Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngủ chừng nửa canh giờ, Bảo nhi tỉnh dậy, thấy Trần phu nhân không có ở đây, nha hoàn nói Trần phu nhân đã đi lo công việc, Bảo nhi chợt nhớ ra lễ vật Trần Mục Phong tặng nàng liền bước nhanh hướng tới Trúc Khê Viện. Trong Trúc Khê viện im ắng -, nha hoàn không biết đều đã đi đâu. Bảo nhi chạy đến trước thư phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, trong phòng rất ấm áp, còn có một mùi hương nhàn nhạt, Bảo nhi nhíu nhíu lông mi, vội vã đi vào gian trong, kết quả sững sờ ở tại chỗ ——
Trên giường nhỏ, Trần Mục Phong và Cung Trúc Uẩn ôm nhau ngủ, Bảo nhi lẳng lặng đứng ở đằng kia, chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, tức giận dâng thẳng tới óc. Một hồi lâu, Bảo nhi cười lạnh nói: “Thức dậy ăn cơm chiều.”
Cung Trúc Uẩn tỉnh dậy, nàng mở mắt nhìn thấy Bảo nhi, “A ~~~” hét lên một tiếng, lập tức ngồi dậy không ngừng mặc quần áo.
Sau một tiếng “A ~~~~” của nàng, rất nhiều nha hoàn rất nhanh xuất hiện ở bên ngoài thư phòng.
“Không được đi vào, ở ngoài cửa đợi.” Bảo nhi lạnh giọng phân phó. Sau đó cười lạnh nhìn cung Trúc Uẩn: “Ngươi cũng quá nóng lòng?”
“Vốn chính là ta -.” Cung Trúc Uẩn yếu ớt nói.
“Tốt, đi ra!” Bảo nhi bước ra gian ngoài, đến cạnh bàn học ngồi xuống. Cung Trúc Uẩn mặc xong quần áo đi theo ra.
“Người đâu!” Bảo nhi vừa kêu hai chữ thì một đám nha hoàn đã tiến vào.
“Đại thiếu nãi nãi có gì phân phó?” Một nha hoàn hỏi.
“Mang nàng ta đến giam ở sài phòng, không có mệnh lệnh của ta, ai dám thả nàng ra liền lập tức cút khỏi Trần phủ cho ta. Còn nữa, chuyện này ta không muốn nghe thấy một chữ.” Bảo nhi nói.
“Ngươi dám? Ta là người của Mục Phong?” Cung Trúc Uẩn vừa cười vừa nói.
“Dám cho đại ca ta dùng thuốc xếp đặt hắn, ngươi nhất định phải chết. Dẫn đi, còn nữa, không được cho nàng ăn cơm.” Bảo nhi lạnh giọng nói, trên mặt một chút cảm xúc cũng không có. Bọn nha hoàn chỉ cảm thấy lạnh xương sống, lập tức ba chân bốn cẳng kéo Cung Trúc Uẩn đi.
“Tiểu Dung, đi lấy bộ quần áo đến đây.” Bảo nhi phân phó. Tiểu Dung lập tức đi, trong chốc lát đã ôm y phục trở lại.
“Đi ra ngoài đi! Ta gọi thì ngươi hãy đi vào.” Bảo nhi vẫn rất bình tĩnh như trước.
Tự mình cầm y phục đến bên giường ngồi xuống, lẳng lặng nhìn chăm chú Trần Mục Phong. Lại đợi gần một canh giờ Trần Mục Phong mới tỉnh, thấy Bảo nhi ở đó, thoáng sửng sốt một cái.
“Có thể mặc quần áo không?” Bảo nhi hỏi, ánh mắt nhìn về phía nơi khác.
“Bảo nhi, sao muội ở … chỗ này?” Trần Mục Phong ngồi dậy mới giật mình phát hiện bản thân trần truồng, lập tức nhíu mi, “Chuyện gì xảy ra?”
“Huynh bị Cung Trúc Uẩn xếp đặt, các ngươi có da thịt chi thân.” Bảo nhi rất lạnh lùng bình tĩnh nói.
“Sao có khả năng?” Trần Mục Phong nhất thời kích động, đầu có chút nặng nề.
“Đau đầu sao? Nàng cho huynh dùng thuốc, ngày mai là tốt.” Bảo nhi tỉnh táo nói.
“Trúc Uẩn đâu?” Trần Mục Phong vừa hỏi vừa mặc y phục.
“Giam lại, đưa đến sài phòng, còn không cho phép cho nàng cơm ăn.” Bảo nhi nhìn Trần Mục Phong nói.
“Bảo nhi!” Trần Mục Phong mặc dù trong lòng tức giận, nhưng nghe được cách Bảo nhi làm cũng sửng sốt một thoáng.
“Không nỡ?” Bảo nhi cười lạnh: “Tình cảm thanh mai trúc mã nhất định là không thể so sánh a, một mình huynh đi thả nàng ra đi! Bất quá, huynh dự định cho nàng vào cửa sao?”
“Đợi chuyện hiểu rõ hãy nói nữa.” Trần Mục Phong mặc xong lập tức đi ra ngoài.
Bảo nhi ngồi một hồi mới đứng dậy đi ra ngoài, nhìn trời đã tối, lầm bầm lầu bầu nói: “Bầu trời này thực nhanh u tối.”
Tiểu Dung một mực chờ ngoài cửa, nơm nớp lo sợ hỏi: “Đại thiếu nãi nãi, ngài không có việc gì chứ?”
“Có việc, ngươi có thể giúp ta sao? Thôi, đi Tùng Duyên Viện đi.” Đi trước ở phía trước.
Sài phòng.
Cung Trúc Uẩn ngồi ôm gối, trên mặt là một tia cười khổ.
Bỗng nhiên cửa phòng mở, một đạo nhân ảnh cao to xuất hiện ở cửa, Cung Trúc Uẩn ngẩng đầu, trên mặt đã thay vào vẻ bi thương.
“Mục Phong!” Thanh âm cũng ai oán, người đứng ở cửa vẫn không nhúc nhích.
“Ra đi!” Hắn chỉ là mở miệng nói, thanh âm lạnh lùng.
Cung Trúc Uẩn thoáng sửng sốt, từ từ đứng lên, đi theo Trần Mục Phong tới thư phòng, trong thư phòng ánh đèn vẫn sáng, ngọn lửa nhảy múa, ánh lên vẻ mặt Trần Mục Phong lúc sáng lúc tối.
Trần Mục Phong ngồi xuống bàn học, sau đó nhìn về phía nàng, mặt mày xa lạ, tựa hồ không nhận ra người này là nàng.
“Mục Phong, ta ~~~ xin lỗi, để cho huynh gặp khó khăn! Chính là ~~~~” giọng Cung Trúc Uẩn rất nhỏ.
Trần Mục Phong thở dài, hồi lâu mới mở miệng.
“Tại sao muội biến thành cái dạng này? Năm đó ~~~~ năm đó chuyện gì xảy ra để cho muội trở nên như vậy, không từ thủ đoạn nào?” Trần Mục Phong nhìn nàng.
“Cái gì cũng không có! Năm đó cái gì cũng không có!” Cung Trúc Uẩn nói, nhưng ánh mắt nhìn về phía nơi khác, thanh âm có chút nóng nảy.
“Muội đoan chắc ta sẽ chịu trách nhiệm!” Trần Mục Phong dùng ngữ điệu trần thuật nói.
Cung Trúc Uẩn thấp đầu: “Ta không cần danh phận!”
“Trúc Uẩn, đây không phải chuyện danh phận!” Trần Mục Phong nói.
“Huynh sợ nàng khổ sở có đúng hay không?” Cung Trúc Uẩn lạnh lùng cười: “Mục Phong, ta cho huynh biết, huynh và nàng cái gì cũng không có, thật ra lạc hồng là giả -”
Vẻ mặt Trần Mục Phong ngẩn ra.
“Những ngày này ta biết được từ trong miệng đám nha hoàn, là Trần bá mẫu và nàng ~~~” Cung Trúc Uẩn nói tới chỗ này nhìn Trần Mục Phong cười: “Mục Phong, nàng như vậy cũng không phải là không chừa thủ đoạn nào sao?”
“Bảo nhi không có!” Trần Mục Phong nói.
“Huynh biết nàng rất rõ sao!” Cung Trúc Uẩn khẩu khí lại trở nên u oán: “Ta không cần danh phận, chỉ cần ở đây là tốt rồi!”
“Trúc Uẩn, ta sẽ phái người đưa muội đến biệt viện, chuyện này rốt cuộc là có… phát sinh hay không, muội và ta trong lòng đều rõ ràng. Ta sẽ mau chóng tìm cho muội một nhà khá giả.” Trần Mục Phong nói.
“Ta không lấy chồng, trừ nơi này ra, ta chỗ nào cũng không muốn đi.” Cung Trúc Uẩn nói.
“Hoặc là, muội phải về Tế Nam!” Trần Mục Phong nói.
“Tại sao huynh lẫn hắn! Tại sao?” Cung Trúc Uẩn mang theo khóc nức nở, tâm tình có chút không khống chế được.
“Hắn?” Trần Mục Phong suy nghĩ một chút: “Có lẽ ta sẽ vì muội tìm được hắn khiến hắn có trách nhiệm!”
Sau đó đứng dậy bỏ đi. Tới Tùng Duyên Viện, Trần lão phu nhân, Trần lão gia, Trần phu nhân, huynh đệ Trần Mục Vân đều ở đó, Bảo nhi cười một cái.
“Bảo nhi a, sao thức dậy không có tinh thần vậy?” Trần Mục Vũ cảm thấy bộ dáng Bảo nhi hình như khó chịu.
“À, mới vừa rồi xem diễn kịch.” Bảo nhi cũng cười.
“Xem diễn cái gì mà thấy mệt như vậy?” Trần lão phu nhân cười hỏi.
Bảo nhi cười nhưng không nói. Vừa dứt lời, Trần Mục Phong tới, vào cửa nhìn thẳng Bảo nhi, thần sắc có chút bất thiện.
“Mục Phong à, con làm sao vậy?” Trần phu nhân hỏi.
“Bảo nhi, ta có việc hỏi muội.” Trần Mục Phong nói.
“Có việc? Chuyện gì a? Về chuyện không cho Cung Trúc Uẩn vào cửa sao?” Bảo nhi mỉm cười.
Người Trần gia lập tức sửng sốt một lúc.
“Bảo nhi?” Trần phu nhân nhìn Bảo nhi một chút, lập tức quay đầu nhìn Trần Mục Phong: “Trần Mục Phong, ngươi lặp lại lần nữa! Ngươi muốn kết hôn với …họ Cung kia, cho vào cửa sao?”
“Nương, chuyện này hãy nói sau.” Trần Mục Phong nói, như cũ nhìn Bảo nhi: “Trở về.”
“Trần đại thiếu gia, có cái gì nói thì giáp mặt nói đi, Nhan Bảo nhi ta làm gì cũng không che che lấp lấp.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.
Trần Mục Phong nhăn mày, chuyện như vậy làm sao nói trước mặt mọi người!
“Đúng vậy, Trần Mục Phong, ta nói cho ngươi biết, trừ phi ta chết, nếu không họ Cung kia đừng mơ tưởng vào cửa.” Trần phu nhân nói.
“Cô cô, Cung Trúc Uẩn lên giường với thiếu gia, ngài cũng không cho nàng vào cửa sao?” Bảo nhi hỏi.
Người Trần gia lập tức nhìn Trần Mục Phong, ánh mắt đều tròn như quả trứng gà vậy.
“Mục Phong, ngươi ~~~” Trần lão gia.
“Đại ca, huynh ~~~” Nhị – tam thiếu gia.
“Trần Mục Phong, đồ khốn ngươi!” Trần phu nhân.
“Cô cô, là Cung Trúc Uẩn cho hắn dùng thuốc xếp đặt hắn.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.”Bất quá, Trần đại thiếu gia, huynh muốn hỏi ta chuyện gì? Có muốn … hay không nàng vào cửa sao?”
“Bảo nhi, cô cô làm chủ cho con, sáng mai sẽ đem nàng đuổi đi, yên tâm, Bảo nhi.” Trần phu nhân nói, lại nhìn về phía Trần Mục Phong: “Nữ nhân hèn hạ như vậy, ta sẽ không cho nàng vào cửa -, xách giày cho Bảo nhi cũng không xứng.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa Cung Trúc Uẩn xuất hiện, thân ảnh u oán, nàng cười lạnh nhìn Trần phu nhân lại nhìn Bảo nhi.
“Trần bá mẫu, ta hèn hạ, nàng thì sao? Cái…lạc hồng căn bản là giả -. Là ngài và nàng cùng nhau gạt Mục Phong -, nói như thế, nàng so với ta còn hèn hạ hơn?” Cung Trúc Uẩn nói.
“Bảo nhi, muội ~~” Trần Mục Phong một mực nghĩ tới chuyện Bảo nhi có tham dự trong đó hay không.
“Ta nói ta không có huynh tin không?” Ánh mắt Bảo nhi cũng trừng được thật to.
“Ngươi không có? Chứng cớ đâu?” Cung Trúc Uẩn cười lạnh nhìn Bảo nhi.
“Đúng rồi, chó cắn người không nên gọi, càng gọi càng cắn chặt. Ta có chứng cớ hay không ngươi không tư cách hỏi càng không tư cách biết, đừng quên, hiện tại ta còn là thê tử mà Trần đại thiếu gia hắn cưới hỏi đàng hoàng. Còn ngươi? Một tên nô tài, coi như được lên giường chủ tử thì cho rằng được làm chủ tử ư? Nhà các ngươi cũng coi như có chút quyền thế, miễn cưỡng xem như là xuất thân nhà đại gia, chẳng lẽ chưa từng nghe qua chuyện nha đầu thông phòng?” Bảo nhi vừa cười vừa nói, “Hơn nữa, muốn có tư cách làm nha đầu thông phòng -, ngươi cho Trần đại thiếu gia dùng thuốc, ai có thể chứng minh trước đó thân ngươi còn trong sạch? Chứng cớ đâu?”
“Mục Phong chắc chắn là người làm chứng!” Cung Trúc Uẩn nói.
“Ôi ngươi nói như vậy thì người chết cũng có thể ra làm chứng. Nếu như ngươi cứ nói lạc hồng là giả -, ngươi đương nhiên cũng có thể làm giả -, chỉ có điều hiện tại không ai có thể nói rõ ràng, Trần đại thiếu gia ngủ mê như vậy, cái gì cũng không biết, ngươi không phải là lợi dụng điểm ấy sao?” Bảo nhi vừa cười vừa nói, đứng dậy đi tới trước mặt Cung Trúc Uẩn, đi dạo quanh người nàng một vòng: “Ngươi nha, tại sao không chừa thủ đoạn nào như vậy? Chẳng lẽ đúng là bởi vì hoa tàn ít bướm nên phải bắt được một cây cứu mạng rơm rạ sao?”
“Bảo nhi!” Trần Mục Phong gọi nàng.
“Ta là vì tốt cho huynh, kẻo bị người lợi dụng cũng không biết.” Bảo nhi trợn mắt liếc nhìn hắn.
“Muội chưa từng lợi dụng ta sao?” Trần Mục Phong thốt ra, nói xong liền hối hận.
Bảo nhi nhíu nhíu lông mày, hồi lâu mới cười: “Ta lợi dụng huynh? Không thể nói như thế? Chúng ta nhiều lắm cũng là lợi dụng lẫn nhau, nếu không sao huynh lại đáp ứng giúp ta, có đúng hay không?”
“Bảo nhi, muội cùng nương ~~~” Trần Mục Phong nhìn Bảo nhi, hy vọng nàng nói không có.
“Ta nói không có huynh tin sao? Trần đại thiếu gia, kỳ thật huynh cũng muốn kết hôn với gậy trúc nhưng mà không được? Cũng khó trách, thanh mai trúc mã – nữ nhân điềm đạm đáng yêu không phải nói quên thì quên được -.” Bảo nhi cầm chén trà chơi đùa.
“Mục Phong, chuyện đó không liên quan đến Bảo nhi không, là chủ ý của ta, muốn trách thì trách ta là được.” Trần phu nhân rốt cục có cơ hội nói chuyện: “Nhưng mà, qua lâu như vậy, người ở bên ngoài đều xem các ngươi là vợ chồng, tên của Bảo nhi cũng nhập vào gia phả, chuyện này ~~ không cần sửa lại.”
Bảo nhi không nhìn Trần Mục Phong, chỉ nhìn chén trà của mình, cầm cái chén lên thoáng cái đặt xuống.
“Được rồi, được rồi, cô cô, ban đầu không phải nói chỉ là diễn trò cho quả hồng nhìn sao? Hiện tại diễn cũng nên kết thúc. Trần đại thiếu gia cũng giúp con nhiều.” Bảo nhi chậm rãi nói.
“Bảo nhi, con yên tâm, cô cô sẽ không cho nàng vào cửa -.” Trần phu nhân lập tức nói, Bảo nhi quá mức bình tĩnh, đúng là có chút dọa người.
“Cô cô, ngài đừng hại con trở thành người không giữ chữ tín, được không?” Bảo nhi nói, “Đã như vầy, ta có thể phải biến mất rồi?”
“Bảo nhi con nói cái gì vậy? Cái gì biến mất?” Trần phu nhân đi tới kéo tay Bảo nhi.
“Ha hả, cô cô, vậy ngài sẽ không cho rằng con bị thôi vẫn còn ở lại Trần gia chứ? Da mặt của con cũng không có dày như vậy đâu.” Bảo nhi vừa cười vừa nói, “Cho nên, trước tiên con tìm một chỗ tá túc một thời gian ngắn, đợi sau này mọi người quên hết rồi con trở về vậy.”
“Không được.” Trần phu nhân nói.
“Cô cô ~~~ ngài đã xếp đặt cho con một lần rồi? Chẳng lẽ ngài thật muốn con đây không gả đi được sao?” Bảo nhi nói.
“Bảo nhi a, Mục Phong sẽ không bỏ con, cô cô cũng sẽ không đáp ứng nàng vào cửa -.” Trần phu nhân trợn mắt nhìn trừng hai người.
“Ha ha, cô cô, việc này qua năm mới rồi nói tiếp! Đừng để một nô tài làm hư tâm tình.” Bảo nhi nói, sau đó nhìn Trần lão phu nhân cùng Trần lão gia một chút: “Nãi nãi, dượng, việc này để cho con cùng Trần đại thiếu gia tự giải quyết được không?”
Hai người nhìn về hướng khác, không gật đầu cũng không lắc đầu.
“Tốt lắm tốt lắm, ăn cơm đi, cô cô, con đói bụng.” Bảo nhi lắc lắc cánh tay Trần phu nhân nói. Lại nhìn Cung Trúc Uẩn một chút: “Đừng cho là lên giường chủ tử thì nhất định là chủ tử, ngươi như trước đây cũng chỉ là nô tài mà thôi, mau đi ra, đừng xuất hiện ở trước mặt ta.”
Cung Trúc Uẩn bất động, một tay nhẹ nhàng nắm cánh tay Trần Mục Phong.
Bảo nhi nhếch miệng cười: “Người đâu, mang tên nô tài này giam lại cho ta.”
Lập tức có hai cái vú già đi tới, nhưng là thấy sắc mặt Trần Mục Phong đen thui lại không dám động tay.
“Chờ cái gì? Chờ Đại thiếu nãi nãi tự động thủ sao?” Trần phu nhân ra lệnh. Vú già lúc này mới nắm lấy Cung Trúc Uẩn.
“Dừng tay!” Trần Mục Phong mở miệng. Vú già nhìn Trần phu nhân lại nhìn Trần Mục Phong, không biết nên buông tay hay không buông tay.
~~~ ha hả ~~~
Bảo nhi vừa cười vừa nói: “Cô cô, con lớn không qua được nương, người xem đi? Ha hả, thôi thôi, buông tay đi, hôm nay động vào nàng, sau này các ngươi còn muốn lăn lộn tại Trần phủ sao. Được rồi, đi xuống đi!”
Hai vú già lập tức buông tay thối lui qua một bên.
“Cô cô, nữ nhân này tâm địa không được tốt lắm đâu, sau này ngài cưới về rồi, có thể thu thập thì thu thập, ngàn vạn lần đừng nương tay. Chó rơi xuống nước cũng không cần thương cảm.” Bảo nhi cũng vừa cười vừa nói.
“Cưới về? Nếu hắn không sợ ta chết thì cứ cưới.” Trần phu nhân hung hăng trơ mắt nhìn con mình.
“Ăn cơm đi, cô cô, con đói bụng.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.
Một bữa cơm ăn thực bực mình. Ăn cơm xong, cả nhà cũng không nói chuyện.