Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hazz một ngày trôi qua có phần nhàm chán, sau bữa cơm, giờ ta cũng chẳng biết làm gì ngoài đi ra lại đi vào trong phòng, mà nữ nhân rắn rết kia thì đang bận bịu vớ mớ sổ sách.
-Tiểu Mai!
-Cô gia có gì phân phó!
-Bình thường những ngày như vậy ta thường hay làm gì nhất? –Tiểu Mai vốn là thị nữ của nữ nhân rắn rết kia gửi qua chăm sóc giúp ta, thân phận nữ tử của ta nàng cũng biết nhưng bao giờ hé nửa lời, ta cũng có chút tin tưởng đi, rồi lúc ta xuyên không cái gì không biết nàng ta cũng nói cho ta, các mối quan hệ, người này người kia nàng đều tỉ mỉ kể lại.
-Bình thường, cô gia chỉ đọc sách luyện chữ họa tranh.
-Đùa nhau, ta nhàm chán tới vậy sao? –Ôi cái cái nguyên chủ này quả nhiên là một người nhàm chán, đọc sách luyện chữ họa tranh, sống 2 năm qua quả nhiên thật lãng phí.
-A, còn nữa, bình thường cô gia vẫn hay cùng bằng hữu đi giao hảo.
-Ta ở đây có bằng hữu sao? Sao ta chưa thấy bao giờ? –Không nghĩ kẻ nhàm chán cũng có bạn bè.
-Ân, là Vân công tử, là nhị công tử của Vân gia, Vu gia chúng ta có quan hệ rất tốt với Vân gia, đặc biệt cô gia cùng Vân công tử rất thân thiết.
-Thân thiết lắm sao? –Nghe có mùi nghi ngờ.
-Lăng đệ!
Nhắc tới tào tháo, táo tháo đến liền, ta chỉ mới nghĩ tới hắn, hắn liền xuất hiện. Mặt mày trắng trẻo, đường nét tràn đầy vẻ anh tuấn, quả nhiên mỹ nam nha! Ta cũng không phủ nhận người này là nam nhân soái ca nhất tại thời điểm hiện giờ.
-Ặc! Nghẹt chết ta rồi! ngươi ôm ta gì dữ vậy!! –Sức cũng chẳng vừa, vừa chạy tới liền ôm ta muốn vẹo xương, ta với ngươi thân sao! "Buông ra mau! Ta kiện ngươi tội sàm sỡ bây giờ!" ta thầm mắng chửi không ngớt.
-Xin lỗi, tại ta xúc động quá, nghe nói đệ bị ngã xuống hồ, lại hôn mê tận mấy ngày, mà ta cùng phụ thân ra thành tận mấy ngày liền, lúc về nghe tin mới chạy tới đây liền.
Chậc, không nghĩ nguyên chủ thể với tên đó thật quá thân thiết.
-Ờ ờ, ta cũng không sao rồi, ngươi lần sau đừng hội ôm ta nữa, kẻo ta thực muốn vẹo xương.
-Lăng đệ, bình thường đệ cũng luôn gọi ta là Vân Minh ca mà, sao hôm nay có gì đó không giống vậy? – Vân Minh cảm thấy ta bây giờ cùng Mục Y Lăng khi trước có chút bất đồng.
-Vân công tử, cô gia chúng ta lúc rơi xuống hồ, trí nhớ có chút vấn đề. –Tiểu Mai tốt bụng giúp ta giải thích.
-Ra là vậy, đệ đệ thật khổ. –Vân Minh tính đưa tay xoa đầu ta nhưng bị ta né được. Trần đời ta ghét kẻ nào xoa đầu ta nhất.
-Không khổ, dù sao bây giờ ta cũng thấy rất thoải mái. –Nhìn Vân Minh bị hớ ta cũng nể mặt mũi hắn cười một cái, hắn cũng trở về trạng thái vui vẻ ban đầu.
-Nếu đệ không nhớ, vậy cùng ta đi ra ngoài dạo đi, biết đâu gặp cảnh quen lại nhớ lại thì sao?
-Vậy sao...cũng được, ý kiến cũng không tệ. –Dù sao nếu ở trong phủ mấy ngày nữa chắc ta chán chết mất.
-Hảo, chúng ta đi. – Vân Minh túm cổ tay ta lôi lôi kéo kéo.
-Được rồi, ta đi là được còn gì, ngươi túm tay ta làm gì, thật chẳng giống công tử thiếu gia gì cả. –Ta vốn không có ngại tiếp xúc chân tay, nhưng không phải đối với một kẻ lạ hơ lạ hoắc đột ngột xông thẳng tới.
-Ân, ta xin lỗi, ta quên mất đệ hiện mất trí nhớ. – Vân Minh rút tay về, sau lại chỉ biết cười ngô nghê.
-Tiểu Mai, ngươi ở nhà, có gì nếu đại tiểu thư có tìm ta thì nói ta cùng Vân công tử ra ngoài.
-Vâng cô gia. –Tiểu Mai cũng vâng lời nghe theo.
Sau đó ta cùng Vân Minh đi ra phủ, trải nghiệm cảm giác cuộc sống cổ đại chân thực.
...
Thư phòng—
-Đại tiểu thư!
-Tiểu Mai ngươi không phải đang ở bên cô gia sao? –Tiểu Hoa là cũng a hoàn thân cận của Vu Nguyệt Giao, nàng ta luôn đi bên cạnh Vu Nguyệt Giao giúp nàng trong công việc cùng cuộc sống thường ngày.
-Là cô gia cùng Vân công tử đã ra ngoài!
Vu Nguyệt Giao từ đầu chí cuối chỉ chuyên tâm xem sổ sách nhưng đến khi nghe ta cùng Vân Minh ra ngoài đi chơi liền buông sách lẫn bút lông trên tay nhìn tiểu Mai hỏi lại.
-Vân công tử Vân Minh? hắn cùng nàng ta đi ngoài phủ sao?
-Vâng, Vân công tử biết cô gia bị mất trí nhớ nên muốn dẫn cô gia đi ra ngoài dạo phố để lấy lại kí ức. –Tiểu Mai kể lại những gì mà nàng ta nghe được.
-Vậy sao?...được rồi các ngươi lui ra đi.
Vu Nguyệt Giao ánh mắt đờ đẫn, cho tiểu Mai cùng tiểu Hoa lui ra ngoài, mình nàng ngồi trong thư phòng hết cả buổi, nhưng không phải xem sổ sách mà chỉ là ngồi...
.
.
.