Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cậu chỉ bị kiệt sức nên đc chuyển xuống phòng hồi sức,nó bc đến ngồi cạnh giườg cậu,nắm bàn tay cậu và nhìn cậu ngủ:
- Giá như năm đó mình đủ can đảm giữ cậu lại thì có lẽ...cậu biết khôg mình còn yêu cậu nhìu lắm nhưng mình nghĩ mình nên gát tình yêu ấy qua 1 bên,mình muốn cậu thật hạnh phúc vs Hiểu Huyên, mình khôg muốn làm vật cản đườg của người khác,mình sẽ chúc cậu hạnh phúc
Nó ngồi ngắm nhìn cậu như thể đây là lần cuối vậy,nó nói hết những gì mình nghĩ nhưng nào biết cậu đã tỉnh dậy từ lúc nó bc vào rồi,cậu nằm nghe nó nói vậy mà lòng đau nhói.
Bỗng cánh cửa mở ta,Hiểu Huyên bc vào thấy nó nắm tay cậu, vô ta tức giậm,lôi nó đứng lên tát nó một bạt tai,nó lấy tay che lên chỗ bị tát,nó đau lắm( bị tát mà khôg đau ms lạ)
- Cô đừng đến đây quyến rũ người yêu của tôi nghe chưa,đũa mốt mà chòi mâm sôi à - Hiểu Huyên dùng giọg điệu khinh người ns
- Tôi không có.....- nó cố giải thích nhưg chưa ns hết câu đã bị Hiểu Huyên cắt ngang rồi
- Thôi cô im đi,làm ơn biến khỏi đây cho tôi và cũng đừg đến gần anh ấy - Hiểu Huyên ns kèm theo hành động
Nó bc ra ngoài,còn cậu từ nãy giờ cậu muốn bc xuống đỡ cho nó cái tát ấy ắm nhưng khôg đc
Nó lang thang trên con đườg đông người qua lại,một mình nó bc đi,cô đơn mệt mỏi,nó cười trong nc mắt 1 nụ cười chua xót,nó tự hỏi bản thân:
Mình quyến rũ người khác ư,nực cười,tại sao mày lại thành như vậy hả Lan?