Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thố lạt
Bàn tay nắm tay nắm cửa của Đường Viên khựng lại, nghiêng đầu qua thì thấy Dung Giản đang rảo bước về phía cô.
“Anh tiễn em.” Dung Giãn thân cao chân dài, vài bước đã đến cửa.
“Hả?” Đường Viên thụ sủng nhược kinh, quên cả mở cửa, mãi đến khi đầu ngón tay truyền đến nhiệt độ khác, cô mới nhận ra, khi Dung Giản vặn nắm cửa đã vô tình đụng vào tay cô.
Đường Viên nắm tay, đi theo Dung Giản ra khỏi phòng KTV. Mãi đến khi ngồi vào xe, Đường Viên vẫn cảm thấy, nhiệt đột trên tay vẫn chưa biến mất, tiến tai cô bất giác nóng lên.
Không gian trong xe rất lớnkhông có đồ đạc dư thừa nào chiếm diện tích, khi lái xe Dung Giản cũng không mở nhạc, rất yên tĩnh. Nhiệt độ điều hoà rất thấp, gió lạnh thổi vù vù.
Đường Viên thắt dây an toàn, hai tay đặt trên gối, ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ lái, lén ngắm nhìn sườn mặt của Dung Giản.
Khi lái xe Dung Giản rất chuyên chú, hai tay cầm vô lăng, ngón tay trắng nõn tương phản với vô lăng đen, mang theo cảm giác cấm dục khó nói nên lời. Thật ra từ đầu đến cuối nét mặt của Dung Giản không hề thay đổi, nhưng Đường Viên lại cảm thấy không khí trong xe rất... căng thẳng, không ai dám nói gì.
Thậm chí đôi tai vừa nóng lên, không biết là bị gió lạnh thổi, hay là bị không khí căng thẳng doạ, âm thầm giảm nhiệt.
Tư thế chuyên chú tuyệt đối của Dung Giản, khiến Đường Viên đánh bạo nhìn anh thêm một lần.
Người này, dường như luôn như vậy, cho dù làm gì cũng hết lòng làm đến cùng.
Trước đây Đường Viên luôn cho rằng, thời gian sẽ hoà tan nhiều thứ, nhưng khi gặp Dung Giản, cô mới nhận ra, những cảm tình này đã lắng đọng trong lòng cô. Cô vẫn nhớ, mỗi kì thi anh dành điểm tuyệt đối của khoa lý, bộ dáng lên sân khấu lĩnh thưởng cuối kỳ của anh, sườn mặt khi anh chuyên chú kéo violin trong bữa tiệc Nguyên Đán...
Ngay từ đầu, trong lòng Đường Viên, anh là mục tiêu, là đích đến, là người cô muốn trở thành. Sau này, tên của anh trở thành bí mật nhỏ của cô, chôn sâu dưới đáy lòng, cho dù ngẫu nhiên đọc lên, cũng rất khẽ..
“Ngày mai có tiết không?” Có lẽ trong xe quá căng thẳng, khi xe đi vào cổng tây của trường Tây, Dung Giản mở miệng phá vỡ sự im lặng.
“Có có tiết.” Đường Viên gật đầu: “Anh cũng có tiết à?”
“Ừ.”
“Năm bốn vẫn còn tiết, vậy anh bận lắm nhỉ?” Đường Viên nghĩ, lại tìm đề tài. Thật ra nghĩ đến chuyện Dung Giản năm bốn cô năm hai, cô lại nghĩ đến câu -- không dám cùng lên lớp mười, em lại lén nhảy lớp.
“Không bận.”
“Vậy thì tốt thật...” Lần này Đường Viên thật sự không tìm ra đề tài, may mà xe đã qua móng ngựa, sắp đến lầu 20. Cô lén thở phào, Đường Viên quyết định tối mai sẽ đến thư viện, học “500 kĩ năng xã giao”, “logic học đơn giản” và “nghệ thuật nói chuyện“.
Lần này Dung Giản dừng xe ngoài bồn hoa, giờ này, dưới lầu 20 là nhóm bạn đang lưu luyến chia tay, Đường Viên xuống xe, vẫy tay với Dung Giản rồi chạy lên kí túc xá: “Cảm ơn anh.”
Cô cho rằng Dung Giản sẽ không đáp lại câu cảm ơn của cô nên chào xong rồi chạy, nhưng khi cô chạy về kí túc xá, dường như nghe thấy loáng thoáng giọng nói trong trẻo lạnh lùng từ phía sau...
Vẫn nên quay lại, lỡ như vừa rồi Dung Giản thật sự nói gì đó cô không nghe rõ thì sao, Đường Viên nghĩ vậy liền xoay người chạy lại. Dung Giản vẫn chưa lái xe đi, kính xe là một phía, cô ở bên ngoài không nhìn rõ Dung Giản, vừa rồi còn muốn mau mau quay lại, chạy đến gần xe rồi Đường Viên lại cảm thấy có phần ngocx61, cô phải nói gì đây, gõ cửa xe hỏi Dung Giản vừa rồi anh nói gì à.
Đường Viên đang nghĩ ngợi, vài bước sau cửa xe từ từ hạ xuống.
Dung Giản vốn định đi rồi, lại thấy Đường Viên chạy đến qua kính chiếu hậu, chạy được một nửa lại đứng lại, như là xấu hổ vậy. Dung Giản cho là cô đánh rơi gì đó trong xe, mới hạ kính xe xuống.
Không biết vì sao, mỗi lần gặp nam thần, chúng ta đều ngốc đi gần nửa. Đường Viên lấy lại bình tĩnh, chạy tới.
“Sao vậy?” Ngón trỏ của Dung Giản đặt sẵn trên vô lăng, hỏi.
Gió đêm thổi sau lưng Đường Viên, thổi bay tóc, khe khuất gò má mũm mĩm, cô chớp mắt: “Anh vừa nói gì vậy?”
Ngón tay gõ vô lăng của Dung Giản dừng lại: “...”
Dung Giản: “Tạm biệt.”
“Hả?” Đường Viên phản ứng lại thì mặt đã đỏ, cô lắp bắp nói: “Tạm tạm biệt.” Nói xong liền vắt chân lên cổ chạy. Đường Viên thấy cô về nên ăn thêm chút cá, người ta nói khi đó chỉ số thông minh tụt xuống là thật đấy.
Tuy nói tạm biệt, nhưng Đường Viên không ngờ hôm sau mình thạt sự gặp được Dung Giản.
Đáng sợ hơn hét "bics" trong aerobics trước mặt nam thần, là hôm sau Đường Viên vui vui vẻ vẻ đến giờ học aerobics, thấy trong dãy phòng học to nhất kế bên sân thể dục, toàn là nam sinh, ừ, nam sinh dáng người siêu đẹp.
Cô chọn đâu phải aerobics.
Mà là thể hình.
Đường Viên có chút mơ màng, trước khi bắt đầu khoá học hai tuần đại học tây sẽ mở sổ, để mọi người sửa môn đăng ký, nhưng quá hai tuần đã chốt sổ rồi. Hôm nay là khai giàng học kì thứ hai. Nói cách khác, cô không thể đổi, chỉ có thể lên lớp thể hình.
Cử tạ, chống đẩy, ép dọc, ép ngang,...
Thấy chương trình học trên tường, chân Đường Viên nhão ra. Từ sau khi ra khỏi nhà trẻ cô chưa từng nói dối, tỉ lệ đi làm luôn là trăm phần trăm, cũng vì bị thương ở ngón chân mới nghỉ hai tiết thể dục, cuộc sống đại học lại biến thành một bi kịch kép! Đường Viên quay người nhìn xung quanh, lại thấy... DUng Giản đang cầm khăn và nước khoáng đi về phía phòng học.
Tối qua khi cô giải thích về aerobics, Dung Giản đã cười, chẳng lẽ anh đã sớm biết cô chọn thể hình? Đường Viên đang nghĩ, thầy thể dục đã vào huơ huơ sổ điểm danh nói: “Được rồi, chúng ta điểm danh nào! bạn học hai tuần trước không đến, tuần này không đến nữa sẽ bị trừ điểm.”
Điểm, điểm danh? Đường Viên hơi mơ màng, hai tuần trước...Chẳng lẽ thấy giáo này đã điểm danh rồi? Không phải “100 quy tắc ngầm của Đại học Tây đã nói, hai tuần đầu tuyệt đối không điểm danh sao!
Còn nữa, quả nhiên Dung Giản đã sớm biết cô chọn thể hình, Đường Viên che mặt, hôm qua cô còn aerobics một hồi lâu nữa.
“Chử Tự!”
“Có!”
“Cao Dương!”
“Có.”
...
“Dung Giản!”
“Có.”
“Đường Viên!”
“...Có.” Đường Viên có chút xấu hổ, là cô gái duy nhất ở lớp thể hình, giọng cô vừa vang lên, mọi người đều quay đầu nhìn về phía cô.
“A, hôm nay cuối cùng em cũng đến rồi!” Thầy thể dục trẻ tuổi trêu chọc: “Đâu?” Hay thật, cả khoá dạy đầu tiên trong đời của anh cũng dám trốn, anh sẽ không giúp cô đổi lớp nữa.
“...” Đường Viên bị các nam sinh cao to phía trước che mất, nhảy lên hét “Có.”
“Hừ, dù em là nữ sinh duy nhất, nhưng cũng đã lớn, còn dám trốn học!”
Thầy thể dục vừa dứt lời, mọi người cười vang. Đường Viên đỏ mặt trồn về sau, lại bị thầy thể dục gọi lên: “Đường Viên, lên đây, đứng đằng trước, em đứng đằng sau tôi không nhìn thấy em.”
Đường Viên: “...” Sao thầy thù em thế!
Ngàn vạn lần không ngờ, khởi động xong thầy thể dục cho chia nhóm hai người, tập xà kép và nhào lộn, khi thầy thể dục chia nhóm nhỏ, Đường Viên nhanh chòng nhớ lại thứ tự điểm danh khi nãy, danh sách này chia theo bính âm la tinh, vừa rồi Dung Giản là người thứ 15, tiếp theo là cô, nói cách khác cô và Dung Giản cùng một nhóm!
Quả nhiên thầy thể dục chỉ tay: “Dung Giản, cậu cùng nhóm với em ấy, làm mẫu cho em ấy đi.” Anh nói xong nhìn về Đường Viên: “Chú ý quan sát, khi rướn lên eo phải dùng lực!”
Đường Viên nhìn theo tay của thầy thể dục, thấy Dung Giản đang thong dong đi tới.
“Em xem...” Thầy thể dục giảng giải từng li từng tí, Dung Giản hai tay chống đất, đỡ hông, trồng cây chuối, lại chuyển, tiếp đất, hạ người xuống, tất cả động tác đều liền mạch lưu loát, ung dung hoàn thành một cú nhào lộn về phía trước. Anh mặc áo màu đen, khác với thân hình cường tráng của thầy thể dục, Dung Giản thường xuyên chơi bóng rổ, nên đường cong cơ bắp rõ ràng, nhưng không quá cuồn cuộn, khi anh trồng cây chuối, Đường Viên tinh mắt thấy được cơ bụng của anh.
“Được rồi, cậu dạy em ấy đi.” Thầy thể dục vỗ tay, lại nhìn về phía Đường Viên: “Ừ, cố lên, không làm ra hồn em sẽ phải gập bụng 100 cái.” Thầy thể dục nói xong liền đi tra tấn người khác, chỉ còn Dung Giản và Đường Viên đứng trước xà kép.
“Thử xem?” Dung Giản nhìn về phía cô.
Đường Viên kéo một tấm nệm qua, ngoan ngoãn nằm xuống trước mặt DUng Giản, một, hai, ba,...51...97, 98, 99, 100!
Gập bụng một trăm lần xong, Đường Viên cảm thấy toàn thân vô lực, sau khi thả lỏng nằm xuống thì không ngồi dậy nổi nữa, đã tan học, mọi người đã ra ngoài hết. Đường Viên nhảy nhót trong lòng -- Dung Giản vươn tay ra với cô.
Lòng cô như được rắc kẹo nổ vui vẻ nhảy nhót, nhanh chóng hoà tan thành chè ngọt.
Đường Viên vươn tay nắm lấy bốn ngón tay dài của Dung Giản, ngón tay anh rất dài, rất có lực, cô có thể cảm nhận được khớp xương dưới lớp da mỏng, còn có thể ngửi thấy mùi hương trên tay anh. Cô vừa vận động xong trong lòng bàn tay có một lớp mồ hôi mỏng, áp vào lòng bàn tay khô ráo của Dung Giản có chút trơn. Đường Viên nắm chặt hơn một chút, ngón tay cái của Dung Giản nhanh chóng phủ lên mu bàn tay cô, nắm chặt dùng sức kéo cô lên khỏi mặt đất.
Mãi đến khi buông tay Dung Giản, Đường Viên vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm còn lưu lại trên tay cô.