Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader:Băng Tiêu, Tuyết Lâm, Dạ Tư Vũ
Từ đấy về sau, ánh mắt thiếu gia nhìn ta cũng thay đổi, không hề sủng nịch như trước. Hắn trở nên thờ ơ không thèm đếm xỉa gì tới ta, ba tháng sau cái lần đầu tiên đưa người lạ về nhà đó, hắn đã chính thức cho người tình vào ở trong biệt thự, mặc dù đó là lễ vật trưởng thành mà lão gia đã tặng cho thiếu gia, mặc dù thiếu gia vẫn thường xuyên vào phòng cùng ta làm chuyện đó, nhưng ta vẫn không thể chịu được!
Ta khóc nháo, ta giận dỗi, còn vô duyên vô cớ mà đánh mà xé cái thứ phụ nữ không biết xấu hổ kia. Nhưng lúc này, sự ngang ngạnh của ta cũng không đổi lại được sự sủng ái cùng an ủi của thiếu gia, ngược lại còn bị thiếu gia mắng cho một trận tơi bời, sau đó hắn còn mang theo người tình đi du lịch ở Hy Lạp.
Ta vô cùng thương tâm, đó là lần đầu tiên thiếu gia dùng giọng nói hung ác như vậy nói chuyện với ta, ta thề ta không bao giờ thèm quan tâm đến hắn nữa. Chỉ có điều chưa qua ba ngày, ta đã như điên mà muốn gặp hắn, từ trước, chúng ta chưa từng rời xa nhau quá 24 giờ, cho dù vài ngày không trở về, hắn cũng gọi điện thoại cho ta. Nhưng lần này… cái gì cũng không có.
Năm ngày rồi, ta chịu không nổi mà liều mạng gọi điện thoại cho thiếu gia, nhưng vừa nghe thấy giọng ta, hắn liền dập điện thoại, sau đó còn tắt luôn di dộng. Ta nhốt mình trong phòng không ăn không uống, định dùng tuyệt thực để kháng nghị, nhưng không được bao lâu, ta đã bị mùi sữa cùng đồ ăn của các tỷ tỷ đánh bại, lại còn ăn những ba phần.
Thiếu gia đã đi được 10 hôm, cả ngày ta giống như sắp chết, quản gia lo lắng mà gọi điện thoại cho lão gia (bởi vì từ ngày đó, thiếu gia vừa nhìn thấy số máy của ta đã tắt luôn không tiếp), ta cầm microphone mà khóc lóc bi thảm, cũng không quan tâm thiếu gia có nghe hay không, cứ gào khóc mà hô: “Thiếu gia, Julian biết sai rồi… Julian không dám nữa, ngươi về với Julian đi!” Nhưng bên kia điện thoại lại truyền đến tiếng [tít… tít…] không ngừng.
Ta ôm chặt microphone khóc lớn, quản gia chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Ngày đó ta khóc mãi, khóc mệt thì nghẹn ngào, cho đến khuya mới mệt mỏi mà thiếp đi.
Ngày hôm sau, ta bị tiếng cười của phụ nữ đánh thức. Xoa xoa hai tròng mắt sưng đỏ đi xuống lầu, nhìn thấy cái thứ phụ nữ không biết xấu hổ kia đang khoe khoang với các tỷ tỷ về mấy món quần áo cùng trang sức, làn da của nàng đã bị ánh mặt trời Hy Lạp nhuộm thành màu đồng khoẻ mạnh, nhưng trong mắt ta, nó vô cùng khó coi. Nhìn thấy ta xuống lầu, hắn khiêu khích mà nâng cằm, tiếp túc ba hoa bốc phét về chuyến đi của thiếu gia và nàng ở Hy Lạp.
Cố không phản kích lại, trong óc ta đều là ý nghĩ [thiếu gia đã trở về]. Bằng tốc độ nhanh nhất, ta xoay người chạy nhanh lên lầu, vọt thẳng vào phòng thiếu gia, quả nhiên nhìn thấy thiếu gia vừa mới tắm rửa xong, mặc dục bào ngồi ở trên giường, phân phó người làm chia các loại lễ vật ra, chuẩn bị tặng cho bạn bè và các đối tác làm ăn.
Không nói hai lời, ta trực tiếp xông lên giường, đem cả thân thể nép vào lòng thiếu gia. Thiếu gia đã 17 tuổi, thân hình tráng kiện như người trưởng thành, mà ta mới 10 tuổi, cho nên nhìn cứ như là đang ôm một bé trai vậy. Lần đầu tiên ta cảm thấy tự ti, có lẽ, có lẽ… thiếu gia đã chán ghét bộ dáng nhỏ bé cùng tình tính con nít của ta.
Nghĩ đến việc bị thiếu gia ghét, nước mắt ta không nhịn được mà tràn ra, rơi vào cổ, vào ngực thiếu gia. Hơi thở của thiếu gia ngày càng dồn dập, làn da cùng bắt đầu nóng lên. Các người làm hiểu biết mà đều rời khỏi phòng.
Thiếu gia nhào mạnh, ấn ngã ta xuống giường, ta phối hợp với động tác của hắn, nhanh chóng cởi sạch quần áo ra, toàn thân xích loã mà nằm trên ga trải giường trắng toát. Hoàn toàn thuận theo, chưa hiểu rõ việc đời, ta chỉ biết một việc, mỗi lần làm chuyện đó xong, thiếu gia sẽ vô cùng chiều chuộng ta, đáp ứng tất cả yêu cầu dù lớn hay nhỏ của ta. Như trẻ con cầm kẹo lấy lòng sư phụ vậy… ta chỉ có thể cầm chính thân thể của mình đi hối lộ thiếu gia mà thôi.
Thiếu gia vội vàng lấy ngón tay sơ thông huyệt khẩu một chút, rồi một phát xông thẳng vào cơ thể ta. Ta đau đớn vô cùng, nhưng không dám khóc thành tiếng, nước mắt theo khoé mắt mà chảy dọc xuống gò má.
“Ngươi còn dám… ghen tuông vớ vẩn nữa không?… Ngươi… còn dám giận dỗi lung tung nữa không… hả?”
Thiếu gia mạnh mẽ xông vào hạ thể ta, mỗi lần tiến vào cũng vô cùng thô bạo lại còn ép ta trả lời câu hỏi của hắn.
“Không… không… không dám nữa… thiếu gia… tha Julian đi… Julian không… dám nữa… rồi…”
Cái kia làm ta đau đớn không thôi, nhưng lại không dám tránh né, không dám giãy dụa, chỉ có thể ôm chặt thiếu gia đang rong ruổi trên người, đứt quãng mà khóc gọi, cố gắng nghiêm túc thừa nhận sai lầm, hy vọng hắn hiểu ta đã biết lỗi… hy vọng có thể được hắn tha thứ.
“Đứa hư… không nghe lời, có phải muốn bị phạt hay không hả?”
“Thiếu gia… Julian không dám nữa…. tha Julian đi…”
“Không được!… Trước kia ta quá sủng ngươi… cho nên ngươi…. mới như vậy… coi trời bằng vung… ngang ngược vô cùng!”
Mỗi lần quất xuyên, thiếu gia cũng tiến thật sâu vào cơ thể ta, gần như muốn xỏ xuyên qua ta vậy, “Lần này, ngươi…. đừng nghĩ ta sẽ dễ dàng…. bỏ qua!”
Ta há mồm thở dốc, cẩn thận mà buông lỏng cơ thể phối hợp với di chuyển của thiếu gia, trong lòng lo sợ chỉ mấy giây tiếp theo, cơ thể ta sẽ bị đâm thủng.
Thiếu gia rất nhanh bắn ra, gắt gao ôm eo ta, không lùi ra mà ngược lại đem cái hung khí đã xụi lơ cắm sâu vào trong. Từ lần đầu tiên làm chuyện đó, thiếu gia đã thích đem âm hành cắm vào mông ta, cho dù phát tiết xong cũng không chịu rút ra.
Vì có thể làm cho mật huyệt của ta lỏng ra không kẹp hắn đau đớn, thiếu gia đã dùng không ít phương pháp điều giáo thân thể ta, cho dù ta khóc gọi gào to cũng không thương xót, chỉ đến khi ta làm tốt yêu cầu, hắn mới vui vẻ tươi cười… Lúc đó, nụ cười của thiếu gia như một phần thưởng mà ta mong đợi nhất.
Lần này lại vài ngày không thể xuống giường, thiếu gia cẩn thận mà chăm sóc ta, còn ta thì như một ký sinh trùng nằm lỳ trên giường, hưởng thụ hắn yêu thương. Khi có thể rời khỏi cái chăn mềm mại, ta mới biết ngay ngày hôm sau thiếu gia đã đem người kia tặng cho một quý tộc học chung trường, nữ nhân đó khi đi rất vội vàng, ngay cả các thứ mới mua ở Hy Lạp cũng không kịp mang theo.
Mấy cái đồ đó, đương nhiên ta được toàn quyền sử dụng, ta đã cho các tỷ tỷ ném tất cả ra từ cửa sổ lầu ba, điều này làm các tỷ tỷ đau lòng không thôi, nhưng ta lại vô cùng vui sướng.