Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: VịtK
Lúc nãy ở trong thang máy, anh nói gần đây anh có một vụ án tương đối phức tạp, tăng ca đến rạng sáng, sao cô có thể ngay lúc này mời người khác đi xem bộ phim điện ảnh nhàm chán của cô được chứ? (Chị cũng biết nữa hả)
cô vừa muốn mở miệng nói, đối phương liền mở miệng nói trước cô, cười thật ôn nhu, “Được.”
“thật xin lỗi, là tôi không suy xét chu đáo, quên mất lúc nãy ở trong thang máy anh nói bận, nếu không lần sau…” cô nói đến một nửa, đã bị Bùi Lương Thành đánh gãy, “Chỉ cần là cô, tôi đều rảnh.”
Chỉ cần là em, anh đều rảnh.
Sao câu này nghe thật kỳ quái… Kỷ Niệm Sơ giật mình, lập tức không biết nên nói gì mới tốt.
“Vậy… Được, ngày mai gặp.” Kỷ Niệm Sơ thấp giọng nói, “Bất quá hình tôi là nữ thứ ba hay nữ thứ tư gì đấy? Đến lúc đó đừng chê cười tôi.”
“sẽ không.”
- -------
Bùi Lương Thành ngồi ở trên sô pha nhìn sách, điện thoại vang ong ong ở một bên, anh cầm lên nhìn lướt qua, cười lạnh một tiếng, lại đem điện thoại để lại chỗ cũ.
Nhưng người gọi cũng không có ý định bỏ qua, anh không bắt máy, đầu bên kia vẫn gọi liên tục.
Trong mắt Bùi Lương Thành hiện lên một tia tàn ác, lập tức ném quyển sách xuống đất, động tác có chút mạnh, đến nỗi ánh sáng ấm áp của chiếc đèn bàn cũng khẽ rung lên.
Bóng dáng của anh dưới đèn lúc ẩn lúc hiện, lúc dài lúc ngắn.
Cả người anh bị mắc kẹt trong bóng đen một lúc lâu, mới chậm rãi bắt máy, bình tĩnh hỏi, “Chuyện gì?”
“anh chừng nào về lại Mỹ?” Đầu bên kia truyền tới giọng nói dồn dập và phẫn nộ.
Bùi Lương Thành nhàn nhạt cười, đáy mắt hiện lên một tia châm chọc, giọng điệu không chút nào để ý hỏi ngược lại, “Về Mỹ?”
“Chẳng lẽ anh không tính trở về à, anh không về không lẽ định ở vậy luôn à? anh có biết bệnh của anh…” Người đàn ông nghe ra được ý tứ của hắn, giọng điệu lại cao lên vài phần, cách điện thoại có thể nghe được sự tức giận mười phần.
“không cần ông nhọc lòng.” Giọng điệu của anh lạnh nhạt, cũng không đợi đầu bên kia nói hết câu, trực tiếp cúp điện thoại.
anh cúi đầu nhặt quyển sách ném ở dưới chân, một tấm ảnh cũ rớt ra, ảnh chụp vuông vức, rất nhỏ, đã hơi có chút ố vàng.
Dấu in nổi ở mặt trên cũng có chút mơ hồ không rõ, tựa hồ đã xa xăm, ảnh chụp như là xé ra từ tờ giấy chứng nhận nào đó. truyện chỉ được đăng tại https://cungquanghang.com/threads/dám-chạy-xem-sơ-dữ-chương-17-78.34525/
Lại nhớ lại cuộc nói chuyện trong điện thoại lúc nãy, trong ánh mắt tràn ngập sự điên cuồng, xét nát ảnh chụp trên tay
“Niệm Sơ, Niệm Sơ…”
anh nhẹ giọng gọi, khoé mắt đỏ một mảng, dựa vào trên ghế sô pha hút thuốc, khói bụi nhỏ vụn từ đầu ngón tay rơi xuống dưới, che đi những mảnh nhỏ của bức ảnh trên mặt đất, cho đến khi mơ hồ không thể thấy được nữa.
Nửa ngày, thân mình run rẩy ngồi xổm xuống, quét khói bụi trên mặt đất đi, ghép cái mảnh nhỏ lại với nhau.
Tất cả mọi thứ về cô, anh đều nhớ rõ.
cô thích xem phim điện ảnh, lại không muốn xem ở rạp chiếu phim ồn ào. không thích nước hoa loè loẹt, nhưng lại thích mùi gỗ. cô thích ăn kẹo mềm, không thích sản phẩm từ sữa, cô thích nghe ca hát, nhưng ngũ âm lại không được tốt.
cô không thích, anh sẽ không làm.
cô thích dạng gì, anh sẽ vì cô biến thành cái dạng đấy.
“Em cũng cứu anh đi…” Thanh âm anh rất thấp, như đang nỉ non với người yêu, rũ đầu, đem mặt mình vùi vào bức ảnh nhỏ trong lòng bàn tay.
Bên ngoài truyền đến tiếng tí tách, trời mưa.
anh ngồi hồi lâu, giương mắt nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, đã hai giờ sáng, nhẹ nhàng đứng lên trở về phòng ngủ.
- ----------
Tới khuya Kỷ Niệm Sơ mới ngủ ngủ thiếp đi, cô quá mệt mỏi, vào lúc trợn mắt thì cửa sổ bên ngoài đã sáng rồi.
Mơ mơ màng màng cầm điện thoại liếc mắt một cái, ngủ nhiều thêm một chút nữa, dù sao hôm nay cũng không có việc gì làm, cô nghĩ, ngủ một lát thôi.
cô vừa mới đem mền trùm lên đầu, chuẩn bị ngủ tiếp thêm chốc lát, trong đầu đột nhiên hiện lên giọng nói trầm thấp từ tính.
“Chỉ cần là cô, tôi đều rảnh.”
Trong đầu hiện lên mặt của Bùi Lương Thành, Kỷ Niệm Sơ sợ tới mức lập tức ngồi dậy ở trên giường.
Dựa vào đầu giường híp mắt lại trong giây lát, lúc này mới nhớ tới hình như hôm nay có cái gì công chiếu, cô hẹn luật sư Bùi cùng đi xem, đây vẫn là lần đầu tiên cô rủ người khác đi xem.
Xem ra không ngủ được nữa, thở dài, ngồi ở trên giường phát ngốc một chút, lúc này mới đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
cô gội đầu và tắm xong, còn chưa kịp lau khô, mang chân trần và khoác áo choàng tắm đi ra.
Ngáp một cái lười biếng, chuẩn bị cầm máy sấy tóc chuẩn bị sấy, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, tay cầm máy sấy tóc ngừng lại.
Tuy rằng số người biết địa chỉ nhà cô không ít, nhưng, ai lại tới vào lúc này?
cô nghĩ nghĩ, tính không để ý tới, nhưng ngoài cửa tiếng đập cửa cũng đã gõ lâu, tạm dừng một chút, lại bắt đầu gõ tiếp.
Kỷ Niệm Sơ ném máy sấy tóc xuống ghế sô pha, nhận mệnh đi tới cửa. Cách mắt mèo nhìn xuyên qua, hiện lên gương mặt của Bùi Lương Thành.
Đáy mắt cô hiện lên một tia kinh ngạc, luật sư Bùi? thật đúng là nghĩ cái gì tới thì nó sẽ tới thật.
À đúng rồi, cô thiếu chút nữa lại quên, cô hẹn luật sư Bùi đi xem lần công chiếu phim, điện thoại đặt trên bàn trà cách đó không xa rung ong ong.
cô đang muốn mở cửa, cúi đầu nhìn trên người, lại yên lặng đi tới tủ quần áo khoác thêm một cái áo khoác bên ngoài áo choàng tắm, lúc này mới mở cửa.
“Mới rời giường sao?” anh đứng ở cửa, cười ôn hoà nhìn cô.
Kỷ Niệm Sơ gật đầu, nghiêng người nhường đường, nói, “thật ngại quá, ngày hôm qua tôi quá mệt mỏi, thức tới khuya, anh vào đi.”
Bùi Lương Thành theo sau tiếng vào, ở trên sô pha ngồi xuống, nhìn ban công ở bên ngoài cửa sổ.
rõ ràng hôm qua là một đêm mưa to, nhưng bây giờ, ánh mặt trời vẫn rất tốt như cũ. trên ban công có không ít loại hoa và cây xanh tươi tốt đang được trồng, có một số loại cây đã ra trái, phía bên trái trải một tấm thảm lông, ở trên đặt một chồng sách.
Đặt trên cùng có một quyển sách mở ra, đã lật ra không bao lâu, ánh mặt trời vừa vặn từ cửa sổ chiếu vào, thảm thực vật màu xanh lục đều nhiễm màu vàng sáng ấm áp, khiến anh chói mắt.
“Luật sư Bùi, anh muốn uống cái gì không?” Giọng nói của Kỷ Niệm Sơ từ phòng bếp truyền tới.
Bùi Lương Thành nghe vậy đứng lên, đi đến phía sau cô, nhìn lướt qua đồ vật trong tủ lạnh, gắt gao cau mày, không nói gì.
Hồi lâu Kỷ Niệm Sơ cũng không nghe tiếng đáp lại, có chút kinh ngạc quay đầu lại, không nghĩ tới anh đã đứng phía sau, cách gần như vậy, cái trán thiếu chút nữa đập vào cái mũi anh, Bùi Lương Thành lui về phía sau một bước, thấp giọng nói, “Xin lỗi, tôi nghe thấy cô kêu tôi nên tôi liền đi tới.”
“Ngày thường cô ở nhà, thì ăn những thứ này sao?” anh chỉ vào tủ lạnh trống không.
Tủ lạnh chỉ có một hộp trứng gà, một hộp trái cây thập cẩm không biết đã để bao lâu, hai lon Coca cùng mấy bình nước lọc, trừ lần đó ra, không còn gì khác nữa.
Kỷ Niệm Sơ cảm thấy thẹn thùng, có chút xấu hổ cười cười, tránh nặng tìm nhẹ, hỏi, “Nước lọc được không?”
“Được.”
“Luật sư Bùi cứ tuỳ ý đi, tôi về phòng sấy tóc đã.” cô hướng về phía anh cười cười, xoay người cầm mấy sấy trở về phòng.
“Từ từ.” anh gọi cô lại.
cô quay đầu lại, chỉ thấy Bùi Lương Thành đi tới tủ giày ngay cửa, cầm một đôi dép bông đưa cho cô, giọng điệu ôn nhu làm người khác không phản bác được, “Mang dép vào.”
Kỷ Niệm Sơ cúi đầu, nhìn bàn chân trắng nõn mượt mà của mình, cô thật sự muốn nói rằng cô không thích mang dép ở nhà, cô thích đi chân trần đi trên mặt đất cho nó có cảm giác.
Tựa hồ Bùi Lương Thành cũng nhìn ra cô đang do dự, nhẹ giọng nhíu mày, hầu kết hơi lăn lộn, “sẽ bị lạnh.”
Được thôi, cái lý do này cô cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
Sao không qua trang chính chủ https://cungquanghang.com/threads/dám-chạy-xem-sơ-dữ-chương-17-78.34525/ mà đọc?
Kỷ Niệm Sơ ‘à’ một tiếng, đi đến trước mặt anh mang dép vào, lúc này mới ‘cộp cộp’ chạy về phòng.
cô không chú ý chính là, lúc cô đang xoay người đi, người đàn ông liền dùng ánh mắt sáng quắc nhìn cô, không chút nào che giấu sự nóng rực nơi ánh mắt.
Đem nước lọc đưa cho anh xong, Kỷ Niệm Sơ liền vào phòng bắt đầu sấy tóc, cô đem cửa phòng nửa đóng nửa mở, nghiêng đầu vén lên sợi tóc đang ướt sấy khô một chút.
Từ góc độ này của cô, Bùi Lương Thành vừa vặn nghiêng thân mình, anh đứng ở trước cửa sổ và lật cuốn sách đang đặt trên cùng kia.
anh ngược ánh sáng, tóc ở dưới ánh mặt trời chiếu lên một vầng sương mù màu vàng, đầu ngón tay thon dài lật một trang rồi lại một trang, ngẫu nhiên sẽ nhăn mày lại, lông mi khẽ run, chuyên chú lại nghiêm túc.
Giờ khắc này, cô lại cảm thấy, luật sư Bùi lớn lên thật là đẹp trai, đẹp như là từ trong tranh sơn dầu đi ra vậy, một nét một màu, cũng làm nên được màu sắc đậm đặc, nhưng cũng không quá nặng nề, gãi đúng chỗ ngứa.
Kỷ Niệm Sơ duỗi tay sờ điện thoại đang đặt một bên, ‘tách’ một tiếng, chụp cảnh này rồi lưu lại. (Mê trai đầu thai mới hết)
cô lau khô tóc, nhanh chóng trang điểm cho mình, mặc một cái áo len màu trắng cổ cao cỡ nửa thước, trùng hợp lộ ra cái cằm trơn bóng. Mặc một cái quần jean thoải mái, làm nổi bật đôi chân thẳng tắp vừa mịn vừa dài, ở trước gương nhìn hồi lâu, lúc này mới chậm rãi đi ra.
“Luật sư Bùi, chúng ta đi thôi.” cô đi tới tủ giày ngay cửa để đổi giày, mang theo nón và khẩu trang, lúc này mới quay đầu hướng về phía Bùi Lương Thành cười nói.
Bùi Lương Thành gật đầu, buông quyển sách trên tay xuống, “Được.”
Hai người đi ở trong tiểu khu, Kỷ Niệm Sơ che kín mặt không một kẽ hở. cô nghiêng đầu nhìn anh, “Tuy rằng có chút phiền phức, nhưng có liên quan tới nghề nghiệp, cũng không có biện pháp nào.”
“không có việc gì, như vậy là tốt rồi.” Bùi Lương Thành lắc đầu, nụ cười bình tĩnh.
anh ước gì mọi người đều không nhìn thấy nhan sắc của cô, cô thật đẹp, chỉ nghĩ tới việc muốn đem cô giấu đi, không cho bất luận kẻ nào liếc mắt nhìn một cái. Chỉ để cô ngày ngày có thể nhìn thấy anh, chỉ có thể yêu anh, sao có thể ngại phiền toái cho được?
Đôi mắt Bùi Lương Thành hơi thâm sâu, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, giọng nói mang theo một tia xin lỗi, “Lúc nãy thật ngại quá, tôi tự tiện đụng vào sách cô.” nói tới đây dừng một chút, lại nói, “Trang trại động vật, thật ra tôi cũng không nghĩ tới cô cũng sẽ xem loại sách nổi loạn này.”
Kỷ Niệm Sơ cười tới mi mắt cũng cong lên, “thì ra anh cũng biết, tôi còn tưởng rằng luật sư Bùi đều xem mấy loại sách chuyên nghiệp cứng nhắc.”
Bùi Lương Thành cười lắc đầu, giọng có hơi khàn hỏi, “Niệm Sơ, cô muốn đi coi ở rạp nào?”
Kỷ Niệm Sơ sững sờ, bị xưng hô bất ngờ chuyển biến của anh có chút thất thần, rõ ràng là một cái tên vô cùng đơn giản, ở trong miệng anh nói ra lại nghe ra phá lệ kiều diễm, phá lệ ôn nhu, giọng nói nghi hoặc.
cô phục hồi lại tinh thần, gật đầu, nói, “À, đi rạp chiếu phim Thiên Ảnh Cự Mạc đi, tôi đã đặt vé trước rồi.”
Hai người đi tới bãi đỗ xe ngầm rồi dừng lại, anh gật đầu, tiến về phía bên trái cô, rất gần, đầu anh ghé qua rồi nhẹ giọng nói, “Ừ, chờ tôi, tôi đi lấy xe.”
Kỷ Niệm Sơ lui về phía sau một bước, thấp giọng ừ một tiếng.
Bùi Lương Thành tựa hồ là cười khẽ một tiếng, xoay người rời đi.
Kỷ Niệm Sơ đứng tại chỗ, nhéo lỗ tai đang nóng lên của minh, bóng dáng Bùi Lương Thành rời đi, có chút không thể tưởng tượng được, luật sư Bùi muốn làm cái gì? Mấy ngày nay cô phát hiện, nếu còn không nhìn ra nữa thì cô đúng là ngu xuẩn.
Nhưng mà rõ ràng hai người biết nhau chưa được bao lâu.
anh ta sẽ không phải có ý tứ với mình chứ?
Đứng tại chỗ đợi trong chốc lát, rất xa liền thấy một chiếc xe hơi nhỏ màu trắng từ bãi đỗ xe ngầm chậm rãi chạy tới, Kỷ Niệm Sơ hơi híp mắt cẩn thận nhìn nhìn, là chiếc Bentley Continental.
Chiếc xe này, hình như cô đã thấy qua rất nhiều lần.
không phải hình như, mà là có thấy qua rồi.
Chiếc xe này là chiếc xe ngày đó thiếu chút nữa đụng phải xe của Lương Trừ, dừng ở đằng sau xe của cô. Ngày đó cô còn cố ý hạ kính cửa xe xuống liếc mắt một cái, cho nên vẫn luôn có ấn tượng.
Vào lúc ở đoàn phim đóng phim hình như cũng đã gặp qua vài lần, nhưng đã lâu lắm rồi, nên bây giờ cũng không nhớ rõ lắm. Nhưng cô có thể khẳng định một điều, tuyệt đối việc đụng phải Lương Trừ không phải lần đầu tiên gặp cái xe đấy.
Chỉ là tại sao xe lại ở chỗ này? Chẳng lẽ chủ nhân của cái xe này thật ra là fan tư sinh, trùng hợp còn cùng một tiểu khu với cô, hoặc là có chủ ý?
Kỷ Niệm Sơ bị khủng hoảng, lùi về sau vài bước, móc điện thoại ra tính gửi tin nhắn WeChat cho Bùi Lương Thành biết. Mới vừa bấm vào khung chat của hắn, đánh được mấy chữ, còn chưa kịp gửi đi, bên cạnh liền truyền đến giọng nói quen thuộc, “Niệm Sơ, lên xe.”
cô quay đầu lại, thì thấy Bùi Lương Thành đang ngồi trên chiếc Bentley màu trắng mà cô chưa kịp tránh, mắt mang ý cười nhìn cô. (Cười ẻ)