Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón
  3. Chương 66: Con Thỏ Có Thể Ăn, Người Cũng Có Thể Ăn
Trước /775 Sau

Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 66: Con Thỏ Có Thể Ăn, Người Cũng Có Thể Ăn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lưu thị gật đầu: "Được nha, ta dùng cây trúc là làm được. Buổi tối hôm nay ta trở về làm ngay, con thỏ này ăn một gốc cây trụi lủi. Thêm vài con nữa đoán chừng có thể ăn sạch lá cây khoai lang đỏ của chúng ta mất."

Liễu Phán Nhi nhìn lá cây khoai lang đỏ tươi tốt đã sớm muốn ăn, vừa rồi còn đang suy nghĩ dùng cớ gì để đại tẩu tin tưởng cũng có thể ăn lá cây khoai lang đỏ.

Cái con thỏ này chính là cái cớ rất tốt.

Liễu Phán Nhi vui vẻ ra mặt, xách theo con thỏ: "Đại tẩu, tẩu nhìn lá cây khoai lang đỏ này đầy đặn mọng nước, rất tươi tốt. Con thỏ có thể ăn, con người chúng ta cũng có thể ăn. Nếu không chúng ta về nhà nếm thử đi?"

Cả đường chạy nạn ăn rau dại, đối với nhận thức đồ động vật có thể ăn thì người cũng có thể ăn đã cực kỳ khắc sâu rồi.

Bởi vậy Lưu thị gật đầu: "Được đó, nếm thử xem có mùi vị gì, cùng lắm thì mùi vị không ngon lắm, nhưng tuyệt đối không c.h.ế.t người."

Nhu cầu của người từng chạy nạn chính là thấp như thế đó.

"Vậy được, chúng ta hái nhiều chút." Liễu Phán Nhi trả lời, hái một lá cây khoai lang đỏ đặt ở trong miệng: "Đại tẩu, mùi vị cũng không tệ lắm, không đắng đâu."

Lưu thị cười cười: "Có nước giếng đương nhiên tốt, nhưng hiện tại mọi người đều vội vàng làm gạch đất, hoàn toàn không rảnh. Chờ mọi người rảnh rỗi rồi nói sau, cũng không phải không có nước, dòng suối nhỏ ở ngoài cửa cách đó không xa."

Lý Đại Bảo dùng xẻng nhỏ đào hố, Liễu Phán Nhi cầm theo thùng tưới nước, Lý Lệ câm một cây khoai lang đỏ non gieo vào, sau đó Lý Phương chôn đất.

Xách nước qua lại tương đối mệt, Liễu Phán Nhi trao đổi việc xách nước với đại tẩu, cực kỳ vất vả.

Một buổi chiều, hai mẫu rưỡi khoai lang đỏ đã trồng xong.

Lưu thị phụ trách gánh nước từ con kênh nhỏ lại đây, mọi người phối hợp cùng nhau vì vậy hiệu suất rất cao.

Liễu Phán Nhi ngồi dưới đất, thở hổn hển: "Đại tẩu, tuy rằng dòng suối nhỏ cách chúng ta không xa, nhưng xách nước qua lại có chút mệt. Chờ khi nào rảnh, ta cảm thấy còn phải mời người đào cái giếng trong nhà."

Hai chị em dâu mang theo rất nhiều cây khoai lang nom đỏ trở về, đất khai khẩn trong sân nhà đã được làm thành luống rau. Tuy rằng Liễu Phán Nhi rất muốn nếm thử cây khoai lang đỏ non trộn rau, nhưng tưởng tượng có thể mở rộng việc gieo trông khoai lang đỏ sớm một chút là các bá tánh có thể được ăn no sớm hơn một chút. Vì thế gật đầu: "Được ạ, cho thím này. Sáng mai, thím cùng ta ra ngoài ruộng hái một ít."

Chu Thúy Hoa nhìn thấy Liễu Phán Nhi và Lưu thị mang theo đứa nhỏ mấy ngày nay đã trông xong hai miếng đất rồi, thì vẫy tay với Liễu Phán Nhi: "Nguyên Thanh gia, còn dư lại không ít nhỉ? Vừa hay ta không có việc gì, ta cũng muốn nhà ta trông."

Chu Thúy Hoa khai khẩn ba mẫu rưỡi đất ở cửa nhà, cũng muốn trồng đồ rồi.

"Đại tẩu nói cũng đúng nhỉ." Liễu Phán Nhi đồng ý, vừa định nấu nửa sọt khoai lang đỏ non còn lại làm rau trộn.

Lúc này, Lý Đại Tráng làm gạch đất cả ngày trở về từ bên ngoài nhìn thấy đất khai khẩn đã được Liễu Phán Nhi trông xong, hỏi: "Tẩu tử, nhà người còn có cây non này sao? Có đồ hay cũng cho ta một chút đi, đất hoang trước kia ta khai khẩn ở trên sườn núi còn trống kìal"

"Được thôi, buổi sáng ngày mai ngươi và thím Thúy Hoa vào đất nhà ta tự hái đi, sinh trưởng tươi tốt lắm đó." Liễu Phán Nhi đồng ý: "Trồng là có thể sống, nhà ai muốn cây khoai lang đỏ non thì cứ nói với ta. Thứ này không chỉ mọc củ, mà thỏ và lợn rừng có thể ăn lá cây khoai lang đỏ thì người cũng có thể ăn. Chờ sinh trưởng nhiều, chúng ta không cần tìm rau dại khắp nơi nữa rồi, trực tiếp ăn lá cây khoai lang đỏ."

"Vậy thì tốt quá rồi, cứ quyết định như vậy nhé, sáng mai ta đi hái. Trong nhà có việc gì nặng, đại tẩu tam tẩu đừng cố làm, kêu ta một tiếng là được, Lý Đại Tráng ta lập tức sẽ lại hỗ trợ." Lý Đại Tráng hàm hậu cười nói, được Liễu Phán Nhi cho chỗ tốt nên hắn muốn đáp trả lại.

"Được nhaI" Liễu Phán Nhi đồng ý, nở nụ cười.

Liễu Phán Nhi và Lưu thị tiếp tục ngồi dưới đất, nhìn khoai lang đỏ vừa mới trồng: "Đệ muội, năm nay chúng ta có thể được mùa không?”

Liễu Phán Nhi không chút do dự gật đầu: "Nhất định có thể nha! Ông trời không phụ người nỗ lực, chúng ta nỗ lực dụng tâm sinh hoạt như thế, khai khẩn trồng trọt nhất định có thể có kết quả tốt."

Lưu thị nghe thấy lời này thì nở nụ cười, trước kia nghe thấy lời như vậy, có lẽ nàng sẽ coi là sự an ủi. Chạy nạn suốt đường, nhiều lân gặp nguy hiểm đều có thể hóa nguy thành an, làm Lưu thị thật sự cho rằng có thần tiên tồn tại.

Lưu thị quay đầu nhìn về phía Liễu Phán Nhi: "Đệ muội, muội nhớ tam đệ không?"

Liễu Phán Nhi nghe thấy lời này, hơi sửng sốt, lắc đầu không chút do dự: "Nhớ hắn ta làm gì? Nhớ cũng vô dụng, không dựa vào được!"

Liễu Phán Nhi nói như đang oán giận, trên thực tế cũng thật sự là như thế

Ai, khi đó tam đệ cũng không còn cách nào, bị buộc đến biên quan mưu sinh. Trong lòng muội oán giận hắn ta, ta có thể hiểu mà, nhưng nhân phẩm tam đệ kia thật sự rất tốt, dù sao tốt hơn nam nhân trước kia của ta nhiều."

Đối với nàng Lý Nguyên Thanh chính là một người xa lạ.

Lưu thị cười cười: "Thật ra hiện tại ngẫm lại cũng rất đáng tiếc, rõ ràng năm đó tam đệ cũng có thể đọc sách, nhưng công công nhiều lần thi không trúng của chúng ta kia vẫn còn mơ tưởng sẽ thi được tú tài. Cứ chiếm tiên và lương thực trong nhà, không cho Nguyên Thanh đọc sách, một hai phải bắt bản thân thi.

Không phải phu thê, dây dưa ở bên nhau rất xấu hổ.

Chờ đến khi Lý Nguyên Thanh lại đây, nàng thậm chí còn muốn hoà ly với Lý Nguyên Thanh.

Kết quả nhiều năm thi như vậy cuối cùng gì cũng chẳng thi được gì. Nếu để tam đệ đọc sách, thi khoa cử, nói không chừng hiện tại không chỉ làm tú tài lão gia, cử nhân lão gia, thậm chí còn có thể trở thành tiến sĩ lão gia. Nàng cũng không phải nguyên thân, hoàn toàn không quen biết Lý Nguyên Thanh, chứ đừng nói tới việc nhớ.

Liễu Phán Nhi thâm chấp nhận: "Đại tẩu, tẩu đừng vội. Hiện tại nhà chúng ta có nhiều đất như vậy, còn trồng nhiều đồ mới như vậy, ta luôn cảm thấy chúng ta không chỉ có thể ăn no mặc ấm, còn có thể phát tài. Đến lúc đó người làm thím này tuyệt đối sẽ không keo kiệt, ta sẽ mua của hồi môn cho hai chất nữ làm thể diện. Đừng nhìn trong nhà chúng ta chỉ có hai nữ nhân mà phải khiến cuộc sống quá khó khăn."

Hiện tại ta cũng không muốn cái gì cả, chỉ muốn khai khẩn trồng trọt, ổn định ở phương Nam, không bao giờ cần chạy nạn. Bốn đứa nhỏ có thể bình an trưởng thành, cơ thể khỏe mạnh. Về những thứ khác hiện tại không dám nghĩ, sau này rồi nói sau."

Lưu thị cũng cười, nội tâm càng thêm kiên định: "Ý nghĩ của ta giống với của muội, chỉ mong có thể an ổn, hai nữ nhi khỏe mạnh bình an lớn lên. Ta vất vả thêm mấy năm kiếm chút bạc, tích góp của hồi môn cho nữ nhi. Đến lúc đó xem có thể tìm được nhà chồng, có con cháu ở lại phương Nam được không."

Liễu Phán Nhi nghe thấy lời này, thở dài một tiếng: "Nói như thế nào đây? Dù sao tình hình có chút phức tạp, ta cũng không biết nói với đại tẩu như thế nào.

Lưu thị chưa từng vui vẻ giống hiện tại như vậy, tuy rằng làm việc cơ thể mệt, nhưng bên trong không mệt một chút nào, còn cực kỳ vui sướng vui vẻ.

Quảng cáo
Trước /775 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh

Copyright © 2022 - MTruyện.net