Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Chỉ bỗng dừng bước trước một tiệm tranh thêu, ánh mắt của anh dừng trên một bức tranh thêu chim, cá và lá sen.
Quý Mông đi ngay sau anh, cô dừng lại đúng lúc và nhìn thấy bức tranh thêu chim, cá và lá sen theo ánh mắt của anh.
Không biết người thêu bức tranh này làm như thế nào, vậy mà lại có thể dùng kim chỉ thêu ra họa tiết của một bức tranh đậm chất thủy mặc, màu sắc tươi sáng nhưng phối màu trang nhã, có thể thu hút sự chú ý của mọi người ngay từ cái nhìn đầu tiên, không hề tầm thường.
Quý Mông không hiểu về hội họa và càng không hiểu về thêu thùa, nhưng theo cô thấy, đây là một bức tranh thêu rất đẹp, hẳn là cũng rất đắt, nếu không sẽ không đặt ở chỗ dễ thấy như vậy.
Cô thấy Lục Chỉ không đi nên chỉ có thể hỏi: “Cậu thích bức tranh này à?”
“Ừ.” Nói xong, Lục Chỉ bước vào tiệm, chưa nói được mấy lời đã mua bức tranh thêu kia.
Quý Mông nghe được giá mà người bán hàng nói thì không khỏi líu lưỡi: Đắt quá!
Bức tranh thêu dài một mét, rộng khoảng hai mươi centimet, nhưng không nặng lắm, tuy vậy cầm trong tay vẫn rất cồng kềnh, Lục Chỉ định về khách sạn cất.
“Tôi phải về cất tranh.” Lục Chỉ nhìn về phía Quý Mông. Đọc Full Tại mTruyen.net
“...Đi đi.” Quý Mông đắn đo: “Sắp đến trưa rồi, cậu cất tranh xong thì quay lại nhóm nhé, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu.”
“Được.” Cánh tay Lục Chỉ kẹp tranh, anh quét mã mở khóa xe đạp công cộng bên đường: “Đến khách sạn tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu.”
“OK.” Quý Mông nhìn anh lái đi xa rồi đuổi theo mọi người.
Bọn họ thấy cô quay lại một mình thì khó hiểu: “Này, lớp trưởng, Lục Chỉ đâu?”
Người của lớp 12-1 đã quen với sự tự do của Lục Chỉ, dưới tình huống bình thường anh hoàn toàn không hòa nhập vào tập thể, trừ phi Quý Mông quản anh.
Quý Mông giải thích: “Cậu ấy mua một bức tranh, không dễ cầm nên về khách sạn cất tranh trước, trước buổi trưa sẽ quay về.”
Mọi người cũng chỉ tùy tiện hỏi, sau khi nhận được đáp án thì không chú ý tới nữa.
“Lớp trưởng, quan hệ của cậu và Lục Chỉ tốt thật đấy ~”
“Cậu ấy làm gì cũng nói với cậu, hoàn toàn bỏ qua những người khác, chậc chậc chậc ~”
“Lớp trưởng, cậu cũng cảm thấy Lục Chỉ rất đẹp nhỉ?”
Quý Mông: “...Ừ.”
Mấy cô gái sửng sốt, sau đó mắt họ bỗng sáng lên, như ba con sói đói quan sát một miếng thịt tươi.
Quý Mông cảm thấy sau lưng lạnh buốt: “Vẻ đẹp của cậu ấy là khách quan(*).”
(*) Khách quan là những đánh giá được đưa ra dựa trên những sự kiện có thật, mang tính độc lập, đã được chứng minh trước đó mà không xuất phát từ ý thức của chủ thể. Đó là những dữ kiện có thể quan sát, định lượng được và chứng minh được.
Mấy cô gái:...Sao nghe cứ là lạ?
Họ vốn định trêu Quý Mông, nhưng Quý Mông trả lời một cách nghiêm túc, trong giọng nói của cô không hề có sự ngại ngùng hay tình cảm của thiếu nữ, chính là thẳng thắn nói sự thật, điều ấy lập tức dập tắt trái tim hóng hớt của họ.
Họ than thở rằng lớp trưởng không hổ là học sinh giỏi, cảm xúc ổn định như một cây “định hải thần châm”(*), ngày nào cũng đối mặt với trai đẹp như Lục Chỉ mà không hề dao động, quả nhiên trong mắt chỉ có học tập.
(*) Định Hải Thần Trân Thiết (hay còn gọi là Định Hải Thần Châm) là tên đầy đủ của Như Ý Kim Cô Bổng trong tay Tôn Ngộ Không, là bảo vật trấn thủy trong thiên hà, cũng là một trong những pháp bảo mà Thái Thượng Lão Quân tạo ra.
Khoảng nửa tiếng sau, nhóm Quý Mông đang nghỉ ở một quán ăn vặt, Lục Chỉ không gửi tin nhắn mà gọi điện hỏi cô đang ở đâu.
Cô nói vị trí của quán ăn vặt, Lục Chỉ đáp ứng: “Khoảng năm phút nữa tôi đến.”
Chưa tới năm phút, Lục Chỉ đã ung dung đi vào quán ăn vặt, khi gọi điện thoại hình như anh đã ở gần đó.
Lúc Lục Chỉ đi tới, chàng trai ngồi bên tay trái của Quý Mông xê dịch mông, chừa ra một chỗ trống, anh cũng tự nhiên ngồi xuống chỗ trống đó.
Không học sinh nào ngồi trên bàn cảm thấy kỳ lạ, cũng không ai để ý tới hành động nhỏ ấy, họ vẫn đang nói về chủ đề trước đó hoặc chia sẻ đồ ăn trên đĩa.
Quý Mông thấy anh nhìn thực đơn thì giới thiệu đĩa đồ ăn vặt của mình cho anh, khuyên anh mua món này.
“Chua? Cay?” ” Lục Chỉ hỏi cô.
Quý Mông lắc đầu và xiên một miếng lên ăn: “Không phải, là vị cà chua, hơi chua chua ngọt ngọt.”
Lục Chỉ không ăn được cay, nghe vậy thì chọn món giống cô.
Quý Mông cắn một miếng thịt, cụp mắt nhai nuốt, trong mắt vẫn không kiềm chế được sự vui vẻ.
Cảm xúc và cách thể hiện của Quý Mông quá kiềm chế, bởi vậy chỉ lộ ra một chút đã cảm thấy tâm trạng cô vui vẻ. Cô cũng không muốn phủ nhận tâm trạng của mình, nhưng giờ phút này thừa nhận thì không thích hợp, cho nên mọi thứ đều không cần nói ra, bản thân cô biết là được.
Quý Mông che giấu rất khá, không thầy dạy cũng hiểu, cô vẫn chưa bị ai phát hiện ra sự khác thường.
Sau khi ăn vặt xong, mười người lại đi dạo quanh đó, mua chút đặc sản hoặc là đồ lưu niệm. Quý Mông không thích gì nên mua hai chiếc nút cát tường(*) to cỡ lòng bàn tay, định treo một cái trong xe và một cái trước cửa nhà. Có thể thấy những thứ như vậy ở khắp mọi nơi, cô mua chúng chỉ để cầu may.
(*) Nút cát tường, hay còn gọi là nút dây Trung Quốc, là một loại hình nghệ thuật thủ công dân gian truyền thống của Trung Quốc cổ xưa. Thắt nút dây thể hiện trí thông minh của người cổ xưa, dùng nút thắt thay thế cho chữ viết.
Ảnh minh họa
Bữa trưa cũng chia nhau ra ăn, nhóm họ chọn một nhà hàng địa phương có đánh giá tốt trên app. Bọn họ đến khá sớm, tránh được lượng khách lúc cao điểm. Khi gọi món, Quý Mông nhận được tin nhắn của Trì Sư, nhóm của cô ấy chạy giỏi nhất, mất hơn hai tiếng đi từ đầu sông tới cuối sông, đã sắp ra khỏi thị trấn.
Một lúc sau, cả lớp bắt đầu một cuộc thi chụp ảnh, bao gồm những thứ như chơi, ăn, người và phong cảnh, hầu hết mọi người đều tươi cười, một số ít thì làm mặt hài trước ống kính. Quý Mông bấm vào từng bức ảnh một, lại lưu từng bức vào máy rồi sắp xếp vào album [cấp ba].
Dọc đường Quý Mông chỉ chụp phong cảnh, nhưng những người trong nhóm lại chụp mọi người, đứng ở phía trước để chụp. Cô bị người phía trước che nên chỉ lộ ra một cái đầu, Lục Chỉ đi bên cạnh cô thì không bị ai che vì vóc dáng quá cao.
Trong ảnh, vẻ mặt Lục Chỉ viết rõ chữ nhàm chán, nhưng gương mặt ấy rất đẹp, chiếc áo hoodie màu tím đó khiến anh vừa sang chảnh vừa tươi tắn, dù xị mặt cũng là người bắt mắt nhất trong đám người.
Nhưng Quý Mông biết, giây tiếp theo vẻ mặt của anh không phải như thế.
Khi chụp bức ảnh này, Quý Mông tiến lên phía trước để lộ mặt, cô vốn có di chứng sau khi say xe nên mũi chân không cẩn thận vấp vào cục đá trên đường, cô bắt lấy cánh tay của người bên cạnh theo bản năng. Lục Chỉ bị cô kéo nên đi cùng tay cùng chân, cơ thể loạng choạng, anh dùng một tay khác để ôm lấy vai cô.
Chất liệu của chiếc áo hoodie cô đang mặc là nhung, cô không cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay của chàng trai nên hơi cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng trên mặt Quý Mông không hề có biểu hiện gì, cô nhanh chóng đứng thẳng dậy: “Cảm ơn.”
Dù cách lớp vải rất dày nhưng Lục Chỉ vẫn có thể cảm nhận được bả vai gầy gò của cô gái, có thể sờ được xương mà không cần dùng sức, anh lại có cảm giác trực quan(*) về sự gầy yếu của lớp trưởng.
(*) Quá trình nhìn thấy và nhận thức trực tiếp thông qua giác quan thị giác mà không thông qua bất kỳ công cụ hay trung gian nào.
Lục Chỉ buông tay ra, “Ừ” một tiếng. Đọc Full Tại mTruyen.net
Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ.
Cơm nước xong cả nhóm lại về khách sạn nghỉ trưa nửa tiếng, thức dậy lại đến chỗ bán vé thuyền ngắm cảnh bên bờ sông, giá vé hơi đắt, nhưng những bạn học đã ngồi vào buổi sáng đều nói tiêu tiền vào việc này là xứng đáng nên bọn họ không tiết kiệm nữa.
Lục Chỉ thật sự cảm thấy phiền, đúng là một chuyến dã ngoại mùa thu phiền phức, chạy khắp nơi cũng rất phiền, ngồi thuyền ngắm cảnh gì đó càng phiền phức hơn, có thời gian thì tìm một chỗ ngồi ngẩn ngơ còn thú vị hơn nhiều. Nếu không phải ông nội nói nếu tháng này anh không gây chuyện thì ông ấy sẽ giấu giá vẽ và màu cho anh, anh đã chạy từ lâu rồi!
Gió trên sông hơi lạnh, Quý Mông đội mũ áo hoodie lên, bảo vệ đầu và hơi ấm của hơn nửa khuôn mặt, phía sau lưng lại cảm thấy lạnh buốt. Nhưng cơn gió này thổi qua khiến đầu óc choáng váng dễ chịu hơn nhiều, tâm trạng càng tốt hơn, cô không nhịn được mà vươn tay hứng lấy những giọt nước bị mái chèo hất lên.
Lòng bàn tay cô bị bọt nước làm cho ướt nhẹp, cô đưa lên mũi ngửi thử.
“Ọe ——”
Nước này thối quá!
“Phụt!”
Quý Mông quay đầu lại, đối diện với vẻ mặt buồn cười của chàng trai.
Lục Chỉ không hề ngại vì bị bắt quả tang tại chỗ, anh nhún vai: “Chỉ cần nhìn màu sắc của nước này là biết không phải nước sạch tự nhiên, cũng chỉ có cậu duỗi tay hứng.”
Quý Mông: “…Cậu có mang khăn giấy không?”
Lục Chỉ cúi đầu nhìn đôi tay trống không của mình, anh hỏi lại cô: “Cậu thấy sao?”
Quý Mông “Ừ” một tiếng: “Tôi có mang, phiền cậu lấy hộ tôi, ở trong ngăn ngoài cùng trên balo của tôi ấy.”
Lục Chỉ im lặng, hai giây sau anh tức giận kéo khoá balo của cô ra, lấy một túi khăn giấy ở bên trong ra ngoài.
“Có thể lấy giúp thêm một tờ nữa không?” Quý Mông chỉ bàn tay thối đặt ở ngoài lan can của mình.
“Này!” Lục Chỉ mất kiên nhẫn nhét khăn giấy vào tay cô, không cần cô mở miệng, anh đã cất túi khăn giấy vào balo của cô lại.
Quý Mông lịch sự nói cảm ơn.
Thuyền ngắm cảnh cập bến, mười người lên bờ, khi đi ra xa mới nói cảm thấy mình bị lừa, ngồi thuyền này chẳng đáng tiền chút nào cả!
Chưa tính tới chuyện hai bên bờ sông không có phong cảnh, mặt sông còn lạnh buốt, gió thổi đau hết cả mặt! Nước sông cũng thối, dù có gió lạnh lọc khí nhưng mùi trên sông vẫn không thơm. Người lái thuyền thì cứ liên mồm khen quán cơm nào đó ngon, có lẽ cũng nhận được tiền hoa hồng.
Nói xong, có học sinh tức giận bất bình lấy điện thoại ra hỏi nhóm ngồi thuyền sáng nay, đối phương cười ha ha hồi lâu, sau đó thừa nhận rằng mình muốn lừa họ đến đó, không thể để chỉ có mình bị chặt chém.
Mọi người đều cảm thấy cạn lời, nhưng không có ai vạch trần trong nhóm, ngược lại tiếp tục đi lừa nhóm còn lại.
“Đến cũng đến rồi, không ngồi thuyền và không mệt mỏi một lần thì làm gì gọi là du lịch?”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta học cùng một lớp, phải đồng cam cộng khổ chứ!”
“Có câu nói “ngã một lần thì sẽ khôn hơn một chút”, hai nhóm của bọn mình đã khôn ngoan hơn, không thể để nhóm còn lại tụt lại phía sau được, mau mau mau, tag trong nhóm không trả lời thì chúng ta vẫn có thể nhắn tin giục bọn họ đến!”
Quý Mông há miệng thở dốc, cũng không xuất hiện để “bảo vệ chính nghĩa”. Sau khi phân tích, cô cảm thấy việc mọi người cùng nhau bị gạt rất có lợi cho sự đoàn kết trong lớp, với điều kiện là nhóm thứ ba không đánh chết hai nhóm trước…
Lừa dối người của nhóm thứ ba xong, có người hỏi nhóm trưởng: “Tiếp theo bọn mình đi đâu?”
Nhóm trưởng mở lộ trình đã sắp xếp ra rồi nói: “Vốn dĩ buổi chiều chúng ta phải đi leo núi, nhưng bây giờ ngồi thuyền xong thì đi leo núi vẫn kịp, bên này còn gần hơn so với khách sạn. Trên đường đi nhớ mua nước và đồ ăn đấy, hình như máy bán đồ trên núi chỉ bán đồ uống, còn đắt hơn dưới chân núi.”
Ngọn núi đã ở trong tầm mắt nên không cần xem hướng dẫn, mọi người đi dọc theo đường về phía ngọn núi.
Quý Mông đến cửa hàng tiện lợi mua sandwich và bánh mousse xoài, cô còn rót một bình nước ấm. Những người khác đều mua chút đồ dù nhiều hay ít, Lục Chỉ cũng mua nước, không mua đồ ăn.
Huyện Tùng rất đông khách du lịch, dưới chân núi còn có một phố ăn vặt, ở ngay lối vào.
Quý Mông không chống lại được sự hấp dẫn của mùi thơm nên chạy đến mua một phần khoai tây cắt răng cưa và một miếng ức gà rán.
Bọn họ chọn một đường núi khá dốc để leo lên trên, nghe nói con đường này có phong cảnh đẹp nhất. Nhưng vì từng bị bạn học thân thiết lừa nên trong lòng mọi người cũng không ôm hy vọng quá lớn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");