Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đại Tiểu Thư Phản Diện Thời Dân Quốc
  3. Chương 42
Trước /45 Sau

Đại Tiểu Thư Phản Diện Thời Dân Quốc

Chương 42

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: Ys

Thời điểm Quý Khôn tuyên bố nghỉ giải lao, phòng họp lập tức bùng nổ, ai cũng đang thảo luận về điều kiện vừa đưa ra của Lâm Tập Tập, có người nói cô là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, có người bảo rằng dựa vào các điều kiện này để đóng cửa tiệm thuốc phiên thì thật sự quá thiệt thòi.

Quý Khôn chưa nói gì cả, gật đầu với Lâm Tập Tập rồi đứng lên, đúng lúc xoay người thì ông ấy đột nhiên giơ tay vỗ trán, ngay sau đó xoay người lại, khom lưng cúi đầu cẩn thận nhìn Lâm Tập Tập, nói: “Cháu là cô gái lần trước đi cùng con bé nhà họ Tần tới thăm Hoài An?”

Lâm Tập Tập đứng lên, cười nhạt trả lời: “Trí nhớ của bá thật tốt, đúng là cháu.”

“Cho nên cháu và Hoài An là bạn tốt?” Quý Khôn xác nhận.

Lâm Tập Tập gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Không ngờ Quý Khôn nghe cô trả lời xong lại cười ha ha, cười xong mới nói: “Vậy mà Hoài An lại đồng ý làm bạn với em gái Lâm Kính Đình, thật thú vị.” Nói xong còn cố ý quay đầu lại liếc nhìn Quý Du Hồng đứng bên cạnh một cái.

Tất nhiên Quý Du Hồng nghe được rõ ràng đoạn đối thoại giữa hai người, nhưng cũng chỉ im lặng mà nghe, cũng không xen miệng vào giải thích gì, xem như cam chịu.

Quý Khôn đứng thẳng dậy, thở dài nói: “Nếu là bạn tốt thì sao còn đưa ra điều kiện nhẫn tâm thế chứ!”

Lâm Tập Tập biết ông ấy đang trêu cô, mím môi, nói: “Bạn bè chính là coi trọng nhau, giúp đỡ nhau không tiếc mạng sống.”

Quý Khôn nhất thời không phản ứng lại, sửng sốt một chút, sau khi thông suốt ẩn ý trong lời nói của cô thì lại bật cười ha hả, tiếng cười lần này không thể nào ngừng được.

Quý Du Hồng vẫn luôn im lặng, nhưng khoé miệng khẽ nhếch lên đã bộc lộ tâm trạng của anh lúc này.

Đọc Full Tại mTruyen.net

Tiếng cười hồn hậu sảng khoái khiến những người khác chú ý, Quý Khôn cũng không để ý tới, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Quý Du Hồng bảo: “Cô bé mới đến, con giúp cha đối xử tốt một chút nhé.”

Quý Du Hồng khép gót chân lưu loát đáp: “Vâng.”

Lâm Tập Tập chưa từng thấy thái độ giải quyết việc chung như vậy của Quý Du Hồng, chữ “Vâng” khí phách làm trái tim nhỏ của cô đập thình thịch, người đàn ông dồi dào tinh khí như vậy thật sự là anh chàng ngây thơ mới bị cô hôn lên khoé môi một cái đã không biết làm gì sao?

Làm sao bây giờ, cô lại bị nhan sắc của anh làm cho mê mẩn rồi.

Quý Khôn dẫn theo trợ thủ dẫn đầu rời phòng họp, Quý Du Hồng móc chiếc đồng hồ quả quýt ra nhìn thời gian, phát hiện đã sắp 11 giờ rồi, bèn nói với Lâm Tập Tập: “Anh dẫn em đi ăn cơm trưa.”

Lâm Tập Tập nhìn thấy đồng hồ quả quýt trong tay anh, đúng là cái cô trả lại, vì thế nhẹ giọng hỏi: “Đẹp không?”

Quý Du Hồng hỏi lại theo bản năng: “Cái gì?”

Lâm Tập Tập chớp chớp mắt với anh, lại nhìn nhìn đồng hồ quả quýt của anh, lúc này Quý Du Hồng mới phản ứng lại, nhanh chóng cất đồng hồ quả quýt vào trong túi áo trước ngực, ho nhẹ một tiếng để che đi nội tâm xấu hổ.

Lâm Tập Tập chưa từ bỏ ý định, lại nhỏ giọng hỏi lần nữa: “Đẹp hay không đẹp đây?”

Quý Du Hồng bất đắc dĩ nhìn cô một cái, nghĩ thầm cô gái này đùa giỡn anh đến nghiện rồi, thế nên đành tiến lên một bước, thấp giọng trả lời: “Không đẹp bằng người thật.”

Lần này đến phiên Lâm Tập Tập giật mình, thầm nghĩ có phải người đàn ông này thông suốt rồi không, đáng tiếc hoàn cảnh không thích hợp, nếu không cô có thể đưa đẩy đùa giỡn ba trăm hiệp.

“Cảm ơn đã khích lệ!” Cô không biết xấu hổ mà nhận lợi khen này.

“Đi thôi, dẫn em đi ăn gì đó.” Quý Du Hồng lại thúc giục cô.

Không ngờ Lâm Tập Tập lại lắc đầu, bất dắc dĩ nói: “Có lẽ không có cách nào đi ăn cơm với anh rồi, nơi này hẳn là có rất nhiều người đang chờ thảo luận với em.”

Trong lúc hai người nói chuyện, các thành viên tham dự cuộc họp đã lục tục rời đi, còn một đám người chưa rời đi thì đúng là những người bình thường rất thân cận với Lâm Kính Đình. Quý Du Hồng không khỏi đề phòng mà nheo hai mắt, nói với Lâm Tập Tập: “Không cần đi thảo luận với bọn họ.”

Lâm Tập Tập lại nói: “Vẫn phải đi, điều kiện hôm nay là em đơn phương nói ra, chưa chắc mọi người đã nhất trí với em, vẫn nên thảo luận một chút thì tốt hơn.”

Hai người còn chưa nói xong, đã có người chờ không kịp nữa mà đi lên trước, nói với Lâm Tập Tập: “Lâm tiểu thư, nhóm người chúng tôi muốn mời cô đến Tuý Tiên Lâu nói chuyện.”

Hắn ta nói lời này với Lâm Tập Tập, cố ý làm lơ Quý Du Hồng bên cạnh cô, ý tứ rất rõ ràng, bọn họ không định mời Quý Du Hồng.

Đọc Full Tại mTruyen.net

Tuý Tiên Lâu là một tửu lầu nổi tiếng khá gần phủ Đô Đốc, cũng là một tửu lầu chuyên bán món ăn truyền thống Tô Châu, trước đó tuy cô từng nghe Lý Ngọc nhắc tới, nhưng vẫn chưa có cơ hội đi nếm thử, không ngờ lần này lại là mấy ông chủ lớn mời cô đi ăn. Có điều, so với việc ăn cơm với mấy người thô lỗ thì cô muốn ở bên anh đẹp trai nhà cô hơn.

Nhưng cuối cùng cô vẫn phải gật đầu đồng ý, có vài lời vẫn là phải để mọi người tâm bình khí hoà ngồi xuống mới có thể nói rõ được.

Thấy cô đồng ý, những người khác cũng lục tục rời khỏi phòng họp, Lâm Tập Tập từ chối đi nhờ xe người khác, nói cô cũng mang theo tài xế. Đám người đi hết, Lâm Tập Tập muốn nói với Quý Du Hồng thêm hai câu, lại phát hiện ra nét mặt anh rất nghiêm túc, bèn bước lên dỗ dành: “Anh đừng nóng giận, nếu thật sự lo lắng cho em thì đi cùng em đi, bọn họ không mời anh, chẳng lẽ anh không có tiền tới gọi một bàn cho mình sao?”

Thấy cô dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng trước sau như một của cô, Quý Du Hồng thật sự không giận nổi. Thật ra không phải anh giận thật, chỉ là lo cô một thân một mình bị đám người kia làm khó.

Nhưng đúng như lời cô nói, anh có thể cùng qua đó, gọi một bàn đồ ăn, vừa ăn vừa chờ cô.

Anh nói: “Đi thôi, anh cùng em qua đó.”

Biết anh đã nghĩ thông, giờ đây Lâm Tập Tập mới thở phào nhẹ nhõm. Thấy bốn bề vắng lặng, cô bèn cười tủm tỉm nói: “Thật ra em muốn ăn cơm với anh hơn, đẹp quên cả đói nha.”

Quý Du Hồng thấy dáng vẻ háo sắc của cô, vừa tức vừa buồn cười, có phải vai vế của hai người bọn họ bị đảo ngược rồi không?

Vậy nhưng trong lòng anh rất rõ, anh yêu dáng vẻ này của cô, khi thì ngoan ngoãn, khi thì ranh mãnh, thỉnh thoảng còn giở trò lưu manh với anh, cô hệt như một tiểu yêu tinh thiên biến vạn hoá, bày ra vô vàn dáng vẻ khác nhau trước mặt anh, làm anh không kịp nhìn rồi lại trầm mê trong đó.

Mặc dù Tuý Tiên Lâu cách phủ Đô Đốc không xa, nhưng nếu đi bộ thì vẫn tốn chút thời gian, huống hồ thời tiết lại lạnh, cuối cùng hai người đành ngồi xe Lâm Tập Tập tới.

Xe vừa mới dừng ở cửa tửu lầu đã có người ra đón. Lâm Tập Tập và Quý Du Hồng lần lượt xuống xe, khi đối phương nhìn thấy Quý Du Hồng thì rõ ràng có vẻ sửng sốt, Lâm Tập Tập lập tức giải thích: “Chỉ là trưởng quan Quý tình cờ muốn đến đây dùng cơm, tôi tiện đường đưa anh ấy đến đây, yên tâm, anh ấy không ngồi cùng bàn với chúng ta.”

Người ra đón cô chỉ có thể xấu hổ cười, xoay người dẫn cô lên lầu.

Bọn họ đặt một gian phòng riêng trên lầu, khung cảnh yên tĩnh, rất thích hợp nói chuyện. Quý Du Hồng đi theo sau bọn họ lên lầu, không đặt phòng riêng như bọn họ mà chọn một vị trí sát cửa sổ ngồi xuống, vị trí khá xa phòng riêng nhưng lại có thể nhìn thấy nó dễ dàng.

Ý của Quý Du Hồng rất rõ ràng, anh ngồi ở chỗ này, người bên trong tốt nhất đừng có làm bậy.

Lâm Tập Tập mím môi cười trộm, lúc này mới cùng người khác vào phòng riêng.

Trong phòng có một bàn tròn lớn, trên bàn đã có mười người ngồi, còn hai vị trí trống, vừa hay là để lại cho Lâm Tập Tập và người dẫn đường.

Người đàn ông đi xuống dẫn đường cho Lâm Tập Tập tự giới thiệu ông ta họ Lý, Lâm Tập Tập bèn gọi ông ta một tiếng ông chủ Lý.

Sau đó ông chủ Lý giới thiệu những người khác với cô, nhưng trong khoảng thời gian ngắn Lâm Tập Tập không cách nào nhớ hết tên 11 người được, chỉ có thể miễn cưỡng nhớ họ, phía trước thêm chữ ông chủ vào, đơn giản lại dễ nhớ.

Mọi người giới thiệu xong, lúc này mới ngồi lại bàn, trên bàn đã được dọn sẵn đầy đồ ăn ngon, bào ngư vi cá tôm hùm cua và các món ăn trân quý khác đã được dọn lên. Sáng nay Lâm Tập Tập ra ngoài hơi vội, bữa sáng không ăn nhiều lắm, giờ nhìn thấy mấy món ăn nổi tiếng này, cô hơi nóng lòng muốn thử chinh phục chúng nó, nhưng hoàn cảnh không thích hợp, chỉ có thể nhịn xuống. Những người này tới tìm cô ăn cơm chỉ là mượn cái tên thôi, chủ yếu là muốn nói chuyện.

Quả nhiên, ông chủ Lý rót cho cô một ly trà rồi hỏi: “Những lời Lâm tiểu thư nói trong cuộc họp chính là ý của Lâm Kính Đình?”

Lâm Tập Tập nói nửa thật nửa giả: “Cũng không phải tất cả, trước khi anh tôi đến chùa Thê Hà đã giao con dấu riêng cho tôi, dặn dò tôi và một thủ hạ thay anh ấy coi giữ việc kinh doanh, bảo rằng trong lúc anh ấy tu luyện có xảy ra chuyện gì thì sẽ do tôi chịu trách nhiệm, lúc đó anh ấy cũng không nhắc tới cuộc họp này.”

Mọi người đều nhất trí tỏ ra kinh ngạc.

Đọc Full Tại mTruyen.net

Một ông chủ họ Vương vô cùng bất mãn, lập tức nói: “Nếu anh ta không dặn dò cô làm vậy thì sao cô phải đưa ra những điều kiện đó?”

Lâm Tập Tập nói càn: “Vấn đề tôi đề cập không hợp lý sao? Bồi thường, nghỉ việc, đường lui, cái gì nên đề cập tôi đều đề cập cả.”

Ông chủ Vương không nhịn nổi nữa, bảo: “Vấn đề ở đây vốn không phải nhắc tới điều kiện, mà là cô nên kiên quyết tỏ rõ lập trường phản đối mới phải!”

Lâm Tập Tập khẽ cười nói: “Các người cảm thấy có khả năng sao? Tình huống hôm nay đã không phải chúng ta ồn ào phản đối vài tiếng là có thể thay đổi nữa rồi, không bằng nhân lúc bọn họ chưa đưa ra quyết định mà nêu điều kiện, thuận nước đẩy thuyền vớt vát vài lợi ích cho chúng ra. Nếu không chờ khi bọn họ áp dụng biện pháp cưỡng chế thì chúng ta chẳng còn lợi lộc gì cả, có khi còn kết thù với các nhân vật trong quân đội, các người cảm thấy lựa chọn nào hợp lý hơn?”

Mọi người đều im lặng, lý trí tất nhiên biết mình phải chọn phương án trước, nhưng con tim vẫn thấy không muốn chấp nhận, làm ăn kinh doanh nhiều năm như vậy, ai có thể nói dẹp là dẹp ngay? Nếu không phải Lâm Kính Đình vắng mặt thì lập trường của nhà họ Lâm sao có thể thay đổi dễ dàng như vậy!

Rốt cuộc cũng có người nặn ra một câu: “Nhưng điều kiện cô đưa ra quá ít, có bốn cái thì làm sao đủ được.”

Lâm Tập Tập nhìn người nói chuyện, nó: “Chẳng lẽ ông muốn cắn một phát được luôn miếng to, một hơi đề ra mười mấy hai mươi cái yêu cầu à? Ông cho rằng chính phủ coi tiền như rác chắc? Bọn họ không ngốc như vậy, ngay cả bốn yêu cầu mà tôi đề ra, sau khi bọn họ bàn bạc có khi còn muốn đàm phán với chúng ta ấy chứ.”

Ông chủ lý bảo: “Bốn yêu cầu này cũng không quá đáng, có thể nói là hợp tình hợp lý, bọn họ còn có gì để đàm phán nữa?”

Lâm Tập Tập suy ngẫm một lát, nói: “Vẫn phải có, ví dụ như giá mua thuốc phiện, phạm vi sắp xếp công việc cho người làm, thời hạn cấp ưu đãi khi chúng ta đổi công việc làm ăn…”

Nói tới đây, cô lại nghiêm túc đề nghị: “Tốt nhất là chúng ta cần đạt được sự đồng thuận về vấn đề thời hạn ưu đãi này trước, ví dụ như thời gian bao lâu là thích hợp, xác định thời gian trước rồi kỳ kèo với bọn họ sau.”

Ông chủ vương nói: “Theo ý kiến của cô…”

Lâm Tập Tập nói: “Tôi cảm thấy đặt ra hai năm là tương đối thích hợp, phía chính phủ chắc chắn sẽ rút ngắn thời gian đến mức thấp nhất, có khi chỉ cho một năm. Nhưng nếu chúng ta muốn chọn lại con đường kinh doanh, còn phải trang hoàng, nhập hàng linh tinh, những việc này khả năng phải mất hơn nửa năm, cho nên thời gian ưu đãi một năm vốn không đủ, nhưng nếu chúng ra đề ra ba năm thì bọn họ cũng tuyệt đối không đồng ý, cho nên tôi cho rằng hai năm là hợp lý nhất.”

Lâm Tập Tập đĩnh đạc nói, những người khác nghe xong đều gật đầu tán thành.

Mọi người không phát hiện ra, bọn họ đã bị Lâm Tập Tập dẫn dắt. Vốn là khăng khăng có chết cũng phải giữ tiệm thuốc phiện, giờ đây lại điềm tĩnh trao đổi về các vấn đề đóng cửa tiệm thuốc phiện với cô.

Quảng cáo
Trước /45 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hàn Dạ Tinh Lai

Copyright © 2022 - MTruyện.net