Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Hàn Thành dẫn theo một vạn người kéo đến Đông môn, từ xa đã thấy Triệu Tín cưỡi trên con chiến mã đen, thống lĩnh đội quân Tần 2 vạn người huyết chiến với quân Hung Nô, lúc này các ngã đường thông tới Đông môn đã bị quân Hung Nô chặn cứng.
Hàn Thành ước tính số quân Hung Nô lọt vào thành vào khoảng 3 vạn, đang lúc kinh ngạc chúng làm cách nào trà trộn vào được, đột nhiên thấy Triệu Tín đá bay một binh sĩ Hung Nô, một tên lính khác thừa cơ vung thanh đao lớn chém thăng vào chiến mã của Triệu Tín.
Số thân binh xung quanh Triệu Tín không còn nhiều, hai thân binh thấy chủ tướng lâm nguy, khổ nỗi đang bận chiến đấu nên không cách gì ứng cứu, chiến mã bị chém tráng hí vang chồm lên, Triệu Tín ngồi không vững loạng choạng sém ngã xuống ngựa, tên lính Hung Nô cười ha hả khoái trá, vung đao chém thẳng vào đầu Triệu Tín.
Triệu Tín không còn tránh kịp, chỉ khẽ lách người sang bên, chấp nhận bị chặt đứt tay trái, đâm kiếm vào mặt tên lính Hung Nô. Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, chỉ nghe tên lính rá lên đau đớn, tiếp đến ngã phịch xuống trong vũng máu.
Triệu Tín thoát chết trong gang tấc, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy từ xa Hàn Thành tay cầm nỏ hướng về phía mình, hiển nhiên là Hàn Thành vừa bắn nỏ ứng cứu.
Thấy Hàn Thành dẫn quân tiếp ứng, Triệu Tín thở phào nhẹ nhõm, chiến mã bị chém một nhát không còn gắng gượng được, từ từ khuỵu xuống đất, Triệu Tín vội leo xuống, dắt một con chiến mã khác đến bên Hàn Thành cảm tạ: “Hiền đệ vừa cứu mạng lão phu, đa tạ!”
Lúc này, quân Hung Nô túa ra từ địa đạo càng lúc càng đông, nhằm tránh địa đạo bị quân Tần chặn lại, quân Hung Nô bày đội hình phòng thù một vạn người bào vệ địa đạo, do đó quân Tần vốn không nhiều trong thành lại phải chia ra 3 vạn người chống trả quân Hung Nô tấn công theo hướng địa đạo, quân Tần tuy dũng mãnh, nhưng trong tình hình vừa chống kẻ địch trong thành vừa đối phó quân Hung Nô công thành dữ dội từ bên ngoài, quân số cứ bị hao hụt dần.
Hàn Thành ướt đẫm mồ hôi, vừa định hạ lệnh tập trung binh mã lại một nơi chiến đấu, chỉ thấy một quân hầu phụ trách giữ cổng thành toàn thân đầy máu phi ngựa đến gần, hốt hoảng báo tin: “Tướng quân, không hay rồi, Đông môn đã bị công phá, xin tướng quân lập tức rút lui từ Bắc môn!”
Lúc này, con chiến mã thứ hai của Triệu Tín lại bị hạ, hiện đang chiến đấu kịch liệt với một tướng lĩnh quân Hung Nô, nghe tin dữ thót tim một cái, nhất thời phân tâm, bị đại đao của tên tướng lĩnh Hung Nô đâm thẳng vào bụng, máu nóng phun trào như suối, bắn cả vào mặt tên tướng lĩnh Hung Nô.
Triệu Tín không hề ngã gục, giận dữ hét to một tiếng, dùng hết sức lực còn lại vung kiếm chém thẳng vào tên tướng lĩnh Hung Nô, lúc này tên tướng lĩnh đang hả hê vì tường hạ gục được đối phương, không ngờ Triệu Tín lại dũng mãnh đến thế, đợi khi phát giác nguy hiểm thì đã muộn, bị nhát kiếm loang loáng chém bay đầu.
Sử dụng hết chút hơi tàn kết liễu kẻ thù, Triệu Tín ngã xuống trong vũng máu, Hàn Thành có lòng tương cứu nhưng lại bị quân địch bao vây vào giữa, đành trơ mắt nhìn Triệu Tín tử trận.
Chém phăng vài tên lính Hung Nô, Hàn Thành định phi ngựa về phía Triệu Tín vừa ngã xuống, nhưng bị đội quân cận vệ chặn lại, hộ tống lui về phía Bắc môn, một tên thân binh cố sức giữ cương ngựa Triệu Tín lại, nôn nóng hét to: “Tướng quân, Cửu Nguyên đã thất thủ rồi, nếu không đi nữa e không kịp đâu!”
Hàn Thành ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tòa thành bốc cháy ngùn ngụt, vô số kỵ binh Hung Nô ùa vào thành, chém giết loạn xạ bá tánh trong thành, khắp nơi vang vọng tiếng la hét và tiếng gào khóc thảm thiết, mùi máu tanh xộc vào mũi khó chịu, thành Cửu Nguyên phút chốc hóa thành địa ngục trần gian.
Hàn Thành dưới sự bào vệ của 50 thân binh còn lại lui đến Bắc môn, nơi đây vẫn chưa bị Hung Nô công phá, nhìn một lượt các thân binh trung thành của mình, ai nấy đều toàn thân lấm lem máu tươi, Hàn Thành ngửa cổ lên trời cười như điên dại, đột nhiên đưa kiếm lên gạt mạnh vào cổ, tấm thân đồ sộ ngã xuống trong tiếng kêu thất thanh của các thân binh.
Trong điện Triệu Đức, ánh nến lung linh mờ ảo, Trương Cường ngồi trên ngai vàng, một cô cung nữ thanh tú bưng mâm trái cây quỳ bên cạnh, ngồi bên dưới là Triệu Yên thướt tha lộng lẫy, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thảnh.
Một đội vũ cơ đang là lướt trong tiếng nhạc, khắp đại điện chìm đắm trong khung cảnh đê mê xuân sắc.
Trương Cường tuy đang thường thức ca vũ, trong đầu lại nghĩ về Cửu Nguyên bị vây hãm, lương thảo quân Tần thiếu thốn, mang tâm trạng nặng nề thở dài một tiếng. Thấy Trương Cường không hứng thú với ca vũ, Triệu Yên phất tay một cái cho đội vũ cơ lui xuống, lên tiếng đề nghị: “Bệ hạ tâm trạng không vui, hay là cùng Triệu Yên ra ngoài đi dạo?”
Trương Cường mỉm cười chua chát, vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh, nói: “Yên nhi, nàng qua đây ngồi với trẫm!”
Triệu Yên bước lại gần, đưa bàn tay ngà ngọc giữ chặt cánh tay Trương Cường, hỏi nhỏ: “Bệ hạ, thần thiếp múa cho bệ hạ xem có được không?”
Lúc này Trương Cường làm gì còn tâm trạng xem ca múa, chỉ là nghĩ đến dù mình buồn bực thì vấn đề cũng không giải quyết ngay được, bèn miễn cưỡng gật đầu nói: “Yên nhi, nàng hãy ở đây với trẫm. Ài!”
Triệu Yên khẽ chớp mắt nhắc nhở: “Mấy tỉ muội mà bệ hạ vừa sắc phong vẫn chưa hầu hạ bệ hạ, chẳng lẽ bệ hạ không sợ mỹ nhân đoạn trường?”
Trương Cường thở dài một tiếng, đứng dậy bước đến trước cửa đại điện, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, chỉ thấy ánh trăng sáng vành vạnh soi rọi thẳng xuống mặt đất, nhẹ nhàng vuốt ve từng tòa cung điện hoa lệ.
Trước cảnh đêm êm đềm, Trương Cường bất chợt nhớ đến những binh sĩ Đại Tần đang huyết chiến với Hung Nô, thở dài nói: “Nghĩ đến các tướng sĩ chiến đấu nơi trận tiền, còn trẫm lại hưởng thụ mỹ nhân ca vũ trong cung, trẫm không thể bình tĩnh được.”
Triệu Yên khoác lên người Trương Cường chiếc áo choàng lông chồn, cảm khái thốt lên: “Bệ hạ quan tâm tướng sĩ như thế, Triệu Yên muôn phần cảm phục!”
Trương Cường quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh trăng sáng lung linh, dung mạo Triệu Yên càng thêm diễm lệ, hắn gật đầu nói: “Nếu Yên nhi có thể sớm hạ sinh cốt nhục giúp trẫm thì tốt quá!”
Triệu Yên thoáng đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Bệ hạ, thần thiếp phúc bạt, được bệ hạ sủng ái như vậy lại không thể vì bệ hạ sinh hạ hoàng nhi, thần thiếp đã phụ lòng bệ hạ!”
Nói đến đây, nước mắt trực trào, Triệu Yên nhìn say đắm vào mắt Trương Cường, dịu dàng cất tiếng: “Được ở bên cạnh bệ hạ, thần thiếp đã mãn nguyện lắm rồi, những mong muốn khác còn phải xem ông trời có thương xót hay không...”
Trương Cường chua xót trong lòng, ôm chặt tấm thân mảnh mai của Triệu Yên vào vòng tay, nhỏ nhẹ an ủi: “Nàng không cần lo lắng, hoàng nhi sau này sẽ có, hơn nữa trẫm vẫn chưa muốn Yên nhi mang thai.”
Triệu Yên nghe vậy kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ bệ hạ không muốn huyết mạch hưng thịnh? Hay là thần thiếp không xứng dưỡng dục hoàng tử cho bệ hạ?”
Trương Cường siết chặt vòng tay hơn, nhẹ nhàng giải thích: “Yên nhi, trẫm không có ý gì khác, nữ nhi ngoài sinh con đẻ cái ra vẫn còn rất nhiều chuyện có thể làm, hơn nữa sau khi sinh con sẽ xuống sắc rất nhanh, trẫm không hy vọng Yên nhi vì trẫm mà xuân sắc tàn phai đâu.”
Triệu Yên thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Bệ hạ nghĩ thế, Yên nhi yên tâm rồi!”
Đang nhỏ to tâm sự cùng Triệu Yên, chợt thấy Hàn Hoán hối hả bước lại gần bẩm báo: “Bệ hạ, thừa tướng và thái úy cầu kiến!”