Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nam tử ngẩn người, nhìn thấy Linh sâm lơ lửng giữa không trung, trong lòng gã khẩn trương, liền vận khinh công chụp về phía Linh sâm. Nhưng mà Linh sâm đã lao xuống vách đá mà bay đi, gã chỉ có thể trơ mắt nhìn nó biến mất trong bóng đêm, trong lòng gã buồn bực gần chết.
- Không được, nhất định phải đoạt lấy Linh sâm! Phải về nói cho cha tăng thêm người đến lục soát.
Nam tử chỉ cho rằng Linh sâm có thần thông của mình, nếu gã mở ra Linh mục thì đã có thể nhìn thấy Linh sâm bị một đôi tay trắng nhợt nhỏ bé đang túm lấy. Gã là bọ ngựa rình ve, lại không phòng bị chim sẻ chực sẵn. Một quỷ ảnh mà gã không nhìn thấy luôn ẩn núp trong bóng tối.
Dưới vách đá, Tiểu An dùng hết khí lực toàn thân nắm lấy Linh sâm, dựa theo gió đêm mà lướt về phía Lặc Mã trang, trong lòng nó cực kỳ vui mừng. Nó phải mất mấy ngày tẩm bổ linh thể ở trong Mộc Hòe bài mới có khí lực mang theo vật nặng như vậy.
Trong sân, Lý Thanh Sơn ngáp một cái, bỗng nhiên ánh mắt hắn sáng lên, nhìn thấy Tiểu An từ phía xa đang bay tới:
- Tiểu quỷ, nhóc chạy đi đâu vậy!
Tiểu An căng thẳng cắn môi, áp chế vui mừng, lấy Linh sâm đưa ra trước mặt hắn.
- A, đây là cái gì? Nhân sâm?
Lý Thanh Sơn cầm lấy Linh sâm, ngửi nhẹ một cái, một luồng mùi thơm kỳ dị tràn đầy mũi hắn. Ngay lập tức, hắn thấy tinh thần chấn động, chân khí trong cơ thể cũng trở nên sinh động hơn rất nhiều.
Lý Thanh Sơn chợt nhớ lại một thứ:
- Đây là… Linh sâm!
Hắn không dám tin tưởng, linh thảo mà hai thôn trang tranh giành đến mức thành tử thù, làm chết đi mấy chục mạng người lại nằm trong tay của hắn.
Thanh Ngưu nhai lấy cỏ xanh nói:
- Bằng không ngươi cho rằng tiểu quỷ này chạy qua chạy lại mấy ngày đêm làm cái gì?
Quả nhiên, Lý Thanh Sơn nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi nhưng lại rất vui mừng của Tiểu An, nó dùng ngón út chỉ vào miệng của hắn, hình như muốn nói là huynh hãy ăn đi.
Mấy ngày qua, mỗi một đêm, Tiểu An đều đi ra ngoài, đến gần sáng mới quay trở lại, rất ít nói chuyện với hắn, hắn còn tưởng là nó muốn được tự do nên thật lòng để hắn rời đi. Bây giờ hắn mới biết được nó làm mọi việc đều là vì mình.
- Cái tên tiểu quỷ này!
Cái mũi Lý Thanh Sơn có chút ê ẩm:
- Sao lại không nói sớm!
Tiểu An xấu hổ cười một tiếng, dùng tay chỉ vào miệng của hắn.
Dù Thanh Sơn có tâm địa sắt đá, nhìn thấy ánh mắt cực kỳ tinh khiết không chút tư tâm nào của nó, hắn cũng không khỏi cảm động, quay đầu hỏi Thanh Ngưu:
- Linh sâm này, Tiểu An có thể dùng được chứ?
Thanh Ngưu nói:
- Linh sâm là đồ vật Tiên Thiên hiếm có, linh khí ẩn chứa trong đó, dù là đối với các loại Âm quỷ cũng rất có lợi. Chẳng qua, nếu ngươi ăn vào sẽ nhanh chóng đạt được một ngưu lực, ngươi bỏ được không?
Lý Thanh Sơn nói:
- Có gì mà không bỏ được chứ, Linh sâm này là do Tiểu An lấy được, để cho nó ăn đi, thần thông của ta cứ từ từ tu luyện là được.
Hắn cũng có nguyên tắc của mình, không phải vì hấp dẫn của Linh sâm mà thay đổi.
Tiểu An liền khoát tay, lùi xa về phía sau.
- Được rồi, ta sẽ ghi nhớ phần tâm ý này của nhóc!
Tiểu An chỉ lắc đầu, cuối cùng nó dứt khoát hóa thành một luồng khói xanh, chui vào trong Hòe Mộc bài.
- Này, ra đây mau, nếu nhóc không nói gì, ta sẽ vứt đi đấy!
Thanh Ngưu bỗng nhiên quát lên:
- Nó đã có lòng như vậy, ngươi sao phải cố chấp, làm một bộ đàn bà thế kia, chẳng lẽ tương lai ngươi không thể tìm được thứ tốt hơn trăm ngàn lần so với Linh sâm trả lại cho nó sao?
Lý Thanh Sơn bỗng nhiên tỉnh ngộ, gật đầu nói:
- Ngưu ca nói có lý, ta để tâm qua nhiều vào chuyện vụn vặt rồi. Tốt rồi, ra đi, ta sẽ phục dụng Linh sâm này!
Tiểu An lập tức bay ra.
- Nhưng mà nên phân nhóc một phần, ta không thể độc chiếm, nếu mà nhóc còn cự tuyệt, ta sẽ tức giận đấy!
Lúc này, Tiểu An mới đồng ý.
Lý Thanh Sơn lắc lắc Linh sâm trong tay nói:
- Ngưu ca, thứ này phải dùng thế nào?
Tiểu An là thân thể Âm quỷ, không thể ăn được cái gì.
Thanh Ngưu nói:
- Đi tìm một cây châm, rút một giọt dịch sâm ra.
Lý Thanh Sơn theo đó mà lấy ra một cây cương châm, sau đó đâm vào trong Linh sâm, Linh sâm giãy dụa trong tay hắn, nhưng với một gốc thực vật tự nhiên, hắn không có nương tay. Linh sâm chảy ra một giọt dịch sâm, dính trên mũi châm.
Thanh Ngưu nói:
- Tốt rồi, nhỏ vào linh đài của nó!
- Linh đài? Tiểu An, ngẩng đầu lên!
Tiểu An nhanh chóng ngẩng đầu, giọt dịch sâm từ trên mũi châm rơi xuống, đụng vào mi tâm của Tiểu An, thân thể của nó uốn lượn giống như sóng nước, dịch sâm ở trong thân thể hắn bỗng nhiên phát ra ánh sáng lóng lánh.
Tiểu An nhắm chặt hai mắt, trên mặt nó hiện ra lúc thì đau đớn, lúc thì mĩm cười, cho đến khi ánh sáng biến mất nó mới bình phục lại, chậm rãi mở mắt ra, trong đó hình như có thêm gì đó, hai hàng nước mắt tự nhiên chảy xuống.
- Sao vậy?
Thanh Ngưu nói:
- Chắc là nó đang nhớ lại cái gì đó!
- Như vậy sao? Tiểu An, nhóc đã nhớ được mình là ai, nhà ở đâu không?
Lý Thanh Sơn gấp gáp ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào nó.
Tiểu An do dự một lúc lâu, sau đó chỉ tay về phía nam.
Lý Thanh Sơn vội hỏi:
- Nhà nhóc ở phía nam à? Là thành nào, có xa nơi này không?
Nhưng mà Tiểu An lại không trả lời những vấn đề này, chỉ mờ mịt lắc đầu.
Lý Thanh Sơn rút ra đao săn, bắt đầu khắc lên mặt Mộc Hòe bài, vốn là một mảnh trống trơn chợt hiện lên một chữ NAM, hắn đưa tới trước mặt Tiểu An.
Dưới ánh trăng, một tên thiếu niên quỳ một chân xuống đất, thật lòng hứa hẹn với đứa trẻ trước mặt:
- Vô luận là khó khăn bao nhiêu, xa cách bao nhiêu, sớm muộn sẽ có một ngày ta đưa nhóc về nhà.
Đứa bé ngây ngốc nhìn hắn, một hình ảnh mà nó vĩnh viễn không thể quên, cũng như tại nơi mà giọt dịch sâm dính lên tạo nên một nốt ruồi hồng hồng.
Lý Thanh Sơn trịnh trọng đeo mộc bài lên bên hông, luôn tiện hỏi xem Tiểu An có cảm giác thay đổi gì không, linh sâm có tác dụng không.
Tiểu An nhảy lên không trung, bay một vòng quanh viện như một cơn gió lốc, trên tay cầm lấy đao săn của Lý Thanh Sơn mà vẽ loạn.
Nếu mà người bình thường thì chỉ có thể nhìn thấy một cây đao đang bay múa, phảng phất như có linh tính.
Tốc độ của Tiểu An không chỉ nhanh hơn mà còn có thể sử dụng vật nặng hơn nữa, nó đã có lực lượng, nếu dùng để ám sát đánh lén mà nói, dù cao thủ võ lâm cũng khó thoát cái chết.
- Ngưu ca, ta cũng phục dụng như vậy sao?
- Làm vậy thì quá lãng phí, phương pháp tốt nhất là phối hợp với những linh thảo khác mà chế thành linh dược, nhưng ngươi không có điều kiện như vậy. Chỉ có thể dùng Linh sâm này như nhâm sâm bình thường khác, đưa nó ngâm rượu, như vậy Linh sâm sẽ không bị khô héo, linh khí trong Linh sâm sẽ thấm vào rượu tạo thành Linh tửu, ngươi có thể mà từ từ hấp thu dược lực trong đó. À, còn nữa, tuyệt không được pha thêm bất cứ dược vật nào nữa.
- Cách này tốt lắm!
Trong lòng Lý Thanh Sơn đều biết rõ, hắn không thể tiêu hóa Linh sâm lập tức, làm như vậy không để cho thực lực tăng mạnh mà sẽ tự bạo mà chết.
- Nhưng mà cứ mang theo thứ này nên người cũng không thể yên tâm được.
Lời hắn vừa dứt, một cái hồ lô bay về phía Lý Thanh Sơn, hắn đưa tay bắt lấy:
- Đa tạ Ngưu ca!
Hắn đưa Linh sâm bỏ vào trong hồ lô, đổ đầy rượu mạnh rồi đeo bên hông.
Hai cánh tay nắm lại với nhau, thân thể khỏe mạnh, một cái hồ lô lớn đeo bên hông, mặc dù hắn còn trẻ tuổi nhưng lại tràn đầy mùi vị phóng khoáng tự tại.
- Tiểu An, ngươi có thấy ta càng ngày càng giống người trong giang hồ không?
Tiểu An bật cười, nhưng trên mặt lại lộ ra thần sắc lo lắng, nó không nói gì mà có chút gấp gáp, bỗng nhiên nó nghĩ ra gì đó, liền ngồi chổm hổm trên mặt đất.
Lý Thanh Sơn tiến lên nhìn qua, Tiểu An lại viết ra một loạt chữ xinh đẹp theo lối Khải thư, dù hắn không hiểu thư pháp cũng có thể nhìn ra chữ của Tiểu An rất đẹp, đẹp hơn rất nhiều so với hắn.