Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Aaaaaaaaaa…”
“Chồng tui thật ôn nhu!”
Cố Sâm chớp mắt nhìn mọi người rồi chui vào hàng ghế phía sau xe.
Adela thấy Cố Sâm vào trong xe, lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, đi theo sau kéo cửa xe ra ngồi xuống.
“Ha, fans Trung Quốc của cậu thật điên cuồng.” cô vén tóc bên tai, cách cửa sổ xe nhìn những con mắt trông coi mỏi mòn của fans, cười phong tình vạn chủng, “rõ ràng đã chọn buổi tối để hạ cánh, kết quả kế hoạch vẫn bị lộ ra.”
Adela là một người phụ nữ người Mỹ, nhưng tiếng Trung của cô không có một chút ngập ngừng nào, đọc từng chữ rõ ràng, phát âm tốt.
Cố Sâm dựa vào tấm đệm phía sau lưng, tháo khẩu trang và kính râm che kín khuôn mặt mình xuống, ném điện thoại qua một bên, đôi mắt khép hờ buông tay nói, “không có biện pháp, ai bảo chúng ta quá nổi tiếng.”
anh định chợp mắt một chút, lúc này điện thoại rung lên, đôi mắt Cố Sâm lười mở, giọng nói cũng lười biếng, “Ai nha, giúp tôi xem với.”
Adela cười cười, bấm mở màn hình nhìn nhìn, “Là thông báo WeChat.”
hắn không chút nào để ý, nga một tiếng.
“Hình như là một cô gái, gọi là Kỷ Niệm Sơ? đã gửi một đoạn ghi âm…”
Adela còn chưa nói xong, điện thoại trong tay đã bị cướp mất.
Kinh ngạc nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Cố Sâm, “Khẩn trương như vậy? Tôi thật sự tò mò cô gái này là ai.”
“Là bằng hữu của tôi.” Cố Sâm thậm chí chả buồn liếc mắt nhìn Adela một cái, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Giọng nói rất ngắn, chỉ có năm giây, Cố Sâm vừa muốn bấm vào mở giọng nói, nghĩ nghĩ, giảm âm lượng đến mức nhỏ nhất, dán ở bên tai, lúc này mới bấm mở.
‘Trở về khi nào? Cũng không nói tôi một tiếng.’
Giọng nói của Kỷ Niệm Sơ rất khẽ, giọng điệu cũng rất chậm, Cố Sâm nghe xong, bấm đoạn ghi âm nghe lại lần thứ hai, bên miệng tươi cươi, ngón tay bấm nhanh trên màn hình trả lời tin nhắn.
‘Mới vừa xuống máy bay, đang ở trên đường, chưa tới khách sạn nữa. cô làm sao biết tôi trở về, còn quan tâm tôi như vậy. *cười xấu xa*’
‘anh để lại bình luận dưới bài viết Weibo của tôi, tôi có thể không biết sao? Hơn nữa vừa trở về đã bị chụp hình rồi, bây giờ còn là hot search của Weibo, hại tôi cũng được vui vẻ vinh dự được đề tên ở trên hotsearch. *mỉm cười*’
‘không có biện pháp, độ nổi tiếng của tôi quá cao, ở nước Mỹ bốn năm, về nước tôi vẫn được hoang nghênh. *hahahahaha jpg*’
Cố Sâm nghĩ nghĩ, mở Weibo, quả nhiên, hotsearch đứng đầu bảnh xếp hạng chói lói hiện ra tên của hắn.
#Cố Sâm Kỷ Niệm Sơ#
Mùng một Kỷ Niệm Sơ đã bị Quý Chân gọi liên tục đe doạ tính mạng đánh thức cô, nhớ tới hôm nay phải ra ngoài để quay chương trình, lúc này cô còn buồn ngủ rời khỏi giường, qua loa trang điểm, liền ra cửa.
một vài người ra ra vào vào trong xe, lúc này Kỷ Niệm Sơ như trút được gánh nặng, tháo nón xuống dựa lưng vào ghế, xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tổng nghệ* lần này không phải quay ở Bắc Kinh, mà còn phải đi Thượng Hải để chụp hình, đại khái là sẽ mất một tuần để quay ba tập đầu tiên, ba tập sau sẽ căn cứ theo phản hồi mà quay tiếp, hiện tại đang trên đường tới sân bay.
*là chương trình tạp kỹ á mọi người, mình sẽ để từ này luôn nha.
Bởi vì Thượng Hải cũng không tính là xa, ngồi máy bay hai tiếng đã tới nơi, công ty chỉ phái người đại diện Quý Chân và trợ lý nhỏ Lý Linh Thanh đi theo. Tuy tiểu nha đầu còn nhỏ, nhưng rất nhanh nhạy, làm cho người khác thích.
Quý Chân ngồi ở ghế phụ, liếc mắt nhìn kỷ Niệm Sơ qua kính chiếu hậu. Tuy cô mang khẩu trang che khuất mặt, nhưng đôi mắt đen phát sáng, dưới con mắt còn có quầng thâm, sắc mặt tựa hồ không được tốt lắm. Hơn nữa bởi vì cô có làn da trắng, nên phá lệ có thể thấy được.
Nghĩ đến hot search tối hôm qua, cô liền mở miệng hỏi, “Tối hôm qua ngủ không ngon sao?”
“Đúng vậy.” Kỷ Niệm Sơ thu hồi ánh mắt từ cửa sổ, giơ tay che miệng ngáp, nhẹ giọng nói, “Hơi mệt.”
nói xong, cô liếc mắt nhìn Quý Chân một cái, cảm thấy sắc mặt của cô ấy cũng không được tốt lắm. Lúc này mới kinh ngạc, “Tại sao sắc mắt cô không được tốt…”
Quý Chân cười nhếch mép, quay đầu nhìn cô, “cô nói xem?”
“Đại minh tinh, cô bị mất trí nhớ soa? Tối hôm qua xảy ra chuyện gì không lẽ cô quên rồi à?” Quý Chân nhịn không được trợn trắng mắt, lải nhải nói, mắt thấy sắp tới sân bay, lại lải nhải tiếp, “Tối hôm qua sếp lớn nửa đêm gọi điện thoại cho tôi, cho cô nghỉ việc, đừng làm việc cho hắn nữa.”
“Sếp lớn gọi điện cho chị?” Kỷ Niệm Sơ nhướng mày, không trả lời mà hỏi ngược lại.
Nhắc tới sếp lớn thì sẽ không dừng được, Quý Chân đánh gãy lời cô, “Dừng lại. Đừng nói về chuyện này nữa, nói trọng tâm, cô có quan hệ gì với Cố Sâm?”
“anh ta là bạn của tôi lúc tôi ở nước ngoài, quan hệ cũng không tệ lắm, anh ấy chiếu cố tôi rất tốt.” Kỷ Niệm Sơ nhìn vẻ mặt khẩn trương của Quý Chân, cười vỗ tay cô, đang muốn giải thích tiếp, điện thoại bỗng nhiên rung lên.
cô bấm mở, là thông báo We Chat.
‘Chào buổi sáng.’
Dòng trên còn lưu lại tin nhắn của tối hôm qua, ngủ ngon.
Tuy rằng chỉ đơn giản là hỏi thăm, nhưng tựa hồ có thể nhìn ra một tia ôn nhu lưu luyến.
Mới đầu Kỷ Niệm Sơ có chút không thể hiểu được, thì xuất hiện avatar là một quyển sách, đầu tiên là sửng sốt, bên môi tràn ra tia cười nhợt nhạt, tin nhắn gửi đi.
‘Sơ Tâm: Sớm nha. *mặt trời*’
Quý Chân đột nhiên không nghe thấy giọng của Kỷ Niệm Sơ, cô quay lại kinh ngạc nhìn Kỷ Niệm Sơ đang cười với màn hình điện thoại, vì thế nhướng mày, có chút nghi hoặc,”Ai?”
cô và Kỷ Niệm Sơ hợp tác với nhau cũng đã lâu, trên cơ bản đều thấy cô chỉ cười khi nhập vai nhân vật, rất ít có cơ hội nhìn thấy cô cười tươi như vậy.
“Là Cố Sâm?”
‘-: Đừng quên ăn sáng.’ (dấu – này là tên của anh Bùi Lương Thành trong WeChat nha mọi người, tại ảnh không có tên á)
‘Sơ tâm: Ân, sẽ không quên, hiện giờ tôi đang trên đường tới Thượng Hải để quay chương trình, hồi liêu.’ Kỷ Niệm Sơ trên mặt mang theo tươi cười nhanh chóng trả lời tin nhắn, đưa điện thoại di động thu lên, ngước mắt lên nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ.
Phía trước là sân bay.
Quý Chân thấy cô vẫn luôn không trả lời mình, trong lòng đang tính toán, chắc là cô còn chưa biết, hay là vẫn đang lảng tránh?
Có nên nhắc nhở đại minh tinh lên Weibo xem một chút không? Có khi hot search trên Weibo còn chưa bị tuột hạng.
Tới Thượng Hải, liền có nhân viên công tác chờ sẵn, rất nhanh liền tới địa điểm quay phim.
Mấy người lục tục từ thang máy đi ra, có rất nhiều người chờ sẵn ở tầng một, thấy Kỷ Niệm Sơ tới, rất nhanh liền có nhân viên công tác chào đón, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói, "cô Kỷ, phòng nghỉ của cô ở bên này, đi theo tôi."
Kỷ Niệm Sơ gật đầu, chậm rãi đi theo phía sau nhân viên công tác, đang muốn nói chuyện, phía sau truyền tới một trận xôn xao lớn, sau đó càng nhiều người đi tới.
"Thầy Kiều."
Mấy người nhân viên công tác bên cạnh có chút sôi nổi kích động lên, nhỏ giọng nghị luận, "Là Kiều ảnh đế, thật sự là hắn." (từ ảnh đế này mình để nguyên nha, mình có giải thích ở mấy chương trước á, ảnh đế có nghĩa là những nam diễn viên có tài năng, diễn xuất được giới chuyên môn và đông đoả người hâm mộ công nhận.)
"Đúng vậy, đúng vậy, chuyến nay của tôi thật sự rất đáng, đứng xa như vậy liếc nhìn hắn cũng đã thoả mãn lắm rồi."
cô quay đầu lại hướng tới người mới vừa nói nhìn thoáng qua, là một cô gái hai mươi mấy tuổi, trước ngực treo thẻ làm việc, khuôn mặt đỏ bừng, lòng bàn tay nắm chặt ra mồ hôi.
Ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi Kiều Lang, đôi mắt hận không thể dính trên người hắn.
Nhìn người bên cạnh mình, Kỷ Niệm Sơ cười cười, quả nhiên, ảnh đế chính là ảnh đế.
Fans điên cuồng như vậy.
Chính mình bị Quý Chân và công ty giăng bẫy lừa, nhưng anh ta rốt cuộc vì cái gì mà đồng ý quay tổng nghệ lần này? Tài nguyên tốt như vậy, còn buồn gì mà không muốn quay?
Bất đắc dĩ lắc đầu, cô vào phòng thay đồ.
Phòng trang điểm như dự đoán, rất tốt, thay bộ đồ của tổ tiết mục đã chọn sẵn, Quý Chân ở bên cạnh lúc này mở miệng hỏi, "Niệm Sơ, ngày hôm qua cô xem quy tắt của chươn trình chưa? Còn có một ít đạo cụ có sử dụng kỹ xảo, lát nữa hẳn là sẽ không có sơ suất gì.”
"Tôi đã không còn là đứa trẻ lúc ba tuổi nữa, yên tâm, sẽ không có việc gì." Kỷ Niệm Sơ nhìn cô bộ dạng không yên tâm, nhịn không được cười ra tiếng.
cô nói xong, nhân viên trang điểm vòng đến trước mắt cô, một bên giúp cô làm tóc một bên mở miệng, trong giọng nói mang theo sự hâm mộ, "cô Kỷ, nhân duyên của cô thật tốt, tôi rất thích Cố Sâm, có phiền hay không nếu như lần sau có cơ hội, cô có thể giúp tôi xin chữ ký của Cố Sâm được không?"
Cố Sâm?
Kỷ Niệm Sơ đầu tiên sửng sốt, sau đó mới nhớ tới ngày hôm qua Cố Sâm bình luận ở dưới Weibo của cô, chắc hẳn là ai cũng biết hai người bọn họ quen biết nhau, thấp giọng cười cười, "Được nha, có cơ hội tôi nhất định sẽ giúp cô."
Mấy người sửa sang lại không sai biệt lắm, cô đang muốn đứng lên, ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa, dò hỏi, "cô Kỷ, cô chuẩn bị xong chưa?"
Quý Chân nháy mắt về phía Kỷ Niệm Sơ, sau đó liền đi mở cửa.
- ------------------------
Cuối cùng cô cũng xuất hiện ở khung quay hình, cô chạy chậm tiến vào khung quay hình.
"Hoan nghênh, hoan nghênh."
"cô Niệm Sơ thật xinh đẹp."
Mấy người trong đội nhà cũng cười khen cô.
Kế tiếp bắt đầu thi đấu, năm người của đội nhà và một người của đội khách, sáu người chia thành hai đội, lần lượt tham gia vào các cuộc thi leo núi, bao gồm thi đấu leo núi và đấu vật.
Người của đội khách là một người mới vào nghề, tên là Lương Trừ, gần đây có một bộ tên ‘Hỏa Kịch Online’, diễn vai phụ.
Kỷ Niệm Sơ như suy tư gì đó nhìn bộ dáng của cô, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời cô có chút nghĩ không ra mình đã gặp ở đâu.
cô và Kiều Lang được phân chung một đội, trong lúc quay, đội quay phim rất nhiều lần cố ý hướng tới hai người bọn họ để quay.
cô có chút dở khóc dở cười, thật ra cô cũng không thèm để ý để làm gì cả, dù sao thanh danh cũng cũng đã không tốt rồi, nên cô cũng không quan tâm lắm.
Nhưng, Kiều Lang là người như thế nào chứ, ảnh đế? Ở trong lòng fan của anh ta, anh ta chỉ được được đứng từ xa để ngắm thôi, như hắn chính là thần thánh không thể xâm phạm?
Đội ngũ chương trình cũng không sợ fans hắn nổi điên sao? Chống lại bọn họ?
Chụp đến một nửa, đạo diễn và camera lúc này mới kêu nghỉ ngơi, mọi người nghỉ một lát, Kỷ Niệm Sơ đã rất mệt, cô vào phòng nghỉ, dựa vào trên ghế nghỉ ngơi.
Lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng cười yêu kiều, “Thầy Kiều Lang quả nhiên ưu tú, cái gì cũng biết, ngay cả thử thách của đội ngũ chương trình đều làm tốt như vậy."
“Còn không phải sao, cô cũng không nhìn xem thầy Kiều là ai cơ chứ?”
“Bất quá cô có nghe nói không, đội ngũ chương trình hình như cố tình xào Thầy Kiều và người kia thành couple.” Giọng nữ lúc nói tới đây thì cố tình đè thấp âm thanh xuống, thật cẩn thận.
“Người nào a?”
“Còn có thể là người nào? không phải người kia sao?”
Kỷ Niệm Sơ híp mắt, có chút cạn lời, những người này cố tình ở trước cửa phòng nghỉ của cô để nói những lời này, có ý tứ gì? Sợ cô nghe không được sao?
Hai người này đứng trước cửa, bộ dáng không phải ngu thì cũng là ngốc.
Trợ lí ở một bên tự nhiên cũng nghe được, cẩn thận nhìn ánh mắt của Kỷ Niệm Sơ, thấp giọng nói, “cô Kỷ, cô muốn hay không tôi đi ra ngoài…”
“không cần.” Kỷ Niệm Sơ đánh gãy lời cô, biểu hiện thờ ơ.
Đối với người như vậy, cô cũng lười lãng phí để để ý tới.
Đội ngũ chương trình cố tình chia hai người bọn họ thành một nhóm, mục đích đơn giản là dựa vào độ nổi tiếng của cô và danh tiếng của Kiều Lang để lăng xê. Chỉ là cô khá tò mò, làm sao bọn họ có thể mời một thần vĩ đại như Kiều Lang tới đây được?
Nghỉ ngơi trong chốc lát, bắt đầu thu tiếp phần sau.
Tiếp theo là thử thách dựa vào hành động của đồng đội để đoán thành ngữ, Kỷ Niệm Sơ thua, cô thật sự không đoán được cử chỉ của Kiều Lang tay cong cong để miêu tả nghĩa là gì.
Chấp nhận hình phạt, mọi người ồn ào dụ dỗ cô chọn ‘dare’, Kỷ Niệm Sơ nghĩ nghĩ, cô chọn ‘truth’. (thật ra đoạn này là nói về trò chơi truth hay dare, trò này là người thua phải chọn nói ra truth, là sự thật hay dare, là thử thách. Mình để thành lời của mình để mọi người dễ hiểu nha)
Dare? cô không ngốc, kia không phải phải bị người lại ồn ào, nói không chừng bắt cô và Kiều Lang phải làm những điều kì lạ.
Kiều Lang từ đầu tới cuối cũng chưa có biểu hiện gì, rất bình đạm, nhìn Kỷ Niệm Sơ đi lên rút thăm.