Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit by Panh - Beta by Hằng
—
Hạng Noãn lấy bản hợp đồng điện tử mà Hứa Tĩnh Vi vừa mới gửi ra để xem, cô đọc kỹ lại nội dung thêm lần nữa rồi mới cầm bút ký tên mình vào, sau khi xong xuôi Hạng Noãn bỏ hợp đồng vào trong túi rồi chuẩn bị mang tới toà soạn.
Tác phẩm 《 Đông Cung Phong Vân Lục 》 hiện đang cần thiết kế tranh minh hoạ với số lượng lớn, chính vì vậy, bên phía nhà xuất bản không chỉ mời riêng Hạng Noãn mà còn mời cả Dao Quang - đại thần nổi tiếng trong giới vẽ tranh đến. Do lượng công việc được giao khá nặng cho nên cả hai phải phân việc ra mỗi người làm một nửa thì mới hoàn thành sớm được.
Trước khi ra khỏi nhà Hạng Noãn có cầm theo một tập tranh vẽ, lúc này tâm trạng của cô có hơi thấp thỏm xen lẫn một chút phấn khích.
Dao Quang giỏi nhất là vẽ tranh minh hoạ theo hướng cổ phong [1], người này mà nhận số hai thì chắc chắn không ai dám nhận số một. Đương nhiên cô ấy cũng cực kỳ chăm chỉ, không ngày nào là không đăng tranh do chính tay mình vẽ lên Weibo cả, phong cách vẽ của Dao Quang đi theo hướng cổ phong là chính, thỉnh thoảng cũng sẽ xen kẽ kết hợp thêm một vài phong cách khác. Có cảm giác như ngày nào cô ấy cũng vẽ tranh vậy, trong một ngày lại còn vẽ được rất nhiều tranh, có thể nói Dao Quang chính là một chiến sĩ thi đua đầy gương mẫu mà mọi người nên noi gương theo.
[1] Cổ phong: Nét đẹp thời cổ xưa.
Tập tranh mà Hạng Noãn đang cầm trong tay chính là một trong những tác phẩm nổi tiếng của Dao Quang. Lúc ấy, để mua được tập tranh này mà cô đã phải thức dậy từ rất sớm, tiếc là vẫn không tranh được bản có chữ ký.
Có đại thần bên cạnh giúp đỡ, Hạng Noãn cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều, dù sao cũng là tranh vẽ cho tác phẩm của Ôn Hàn.
Tòa soạn này cách đại học Nam Thành không xa lắm, trước kia khi còn đi học cô cũng hay đi ngang qua nơi này.
Rất nhanh Hạng Noãn đã tới nơi.
Hiện tại đã là chín giờ rưỡi sáng, tất cả mọi người tuy đều đã đi làm nhưng vẫn chưa chính thức bước vào trạng thái chuyên tâm với công việc, vậy nên trong ngày thì đây chính là thời gian thích hợp nhất để mọi người buôn chuyện với nhau.
Bên ngoài cánh cửa của phòng biên tập bỗng xuất hiện một cô gái trẻ mặc chiếc váy liền áo màu đỏ rực.
Làn da của cô rất trắng, chân đi giày xăng-đan cao cổ màu đen, vai khoác một chiếc túi kéo, mái tóc dài màu nâu xõa xuống tận eo, do có ánh đèn trên trần chiếu xuống nên những lọn tóc lay động trông cứ như những cây rong biển vậy.
Đuôi mắt cô hơi nhướng lên, dù cười hay không cũng đều mang theo một vẻ quyến rũ khó lòng cưỡng lại, cánh môi đỏ khe khẽ cong lên khiến người ta không khỏi liên tưởng tới hình ảnh đóa hoa anh túc xinh đẹp đứng một mình giữa cánh đồng bát ngát, vừa kiêu ngạo lại có chút gì đấy vô cùng mị hoặc.
Đám đàn ông trong phòng đều nhìn cô tới mê mẩn, ngay cả mấy người phụ nữ cũng không ngoại lệ.
Con người là vậy, luôn luôn bị mê hoặc trước vẻ đẹp của những thứ hoàn mỹ.
Thấy nhiều người chăm chú nhìn mình như vậy, Hạng Noãn bỗng cảm thấy mặt mình có chút nóng. Thật ra cô cũng biết là mình có một vẻ bề ngoài vô cùng xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn cô cũng bắt gặp rất nhiều ánh mắt giống vậy nhưng không hiểu sao, cho tới tận bây giờ cô vẫn cảm thấy hơi thiếu tự tin.
Hạng Noãn nhẹ giọng mở miệng: "Xin hỏi, chủ biên Hứa có ở đây không?"
Do tất cả người trong phòng hầu như vẫn còn đang chìm đắm trong sắc đẹp của cô cho nên nhất thời không có ai đáp lại câu hỏi của Hạng Noãn cả. Cô hơi xấu hổ hỏi lại thêm lần nữa.
Lúc này cuối cùng cũng có một người đàn ông đứng gần cửa đi tới nói: "Chủ biên Hứa đang ở trong phòng họp, khoảng nửa tiếng nữa cuộc họp mới kết thúc." Anh ta vừa nói vừa dẫn Hạng Noãn đi vào trong phòng, mời cô ngồi xuống ghế sô pha rồi bưng một cốc nước tới cho cô uống.
Dù không nói trắng ra nhưng Hạng Noãn vẫn có thể cảm nhận được rằng từ khi vào đây anh ta luôn quan sát cô, ánh mắt chăm chú giống hệt như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Người đàn ông vừa rót nước cho cô nhanh chân lấy cho cô 1 quyển tạp chí để đọc nhằm giết thời gian.
Biết được người đẹp trước mắt chính là một trong hai vị hoạ sĩ sẽ tới đây hôm nay, anh ta hưng phấn nói: "Phi Vãn phải không? Tôi là fan cuồng, fan cuồng của cô đấy!! Cô xem này, màn hình khoá của tôi chính là tấm hình con cá mà lần trước cô đăng lên Weibo đấy."
Hạng Noãn có chút bất ngờ, cô mới chỉ thăng cấp từ một hoạ sĩ nhỏ tuyến mười tám lên tuyến mười sáu thôi, chưa gì mà đã có fan hâm mộ rồi ư?
Một cô gái trông có vẻ hoạt bát đứng bên cạnh trêu ghẹo anh ta: "Anh mập, chưa gì mà đã lân la đòi làm quen với người ta rồi, câu từ lại còn trơn tru như vậy nữa chứ." Cô ta quay đầu nói giỡn: "Người đẹp, hay là cô 'bách hợp' với tôi đi, có được không?"
Cả đám trong phòng vì câu nói này mà bị chọc cười phá lên.
Hứa Tĩnh Vi vừa ra khỏi phòng họp thì đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này: người thì đang ngắm trộm, người thì trực tiếp nhìn chằm chằm cô gái kia.
Thật ra ngay cả bản thân cô ấy cũng không kiềm chế được mà đưa mắt nhìn người này thêm mấy lần.
Dù sao thì, người đẹp có thể gặp nhiều nhưng loại cực phẩm như này thì tuyệt đối là hàng hiếm. Hơn nữa cô ấy lại còn là một người cuồng sắc đẹp chính hiệu nữa chứ.
Hứa Tĩnh Vi cười cười nói: "Chào cô, cô là Phi Vãn đúng không?"
Hạng Noãn đứng lên: "Là tôi." Hai người bắt tay nhau.
Để có thể đảm nhiệm xuất bản quyển sách 《 Đông Cung Phong Vân Lục 》 của một tác giả nổi tiếng như Ôn Hàn thì bên phía nhà xuất bản cũng đều là những người có năng lực giỏi nhất. Hứa Tĩnh Vi chính là một người như vậy, cô ấy đã lăn lộn trong cái ngành sản xuất này suốt tận bảy, tám năm trời, vậy nên kinh nghiệm xuất bản của cô ấy vô cùng phong phú, đa dạng khó ai bằng.
Hôm nay Hứa Tĩnh Vi mặc áo sơ mi màu trắng, quần bút chì màu đen, tóc ngắn vén sau tai, ánh mắt tự tin đầy mạnh mẽ, trông rất có cảm giác áp đảo đối phương.
Cô ấy cúi đầu nhìn đồng hồ nói: "Dao Quang vẫn chưa đến, cô cứ ngồi nghỉ ngơi trước một chút đi, để tôi gọi điện thoại cho cô ấy."
Đã qua giờ hẹn.
Sau khi gọi điện thoại xong Hứa Tĩnh Vi tới ngồi xuống chỗ bàn làm việc, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn trộm Hạng Noãn vài lần, cô ấy hít mạnh vào mấy hơi thật sâu rồi bật QQ lên.
【 Tĩnh Vi: Cô gái tên Phi Vãn kia phải gọi là siêu siêu đẹp luôn aaaaaa, chảy nước miếng. 】
【 Tĩnh Vi: Đám người trong phòng ai cũng đều bị cô ấy hớp hồn rồi, Đông Tử thì vừa mới xin WeChat của người ta, anh mập cũng đang ngo ngoe rục rịch, nếu tôi là đàn ông thì tôi nhất định cũng sẽ tấn công cô ấy. 】
【 Ôn Hàn: Mấy giờ rồi? 】
【 Viên Mật Ong Nhỏ: Hôm nay tôi lại xin nghỉ mất rồi, tiếc thật đấy haizzz. 】
【 Tĩnh Vi: @Ôn Hàn, 9 giờ 50 phút, nhưng mà hiện tại Dao Quang vẫn chưa đến. 】
【 Văn Đình cư sĩ: Nói có sách mách có chứng, cô gửi ảnh cô gái kia lên đây để một người đẹp trai ngời ngời như tôi kiểm tra xem cô ấy có thể làm hình mẫu nữ chính không nào. Tất cả mọi loại góc độ đều phải chụp hết, quan trọng nhất là đừng chỉ mải chụp mặt mà quên mất dáng người, dáng người, dáng người, điều quan trọng phải nói 3 lần! 】
Trước đây Triệu Văn Đình đã từng giúp toà soạn viết vài truyện ngắn, lại còn là đại thần văn mạng cho nên cũng có một vài giao tình với bên nhà xuất bản.
【 Tĩnh Vi: Hình như anh còn chưa nộp bản thảo ngày hôm nay thì phải, tôi vẫn đang chờ anh đây. 】
【 Văn Đình cư sĩ: Được lắm, chẳng lẽ trong đầu cô suốt ngày chỉ biết tới chương mới chương mới thôi à! Tình hữu nghị của chúng ta kết thúc tại đây, hẹn gặp lại! 】
【 Ôn Hàn: Tôi sẽ đến ngay. 】
【 Tĩnh Vi: Không phải là anh nói hôm nay không tới được sao? 】
Không lâu sau, cuối cùng Dao Quang cũng đến.
Tuy rằng trở thành đại thần trong ngành đã nhiều năm, nhưng trông cô ta thoạt nhìn còn rất trẻ. Cô ta mặc một bộ váy liền áo màu trắng kết hợp với giày trượt ván màu nâu nhạt, ngũ quan sắc sảo, đôi mắt to tròn, mái tóc dài đen tuyền để xõa xuống, thoạt nhìn giống như là mới vừa bước ra từ trong thế giới truyện tranh thể loại thanh xuân vậy.
Hứa Tĩnh Vi đi tới giới thiệu qua một chút rồi dẫn hai người vào trong phòng họp.
"Phiền mọi người hãy đợi thêm 10 phút nữa, thầy Ôn Hàn chắc cũng sắp tới đây rồi."
Sau khi Hứa Tĩnh Vi ta khỏi phòng Hạng Noãn liền đi tới trước mặt Dao Quang, cô nâng tập tranh trong tay lên, mặt đầy chờ mong nói: "Đại đại, chị có thể giúp em ký tên vào đây không ạ, em thật sự rất thích tranh mà chị vẽ."
Dao Quang ngồi trên ghế, lúc này cô ta đã lôi mấy dụng cụ vẽ tranh của mình ra, lúc đang chuẩn bị vẽ thì bị người ta làm phiền nên ánh mắt hơi mất kiên nhẫn.
Cô ta cầm lấy tập tranh trong tay Hạng Noãn rồi nhanh chóng ký tên mình vào. Ngay sau đó cô ta lại tiếp tục vẽ tranh của mình, thoạt nhìn trông vô cùng gấp gáp, vội vàng.
Hạng Noãn lấy tập tranh lại rồi xuống ghế bên cạnh, không quấy rầy người ta nữa mà dứt khoát cúi đầu nhìn điện thoại.
Đúng là may mắn, cuốn 《 Nhật ký tu tiên trên trời 》 vừa mới ra chương mới. Cô rất thích cuốn truyện huyền huyễn tu tiên của tác giả Văn Đình cư sĩ này, nội dung truyện là một người hiện đại xuyên qua thành 1 kẻ vô dụng, không được tích sự gì, sau đó anh ta một "một bước lên mây" đi lên đỉnh cao của cuộc đời, 1 cuốn sảng văn [1] vô cùng điển hình.
[1] Sảng văn: Tác phẩm khiến người ta cảm thấy vui vẻ, sảng khoái.
Hơn nữa tác giả này lại còn cực kỳ đáng yêu, rất thích tám nhảm với độc giả nên trong khu bình luận thường thấy cảnh cả tác giả lẫn độc giả giận dỗi nhau.
Lúc Ôn Hàn đi vào trong tòa soạn thì trời đã hơi tối, thoạt nhìn như là sắp mưa. Chính vì vậy lúc anh xuống xe cũng tiện tay cầm ô đi theo.
Không riêng gì ban biên tập mà hầu như toàn bộ các cô gái trong toà soạn lúc nhìn thấy Ôn Hàn đều điên hết lên rồi. Mấy người đàn ông còn đỡ một chút chứ mấy người phụ nữ thì tập hợp đủ thể loại: fan cuồng nam thần, bạn gái nam thần, vợ nam thần, mẹ nam thần...
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, cúc trên cùng không gài, cổ tay áo cũng xắn lên gọn gàng, quần tây đen bao vây lấy đôi chân thon dài, trên mặt không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào, khi gặp người quen thì mới khẽ cười một cái.
Lúc anh mỉm cười, khóe môi hơi hơi nhếch lên giống như là có cơn gió lướt qua đáy lòng, mát lạnh thoải mái.
Hứa Tĩnh Vi đuổi hết mọi người đi làm việc rồi dẫn Ôn Hàn vào trong phòng họp. Cô ấy vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi: "Thầy Ôn Hàn, cái người tên Phi Vãn mà anh bảo nhất định phải dùng đó, hai người quen nhau à?"
Ôn Hàn: "Không quen biết."
Hứa Tĩnh Vi hạ giọng: "Tôi nói này, cô gái kia vô cùng xinh đẹp, cả khí chất và dáng dấp trông chẳng khác nào khắc ra từ khuôn mẫu nữ chính trong sách của anh vậy."
Ôn Hàn mím môi, không nói chuyện.
Cách tấm cửa kính anh đã trông thấy một bóng dáng màu đỏ rực bên trong, mái tóc nâu xoăn xoăn để xõa, một bên tóc vén ở sau tai khiến cho vùng cổ trắng nõn như ẩn như hiện.
Lúc này cô vẫn đang chăm chú nhìn vào điện thoại của mình, Ôn Hàn vội vàng nhìn qua màn hình của cô thì trông thấy giao diện vô cùng quen thuộc.
Cô đang đọc sách, có lẽ là sách của anh chăng, ừm, cảm giác vô cùng vui vẻ, sau đó anh đẩy cánh cửa phòng họp ra.
Hạng Noãn đứng lên, nhìn về phía cửa xem xem là ai tới.
Chàng trai có đôi chân dài, khuôn mặt vô cảm xúc, một tay đút túi quần, tầm nhìn khẽ lướt qua cô, ánh mắt bình tĩnh giống như thần tiên đang cưỡi mây đi du ngoạn đất trời vậy.
Trước kia Ôn Hàn đã từng hợp tác với Dao Quang, cả hai cũng từng gặp mặt một lần cho nên không cần giới thiệu gì cả.
Dao Quang đặt bút chì cùng tranh vẽ sang bên cạnh rồi nở một nụ cười sáng lạn với Ôn Hàn: "Đại đại, đã lâu không gặp."
Hạng Noãn ngồi bên cạnh Dao Quang một lúc lâu cũng chưa từng thấy qua nụ cười của cô ta.
Ôn Hàn khẽ cười: "Ừm."
Hứa Tĩnh Vi giới thiệu cho Ôn Hàn: "Thầy, tới làm quen người ta một chút, đây chính là Phi Vãn, chắc là hai người chưa từng gặp mặt đâu nhỉ."
Ôn Hàn ừ một tiếng, một tiếng này giống như vọng lại từ trong cổ họng, mang theo cảm giác vài phần lười nhác.
Anh duỗi tay ra, cô cũng vươn tay lại, hai người khẽ bắt tay một cái rồi lại nhanh chóng tách ra.
Bàn tay kia, thon dài mà mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, lúc nắm đầu ngón tay lạnh lẽo của anh giống như là sượt qua đáy lòng cô. Rõ ràng chỉ là cái chạm nhẹ nhưng lại giống như có dòng điện chạy qua khiến cho tim cô không khỏi đập nhanh thêm vài phần, cảm giác y hệt như lần đầu cô nhìn thấy anh vào mùa hè năm đó.
Khoé môi anh khẽ nhếch, trong mắt giống như có gợn sóng êm dịu, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ của anh vang lên: "Lần đầu gặp mặt, mong sau này sẽ được chiếu cố."