Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Đam] Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện
  3. Chương 20
Trước /98 Sau

[Đam] Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 20

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thẩm Thanh Thu trầm mặc hồi lâu, mới ném thiếp mời vào lòng Minh Phàm, để hắn lui xuống cất kỹ.

Minh Phàm lén nhìn sắc mặt sư tôn, không tốt lắm, nghĩ đến sau khi tiểu tử thối Lạc Băng Hà kia xuống núi, sư tôn kén chọn đủ kiểu với thức ăn của phòng bếp, mấy ngày nay đều không ăn uống tử tế, hỏi: “Sư tôn, có muốn đệ tử chuẩn bị một ít thức ăn nhẹ không?”

Lạc Băng Hà được Mộng Ma chỉ đạo mỗi ngày trong mộng cảnh, tiến bộ thần tốc. Sớm đã có thể một mình đảm đương một phía, Thẩm Thanh Thu vui mừng phái một ít sự vụ vụn vặt bên trong Thương Khung Sơn phái cho y đi xử lý. Lớn thêm một chút, nhiệm vụ xuống núi trừ ma, giúp người làm niềm vui, cũng đều ném cho y. Miễn cho y mỗi ngày ở bên cạnh mình lượn qua lượn lại. Tuy rằng được hầu hạ rất thoải mái, nhưng không biết là đứa nhỏ này bám người hay là sao, dính hắn dính có chút hơi quá… Thẩm Thanh Thu thường xuyên cũng sẽ phản tỉnh một chút, có phải là vì là bởi vì mình cũng cưng chiều y hơi quá hay không. Còn tiếp tục như vậy, hắn thật sự sợ đến lúc đó, không thể nào nhẫn tâm một chưởng đánh y rơi xuống vực thẳm Vô Gian.

Thẩm Thanh Thu thật không có thèm ăn, xua tay: “Không cần. Ngươi đi xuống đi.”

Minh Phàm không dám nhiều lời, thành thành thật thật đi xuống. Trong lòng rơi lệ đầy mặt, vài năm nay tiểu tử Lạc Băng Hà này đã hoàn toàn thành tâm phúc của sư tôn, người khác cũng không thể khiến sư tôn uống ngụm cháo!

Đương nhiên hắn không cân nhắc có thể là vấn đề trù nghệ.

Không biết qua bao lâu, lại có tiếng bước chân tới gần.

Thẩm Thanh Thu nói: “Không phải nói không cần sao?”

Tiếng của một thanh niên hơi ủy khuất nói: “Đệ tử ngàn dặm xa xôi từ ngoại châu bôn ba trở về, sư tôn ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, đã muốn cự tuyệt sao?”

Giọng nói này ôn nhã thanh đãng, lại không thiếu sức sống của thanh niên, Thẩm Thanh Thu vừa nghe, thiếu chút nữa ngã cả người lẫn ghế xuống đất. Hắn quay đầu lại thật mạnh.

Thiếu niên mười bảy tuổi chiều cao tương đối, thân mặc bạch sam, khóe môi hơi cong lên chút ý cười, hai mắt đang sáng ngời nhìn hắn.

Trên lưng y đeo bảo kiếm “Chính Dương” lấy được từ Vạn Kiếm Phong. Tên của tiên kiếm lúc này kết hợp khí chất của Lạc Băng Hà càng tăng thêm sức mạnh. Thân kiếm linh quang ẩn giấu, tuy rằng đây cũng là một thanh hảo kiếm thượng đẳng, khi được Lạc Băng Hà rút ra từ trong bờ tường, dẫn tới một hồi kinh hô tán thưởng của quần chúng đồng môn, nhưng mà so với thanh kiếm chân chính thuộc về Lạc Băng Hà kia thì căn bản không cùng một cấp bậc.

Thẩm Thanh Thu lấy lại bình tĩnh, cười nói: “Lần này sao trở về nhanh như vậy?”

Lạc Băng Hà ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh hắn, vững vàng châm một chén trà nhỏ, đưa vào trong tay Thẩm Thanh Thu: “Không phải mối họa khó giải quyết gì, lại vô cùng nhớ sư tôn, nên đẩy nhanh tiến độ để trở về.”

Lời này nghe rất có mấy phần mồm mép lém lỉnh, có điều Lạc Băng Hà thân là nam chính, luôn có một loại công lực dù lời nói có mồm mép lém lỉnh đến mấy cũng có thể nói rất chân thành ôn nhuận. Đối với điều này, Thẩm Thanh Thu… rất hưởng thụ!

Thẩm Thanh Thu cầm lấy chén trà nhỏ kia, uống một ngụm. Hương trà tuyết sơn thượng hạng, lại không uống ra mùi vị gì, nói: “Tiên Minh Đại Hội sắp bắt đầu rồi.”

Lạc Băng Hà sớm biết việc này, hỏi: “Có cần đệ tử nghĩ trước một phần danh sách đệ tử Thanh Tĩnh Phong tham dự, giao do sư tôn xem qua?”

Mấy năm nay, những việc vặt vãnh này, dù lớn hay nhỏ, Thẩm Thanh Thu đều ném toàn bộ cho Lạc Băng Hà xử lý. Dù sao hiện tại Lạc Băng Hà nhu thuận nghe lời dễ dùng như vậy, làm việc lại chu đáo tỉ mỉ, Thẩm Thanh Thu thật sự không nghĩ ra có lý do gì tại sao nhất định phải chính mình làm… Trước khi đưa ra quyết định cuối cùng, Lạc Băng Hà sẽ luôn tự giác mời Thẩm Thanh Thu xem qua một lần, nhìn xem có cái gì không thỏa đáng không. Thẩm Thanh Thu luôn muốn nói, kỳ thật ngươi không cần cho ta kiểm tra lại nữa a, thật đó, năng lực làm việc của ngươi mạnh hơn ta nhiều!

Thẩm Thanh Thu nói: “Nghĩ xong thì trực tiếp báo lên cho chưởng môn sư huynh là được.”

Lạc Băng Hà gật gật đầu, còn muốn nói cái gì đó, lại bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác khác thường.

Thẩm Thanh Thu hôm nay, tựa hồ cực kỳ lưu ý y, không nhịn được cười nói: “Tại sao sư tôn cứ nhìn ta? Chẳng lẽ là đệ tử xuống núi nhiều ngày như vậy, sư tôn cũng nhớ đồ nhi?”

Thẩm Thanh Thu thản nhiên nói: “Của ta nuôi, còn không cho ta nhìn?”

Lạc Băng Hà cười hì hì nói: “Tất nhiên là cho. Sư tôn nhìn có thuận mắt không?”

Thẩm Thanh Thu ha ha.

Lặng im một lát, hắn mở lời trước, hỏi: “Băng Hà.”

Lạc Băng Hà cũng cảm thấy được, Thẩm Thanh Thu tựa hồ không giống như bình thường, là do có lời quan trọng muốn nói, nghiêm mặt nói: “Vâng?”

Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm hai mắt của y, nói: “Ngươi muốn mạnh hơn đúng không? Mạnh đến mức không gì sánh kịp, thiên hạ không dám tranh phong?”

Vấn đề này, từ rất sớm, Lạc Băng Hà đã có đáp án.

Y ngồi nghiêm chỉnh, không chút do dự, nhìn thẳng lại: “Phải!”

Thấy y trả lời dứt khoát như thế, nội tâm Thẩm Thanh Thu bớt đi một hơi. Lại từng bước ép sát, truy vấn nói: “Nếu trước đó, ngươi phải gặp rất nhiều thống khổ tra tấn, trải qua vô số đau khổ, thể xác và tinh thần đều gần như sụp đổ, ngươi cũng muốn làm kẻ mạnh nhất?”

Lạc Băng Hà chầm chậm nói: “Khổ sở giày vò, Băng Hà đều không hề sợ hãi, chỉ cầu có thể mạnh đến mức đủ để bảo vệ người và thứ quan trọng!”

Thẩm Thanh Thu có được đáp án này, cuối cùng trong lòng cũng hơi hơi cân bằng.

Đúng vậy. Lạc Băng Hà a, vì bảo vệ ba nghìn hậu cung giai lệ như hoa như ngọc mà ngươi trái ôm phải ấp sau này, ngươi phải trở nên mạnh mẽ mới được!

Tuy rằng cảm thấy vẫn không đành lòng, nhưng nghĩ đây là quá trình phá kén thành bướm mà thân là nhân vật chính phải trải qua, Thẩm Thanh Thu không thể không điều chỉnh tâm trạng, chuẩn bị tâm lý thật tốt cho hành động mất sạch nhân tính sắp phải làm ra.

Ba ngày sau, danh sách các đệ tử mười hai đỉnh Thương Khung Sơn đã chuẩn bị đủ, tụ tập đến đại hội.

Lần này nơi mời dự Tiên Minh Đại Hội là một chỗ địa thế phức tạp, núi non ghập ghềnh kéo dài vạn dặm, tên là Tuyệt Địa Cốc.

Nhân vật thành danh muốn bảo trì thân phận, tuyệt đối sẽ không tiếp tục tham gia Tiên Minh Đại Hội, tranh sự nổi bật cùng đám tiểu bối. Không cần thiết mà cũng chẳng màng. Bởi vậy, mười hai vị phong chủ và các nhân vật cấp sư thúc sư bá cũng sẽ không báo danh, thế nhưng mỗi một mạch nhiều nhất có thể chọn lựa mười đệ tử tham dự. Nếu hạn mức cao nhất đã có như vậy, tất nhiên càng nhiều càng tốt. Bởi vậy đến cuối cùng trang bị chỉnh tề, xuất phát hướng Tuyệt Địa Cốc, cư nhiên hùng hùng hổ hổ có chừng một trăm người. Nhiều người như vậy ngự kiếm bay trên trời quá mức làm cao, cho nên họ vẫn đi xe. Một tiểu thuyết tu chân, thế mà suốt ngày đều cưỡi ngựa ngồi xe!

Đại đa số mọi người lựa chọn cưỡi ngựa, tư thế oai hùng hiên ngang. Có điều thứ nhất Thẩm Thanh Thu không thạo cưỡi ngựa, không muốn ngã gãy cổ, thứ hai ngại đưa mặt ra ngoài gió thổi nắng chiếu mưa tạt không đủ nhàn nhã, dưới con mắt trừng lớn của quần chúng mà chui vào xe ngựa.

Trong xe ngựa sớm đã có người tới trước, vừa nhìn thấy hắn dùng quạt vén màn lên tiến vào liền khinh thường nói: “Một đại nam nhân cũng muốn giành chỗ với ta!”

Nữ nhân này dung mạo xinh đẹp, bộ ngực cao bự trắng như mây, chính là chủ nhân Tiên Xu Phong, Tề Thanh Thê.

Tề Thanh Thê trong nguyên tác không có giao tình gì với Thẩm Thanh Thu, cũng không có giao tiếp gì. Có điều vài năm nay, Thẩm Thanh Thu thỉnh thoảng làm việc chung với nàng, thích nàng nhanh mồm độc miệng, tương giao cũng không tệ lắm. Thẩm Thanh Thu vừa dùng quạt xua xua nàng khỏi vị trí, vừa bình thản ung dung nói: “Ta đang có bệnh.”

Tề Thanh Thê nhường chỗ cho hắn, ngoài miệng lại còn không tha: “Nuông chiều từ bé! Với sức lực búp bê của ngươi, chỗ nào giống tiên tu kim đan! Có phải lát nữa còn có người hầu hạ ngươi ăn điểm tâm?”

Thẩm Thanh Thu nói: “Không sai. Ngươi đã nhắc nhở ta.” Nói xong dùng cuống quạt gõ gõ hông xe.

Chỉ chốc lát sau, rèm xe được người ta vén lên, Lạc Băng Hà cười hỏi: “Sư tôn, điểm tâm, nước, hay là tê lưng?”

Y cưỡi trên một con ngựa lớn cao đầu. Ngựa trắng tinh thần thoải mái, thiếu niên tuấn lãng phi phàm, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, làm cho trước mắt người ta sáng ngời.

Thẩm Thanh Thu nói: “Tề sư thúc của ngươi muốn ăn điểm tâm.”

Lạc Băng Hà lập tức lấy từ trong lồng ngực ra một gói điểm tâm tinh xảo lung linh. Xem ra là sớm có chuẩn bị. Y nói: “Sư tôn còn có phân phó gì cứ gọi ta.” Lúc này mới buông rèm.

Liễu Thanh Ca thúc ngựa qua, âm vang hữu lực mà hừ một tiếng.

Thẩm Thanh Thu nói: “Đó là tất nhiên.” Cúi đầu mở ra bọc giấy, “Măng tây sấy. Không tệ mà.” Chuyển điểm tâm cho Tề Thanh Thê: “Ăn không?”

… Tề Thanh Thê khó có thể hình dung cảm giác lúc này.

Nàng cảm thấy, cảm giác này đại khái là đang căm giận bất bình, một đồ đệ tốt chu đáo lại có linh lực cao cường như vậy, cư nhiên là Thẩm Thanh Thu dạy dỗ.

Kỳ thật không phải, chỉ là nàng không biết, có một từ có thể hình dung cảm nhận này, tên là “lóa mù mắt chó”.

(FA thường được gọi là chó độc thân, mù mắt chó thường chỉ cảm nhận của FA khi nhìn thấy tình nhân ân ái)

Tề Thanh Thê không nhìn Thẩm Thanh Thu nhấc măng tây sấy lên ăn, vẫn còn cố kỳ kèo, “Ngay cả Minh Yên cũng cưỡi ngựa!”

Chỉ cần có thể khiến Thẩm Thanh Thu có chút chút cảm giác xấu hổ, chính là thắng lợi!

Thẩm Thanh Thu không có việc gì, nhìn nhìn bên ngoài, quả nhiên, Liễu Minh Yên mặt đeo lụa che mặt, lưng đeo bảo kiếm “Thủy Sắc”, ngồi ngay ngắn trên ngựa, gió nhẹ thổi qua, sa y lay động, một phong thái phiêu phiêu dục tiên.

Hình ảnh này quá sướng tai vui mắt.

Thẩm Thanh Thu không khỏi nhìn nhiều thêm một lát, thở dài: “Thật là đẹp không sao tả xiết.”

Tề Thanh Thê phỉ nhổ cái mặt hắn. “Đừng có ngấp nghé ái đồ của ta!”

Hai câu này bị Lạc Băng Hà ở gần nghe thấy. Sắc mặt y nhất thời tối sầm.

Nhưng Thẩm Thanh Thu không hề chú ý sắc mặt của y. Thẳng thừng vừa ăn điểm tâm vừa nhìn về phía này. Hắn đang có tâm trạng xem phim rạp ăn bỏng ngô uống coca chờ quảng cáo chấm dứt chính phiến bắt đầu. Đây chính là Liễu Minh Yên, nam chính nữ chính ở cùng một chỗ, không bén ra chút lửa, làm sao có thể!

Lạc Băng Hà thấy sư tôn vẫn luôn nhìn chằm chằm Liễu Minh Yên không thôi, lòng xót đến cực điểm.

“Đẹp không sao tả xiết”? Rõ ràng mặt cũng chưa lộ! Đẹp nữa cũng có dễ nhìn bằng ta không?

Không phải Lạc Băng Hà tự luyến, chỉ là y luôn rõ ràng tướng mạo mình rốt cuộc như thế nào. Không giương giương tự đắc, nhưng cũng không cố ý nói thấp đi.

Nửa ngày cũng không thấy Thẩm Thanh Thu có ý thu hồi ánh mắt, Lạc Băng Hà thật sự nhịn không được. Y hơi hơi thúc lên phía trước, con ngựa trắng nhanh chóng bước lên, đi ngang Liễu Minh Yên. Đầu tiên Lạc Băng Hà mỉm cười, gọi: “Liễu sư muội.”

Liễu Minh Yên sửng sốt, nhè nhẹ gật đầu, đáp lễ nói: “Lạc sư huynh.”

Wow wow wow! Wow wow wow! Bắt đầu rồi!

Thẩm Thanh Thu thực không nghĩ tới, thật sự có một ngày nhìn thấy hình ảnh trai xinh gái đẹp cưỡi ngựa ngang nhau trong sách, âm thầm kích động một trận.

Lạc Băng Hà dư quang đảo qua, thấy chẳng những Thẩm Thanh Thu không dời ánh mắt, ngược lại càng khí thế ngất trời mà nhìn chằm chằm bên này, hắc tuyến lên một chút, lòng xót xa đến ngứa ngứa, vừa nói cười khanh khách với Liễu Minh Yên, vừa không lộ dấu vết dẫn ngựa của hai người càng đi càng nhanh, cuối cùng xa đến mức nếu Thẩm Thanh Thu không nhoài cả thân trên ra ngoài xe để thám thính thì sẽ không nhìn thấy, Thẩm Thanh Thu chỉ đành mất hứng ngồi trở về.

Mẹ nó, sao lại quên mất, thời điểm nam nữ chính khanh khanh ta ta chưa bao giờ có quần chúng vây quanh làm bóng đèn cản trở =. =

Quảng cáo
Trước /98 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Truyện Ngắn Được Viết Từ 800 Năm Trước

Copyright © 2022 - MTruyện.net