Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đã sáu giờ trôi qua từ sự cố trên tàu con thoi…
Diêu Nguyên vẫn ngồi ở trên bục cao tại sảnh đường phòng họp, vừa chờ đợi tin tức truyền về từ hành tinh, vừa chờ kết quả thảo luận của các nhà khoa học. Trong lúc đó, thông qua sự đồng ý của hắn thì đã có mấy tổ khoa học được cấp quyền sử dụng máy tính chủ của phi thuyền Hi Vọng, dùng nó vào mục đích phân tích các kết quả thí nghiệm.
Sáu giờ cứ thế trôi qua, hiện tại người đầu tiên báo cáo kết quả cho hắn lại là người Nhật Bản mà hắn từng có ấn tượng đặc biệt, nhà virus học và sinh vật học người Nhật Bản – chuyên gia Mitsuda Saburo.
-Thiếu tá, chúng tôi đã có kết quả xác nhận, không khí trên hành tinh không hề chứa bất kỳ loại virus hay vi sinh vật nào cả, chẳng qua trước mắt vẫn không thể phân tích được lượng khí lạ chiếm tới 10% thành phần không khí kia là cái gì, nhưng chỉ cần có thể chứng minh nó không độc hại với con người thì như vậy đã có thể kết luận – con người có thể hô hấp bình thường trên hành tinh này.
Mitsuda Saburo đứng dưới bục cung kính nói.
Diêu Nguyên cau mày hỏi:
-Tại sao lại có thể xác nhận được? Ta nhớ các ngươi không hề có mẫu vật không khí trong tay mà?
-Đúng thế.
Mitsuda Saburo khẽ cúi đầu nói:
-Nhưng khả năng tính toán của máy tính chủ vượt xa những gì chúng tôi tưởng tượng, nó đã phục chế lại hoàn mỹ mẫu vật không khí thông qua tấm ảnh mà tiểu tổ dưới mặt đất gửi lên, thậm chí đến cả những kính hiển vi hiện đại nhất của chúng tôi cũng không sao phát hiện được sự bất thường. Theo kết quả thì trong không khí chỉ có tồn tại một lượng lớn bụi cát, sau khi trải qua hơn một trăm lần so sánh nó cùng với mẫu cát bụi trên Địa Cầu, chúng tôi đã có thể kết luận trong không khí không tồn tại virus cùng vi sinh vật, hơn nữa với không khí khô hanh này…Đến cả một phân tử nước cũng không phát hiện, cơ hồ hoàn toàn khô ráo!
Diêu Nguyên chăm chú nhìn về phía Mitsuda Saburo, còn Mitsuda Saburo cũng ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt sắc bén của Diêu Nguyên. Lúc này trong lòng Diêu Nguyên lại đột ngột nhớ về trạng thái đặc thù của mình khi chiến đấu với Lăng Ba Đào, giá như mình có thể tiến vào trạng thái đó thì đã có thể cảm giác được sát ý rồi, nhưng cái đó thì không thể cưỡng cầu được. Lúc chiến đấu với Lăng Ba Đào là một tình huống đặc biệt, khi đó hắn chỉ đơn thuần muốn cứu các đội viên đang lâm vào nguy hiểm, thì vô tình chung đã tiến nhập vào trạng thái đó.
Làm thế nào mới có thể tiến nhập vào trạng thái đó đây?
(Chẳng lẽ phải nhờ vào cảm giác nguy hiểm sao? Tựa như lúc trước, khi tàu con thoi chỉ còn cách mắt đất năm cây số thì cảm giác nguy hiểm chợt xuất hiện?)
Diêu Nguyên đứng lên đi qua đi lại vài vòng, người ngoài nhìn vào thì ai cũng cho rằng hắn đang suy nghĩ xem có nên để cho ba mươi hai người bên dưới hít thở không khí trên hành tinh không, chứ nào ai ngờ rằng hắn lại đang suy nghĩ xem làm sao mới có thể tiến nhập vào trạng thái tân nhân loại, cảm giác nguy hiểm a, làm sao mới có thể cảm nhận được cảm giác nguy hiểm đây?
Đến tận mấy phút sau thì Diêu Nguyên mới thở dài chán chường mà quay lại ghế ngồi, cảm giác nguy hiểm là một cảm giác mà chỉ có những người tự thân trải nghiệm qua mới hiểu được, trừ phi là bị thôi miên hoặc có vấn đề về thần kinh, chứ nếu là người bình thường thì làm gì có ai lại muốn mình gặp nguy hiểm chứ. Nếu muốn đạt được trạng thái hễ muốn là có thể cảm thấy được nguy hiểm thì còn phải huấn luyện dài dài mới được…
-Tốt, cảm ơn sự cố gắng của ngươi – tiến sĩ Mitsuda Saburo, ngươi và tiểu tổ của mình đã làm rất tốt, ta sẽ lập tức thông báo cho ba mươi hai người bên dưới. Ra lệnh cho bọn họ nếu trong trường hợp hết dưỡng khí thì có thể thử dùng không khí trên hành tinh, các ngươi đã làm xong nhiệm vụ của mình rồi, giờ cứ đi nghỉ đi, một lần nữa ta xin cảm tạ sự cố gắng của mọi người.
Diêu Nguyên đứng lên bắt tay với Mitsuda Saburo, sau đó nói về phía các thành viên còn lại trong tiểu tổ.
Mitsuda Saburo nở một nụ cười vui mừng mà các thành viên còn lại khác cũng thế, bọn họ không chỉ đơn thuần vui mừng vì sự cố gắng của họ đã có kết quả, mà phần lớn là vì đã thoát nạn. Nhưng Mitsuda Saburo mừng là vì cố gắng của mình đã không uổng phí, cảm giác cứu sống được người khác…quả thật rất tuyệt vời.
(Tứ Lang, Hoa Tử, ba, mẹ, con sẽ cố gắng làm mọi việc tốt nhất có thể, con sẽ cố gắng cứu thật nhiều người, hãy phù hộ con từ thế giới bên kia nhé…)
Khi toàn bộ thành viên trong tổ sinh vật học rời khỏi, Diêu Nguyên mới hít vào một hơi thật sâu rồi ngồi chờ đợi tín hiệu liên lạc mà mười phút mới có một lần giữa tàu con thoi và phi thuyền. Nhưng hắn sao cũng không ngờ tới mấy tổ trưởng của tiểu tổ vật lý đang trên đường đi tới phòng họp, theo sau họ chính là các nhà khoa học trực thuộc và trợ lý, số lượng lên tới gần một trăm người.
Vật lí vốn là một chuyên ngành rất rộng lớn, bao gồm ngành thiên văn vật lý học, vật lý học,….bất quá bây giờ đều gọi chung là vật lý. Lúc này, Diêu Nguyên vừa thấy nhiều người đi đến như vậy đã vội đứng lên đón, bởi vì tiểu tổ vật lý là nhóm có khả năng giải quyết vấn đề khó khăn nhất trước mắt, chỉ có bọn họ mới có khả năng giải quyết trục trặc mà hệ thống phản trọng lực gặp phải.
Sau một hồi nói chuyện thì Diêu Nguyên cau mày hỏi:
-Các ngươi nói nguyên nhân là do điện trở của hệ thống phản trọng lực thay đổi sao? Nhưng hiện tại hắn đâu có cách gì sửa chữa lại, một là không có kỹ thuật, hay là không có đủ dụng cụ trong tay, ta cũng không thể nào để cho phi thuyền Hi Vọng đổ bộ lên một tinh cầu mà tình hình vẫn chưa ổn định, mặc dù đã biết rõ nguyên nhân rồi nhưng cũng không thể mạo hiểm như vậy được.
Nhà vật lý học của nước Đức Schiele – hay còn gọi là nhà khoa học trưởng của tiểu tổ vật lý nói:
-Trước tiên chúng ta có thể tiến hành thí nghiệm điều đó lên…một tàu con thoi khác, cải tiến nó cùng với tăng cường nhiên liệu cho nó, đồng thời trang bị cho nó thiết bị phát điện khẩn cấp, chỉ cần chiếc tàu con thoi này có thể xác nhận hệ thống phản trọng lực hoạt động kém hiệu quả là do điện trở thì phi thuyền Hi Vọng đã có thể đổ bộ rồi, bởi nếu nguồn cung cấp năng lượng trên phi thuyền Hi Vọng đã có thể gánh nổi số năng lượng khổng lồ khi thực hiện bước nhảy không gian, thì việc điện trở gia tăng cỏn con này sao làm khó nó được.
Diêu Nguyên trầm tư trong chốc lát rồi quả quyết nói:
-Tốt! Hãy cải tạo một…chiếc tàu con thoi khác đi, ta trao cho các ngươi quyền hành cao nhất, tất cả vật liệu, tất cả kỹ sư ưu tú, hết thảy đều được điều động theo lệnh của các ngươi. Hãy nhanh lên, mặc dù đã xác nhận không khí trên hành tinh này có thể tự do hô hấp nhưng ai mà biết được lượng khí lạ chiếm tới 10% kia là thứ gì, nó ảnh hưởng tới sức khỏe con người ra sao, chúng ta phải nhanh chóng cứu bọn họ về.
Sau khi được trao quyền cao nhất, tất cả nguồn lực liên quan đều được điều động, thiếu người thì ta cấp thêm người, thiếu vật liệu thì ta mở kho cho lấy vật liệu, rất nhanh sau đó, hệ thống phản trọng lực trên một…chiếc tàu con thoi khác đã được gỡ ra, bắt đầu công cuộc cải tạo nó cùng với các khoang chứa nhiên liệu.
Nhưng mà…
Mặc dù trên phi thuyền Hi Vọng có tới mười hai vạn người, có tới gần một ngàn nhà khoa học, thêm vào đó cả mấy ngàn kỹ sư ưu tú, nhưng điều đó cũng không chứng tỏ tất cả đều am hiểu công nghệ kỹ thuật cao, ít nhất trong nhóm người này vẫn chưa hề có các nhân viên chuyên về hệ thống phản trọng lực, đồng thời cũng không hề có nhân viên đã từng chế tạo qua động cơ bước nhảy không gian…Phi thuyền vũ trụ, tàu con thoi, những nhân viên từng làm việc trên các thiết bị công nghệ cao này cũng không hề có!
Cho nên chỉ với việc các nhà khoa học hướng dẫn cho các kỹ sư nên làm gì cũng đã mất mười mấy giờ rồi, sau đó mới hoàn thành công việc cải tạo, mà công đoạn này cũng chẳng qua chỉ mới là bước đầu thôi, vẫn còn tồn tại rất nhiều hiểm họa tiềm ẩn khác…
Rốt cuộc tàu con thoi thứ hai dưới sự điều khiển của mấy binh lính tình nguyện đã bắt đầu bay từ từ ra khỏi phi thuyền Hi Vọng, hướng thẳng về phía hành tinh bên dưới, mà mọi người trên phi thuyền Hi Vọng cũng đang quan sát họ thông qua thiết bị quan trắc với một tâm trạng bất an, thấp thỏm. Bởi vì tàu con thoi này có sứ mạng không chỉ đơn giản là giải cứu ba mươi hai người đang bị vây bên dưới, mà nó còn quyết định xem việc phi thuyền Hi Vọng có thể đổ bộ lên đất liền hay không…
Mà nó, cũng có thể sẽ quyết định vận mệnh của mọi người…
Vào lúc này, tại nơi một nào đó trên hành tinh, Ưng, Hắc Thiết, Lưu Bạch và Trương Hằng bốn người bọn họ đều đang ngủ say, không chỉ đơn thuần bốn người bọn họ mà các binh lính khác, cùng với các nhà khoa học đều mặc vào bộ đồ phi hành vũ trụ cũng đều như thế.
Bọn họ đã đợi trên hành tinh này hơn hai mươi mấy giờ rồi, tính ra là đã hai ngày một đêm. Trong thời gian đó, bọn họ cũng không hề có bất kỳ đồ ăn hay nước uống nào cả, hơn nữa lại ở ngay bên trong sa mạc, nên ai cũng vừa khát vừa đói, đặc biệt tình trạng khát nước là nghiêm trọng nhất. Trên thực tế, theo lời của Lưu Bạch thì dưới hoàn cảnh nóng bức như vầy, chỉ cần qua mười hai giờ nữa thì bọn họ sẽ rơi vào trạng thái mất nước nghiêm trọng, nếu qua hai mươi bốn giờ nữa…Thì trong ba mươi hai người ngồi đây, không ai có thể sống sót!
Cùng lúc đó, năng lượng trên tàu con thoi cũng đã cạn kiệt, bởi vì hệ thống phản trọng lực tiêu hao năng lượng rất lớn, còn có thiết bị liên lạc siêu cấp kia cũng thế, cho nên nhiên liệu còn lại trên tàu cũng chỉ là nhiên liệu dùng cho động cơ phun lửa, còn điện năng trên tàu thì gần như đã hết sạch. Hệ thống phản trọng lực ngưng hoạt động, hệ thống giữ ấm cũng ngưng hoạt động, và thiết bị liên lạc siêu cấp cũng thế. Trừ thiết bị phát ra tín hiệu để định vị cho con tàu ra, thì trên tàu con thoi đã không còn bất kỳ thiết bị nào hoạt động nữa.
Bọn họ đã đến bước đường cùng rồi…
Đúng lúc này Ưng, Trương Hằng, Hắc Thiết và Lưu Bạch, cả bốn người cơ hồ đồng thời mở mắt ra và ngồi bật dậy. Nhưng không ai trong số họ có thể giải thích được vì sao mình lại làm vậy, họ chỉ đột nhiên cảm thấy mình cần phải tỉnh dậy, rõ ràng là đang trong cơn đói khát mà tại sao tinh thần của mình lại trở nên vô cùng hưng phấn đây?
-Cách, cách…
Một tràng âm thanh rất nhỏ vang lên, lúc này vốn vô cùng yên tĩnh cho nên cả bốn người đều nghe được tiếng đó, thanh âm đó hình như đến từ bên ngoài con tàu, hơn nữa lại ở ngay bên ngoài cửa chính.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, cả bọn đều cảm thấy sởn tóc gáy. Ngay cả tên đầu gấu Hắc Thiết vốn không sợ trời không sợ đất cũng im thin thít, hồi lâu sau Ưng mới lên tiếng:
-Đánh thức mọi người dậy ngay. Chúng ta đi ngoài kiểm tra xem đó là tiếng gì.
Trương Hằng cười lớn nói:
-Biết đâu là do gió thổi quá mạnh khiến cát va chạm với cửa khoang thì sao? Hiện giờ bên ngoài vẫn chưa sáng, chúng ta tốt nhất không nên đi ra ngoài.
Hắc Thiết không thèm để ý đến Trương Hằng mà bắt đầu đánh thức các người còn lại, riêng Lưu Bạch thì thấp giọng thì thào nói:
-Không được, chúng ta phải ra ngoài kiểm tra. Chúng ta là đội quân tiên phong, nhất định phải kiểm tra toàn bộ tình huống trên hành tinh này, bao gồm…bao gồm cả việc có sinh vật ngoài hành tinh hay không! Ngươi còn nhớ kế hoạch cứu viện của bọn họ không? Một khi chứng minh được điện trở là nguyên nhân dẫn đến việc hệ thống phản trọng lực mất hiệu quả, thì phi thuyền Hi Vọng sẽ đổ bộ xuống đây, chúng ta tuy chỉ có ba mươi hai người nhưng trên phi thuyền lại có tới mười hai vạn người…Chúng ta bắt buộc phải ra ngoài kiểm tra!
Trong lúc nói chuyện thì hai mươi tên lính đã tỉnh dậy, bắt đầu kiểm tra vũ khí của mình. Còn tám nhà khoa học kia thì vẫn còn đang lờ đờ, tố chất thân thể của bọn họ hơi kém, hơn nữa thêm vào sự mất nước nên lại càng nghiêm trọng, cơ hồ đã rơi vào trạng thái suy yếu.
Cứ như vậy với Hắc Thiết dẫn đầu, Ưng đi sát theo sau, tiếp đó là các binh lính còn lại cùng Lưu Bạch, chỉ có Trương Hằng là nhăn nhó đi cuối cùng. Ba người Ưng không hề quan tâm tới khuôn mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt của Trương Hằng mà vẫn đi về phía cửa khoang trước, vừa giơ tay ra hiệu thì mọi người đã phân tán ra các vị trí khác nhau, ai ai cũng cầm chắc vũ khí trên tay. Khi mọi người đã chuẩn bị xong xuôi thì Hắc Thiết đá mạnh cửa khoang xông ra ngoài, đồng thời giơ khẩu súng bán tự động của mình về phía trước.
Ở bên ngoài…không có gì cả, đâu đâu cũng chỉ có sa mạc vô tận, thông qua ánh đèn pin khẩn cấp từ tàu con thoi chiếu qua, thì bên ngoài ngoại trừ cát ra, đến một bóng ma cũng không thấy.
Trong lòng mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm, bât quá Hắc Thiết vẫn cẩn thận từ từ bước ra ngoài, đồng thời theo sau là các binh sĩ vẫn kiên trì giữ nguyên đội hình, lát sau Ưng và Lưu Bạch cũng đã ra tới.
-Xem ra ngoài này chẳng có gì cả.
Mọi người cảnh giác kiểm tra bốn phía trong sa mạc, thật lâu sau cũng không hề có phát hiện gì cả. Tới tận lúc này Hắc Thiết mới cẩn thận nói.
-Trưởng quan, có phải các ngài hơi đa nghi không.
Các binh lính bên cạnh cũng từ từ bình tĩnh lại, trong đó một binh nhất tên là Trần Vĩ vốn có quan hệ không tệ với Hắc Thiết, hắn vừa đi về trước vừa cười nói.
Nhưng vào lúc này, khi Trương Hằng đang vừa định bước ra khỏi cửa khoang thì sắc mặt của hắn đại biến, thất thanh kêu lớn:
-Cẩn thận!
Lời vừa dứt thì mấy xúc tu bằng kim loại màu nâu đã mạnh mẽ đâm lên từ dưới cát, tất cả xúc tu đều đâm xuyên qua người Trần Vĩ và đẩy thi thể hắn lên cao, dưới ánh mắt sững sờ của mọi người, chỉ ngắn ngủi một hai giây thì Trần Vĩ đã biến thành một cái xác khô…
Chất dinh dưỡng trong người hắn chỉ trong nháy mắt đã bị hút sạch!
Cũng trong tầm mắt của mọi người thì từ trong lớp cát, một con quái vật dần dần hiện ra, bề ngoài nó dài chừng bảy tám mét, rộng chừng ba bốn mét nhưng độ dày của nó chỉ bằng một tấm giấy mỏng. Bên ngoài nó được bao bọc bởi một lớp giáp xác màu nâu trông như kim loại, nó không hề có miệng cùng tứ chi mà chỉ có một xúc tu thật lớn bao quanh người, ngoài ra thì con quái vật này tựa hồ đến mắt cũng không có!
Sau khi quái vật này hút khô Trần Vĩ thì không hề tiếp tục tấn công về các người còn lại, mà thân thể của nó hơi rung rung như đang làm gì đó, chỉ trong chốc lát thì từ bên dưới nó đã chui ra mấy chục con quái vật giống hệt với con mẹ, chỉ khác là kích thước nhỏ hơn nhiều, ít nhất là nhỏ hơn tới mấy trăm lần.
Những con quái vật nho nhỏ này lại có tốc độ tấn công cực kỳ kinh người, nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra rất nhanh, cơ hồ chỉ trong chớp mắt thì bọn chúng đã vượt qua hai mươi mấy mét lao thẳng về phía mọi người. Hai binh lính đi đầu là những người đầu tiên bị tấn công, bọn họ cơ hồ bị chúng bám chặt vào trên người, xúc tu của chúng cũng từ đó đâm vào cơ thể vật chủ.
So với Trần Vĩ thì hai binh lính này ít ra còn có thể giãy dụa kêu gào, nhưng cũng vô dụng, thân thể của bọn họ bắt đầu khô lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy rõ. Còn các con quái vật bám vào trên người bọn họ thì lại lớn lên một cách rõ ràng, mà ở phía sau, các con tiểu quái vật khác vẫn tiếp tục lướt qua hai người lính xấu số mà tấn công về phía mọi người.
-Bắn! Bắn!
Cho đến lúc này thì mọi người mới hoàn hồn lại, sau tiếng rống to của Ưng thì ai ai cũng vội vàng giơ súng lên mà xả đạn điên cuồng, bởi tất cả đều bị dọa đến dựng tóc gáy rồi, nếu còn muốn sống thì cứ liều mạng mà bắn đi.
Sinh vật ngoài hành tinh…Nanh vuốt của nó đã hé lộ lần đầu tiên trước mặt loài người!