Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ba người Minh Thịnh Lan đi đến Thiên gia, nơi này nằm ở phía Nam biên giới, địa linh nhân kiệt, từ xưa đã là nơi phồn hoa. Người ta nói đến Thiên gia, nhất định phải đi Đông Giang xem mây mù ngang sông. Mà khách điếm Minh Thịnh Lan bọn họ ở chính là bên bờ Đông Giang.
Dường như luôn có đặc biệt thế này, tiểu nhị trong khách điếm bất kể ở chỗ nào đều lanh mồm lanh mép, tin tức linh thông. Hàn Nhạn Khởi lúc dùng cơm vô cùng cảm thấy hứng thú, hỏi thăm tiểu nhị Chi Bì Họa Khúc Quán nằm ở nơi nào.
Tiểu nhị kia nắm rõ còn thêm mắm dặm muối: “Khách quan, ngài nếu tới Chi Bì Họa Khúc Quán thì nhất định phải thử tư vị của hoa khôi nương tử. Ta xem các vị là người bên ngoài, tiểu man yêu (eo thon nhỏ) Chi Bì Họa Khúc Quán cực kỳ mê hồn á.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Hửm? Hoa khôi nương tử Chi Bì Họa Khúc Quán là nhân vật thế nào?”
Tiểu nhị nói: “Vị hoa khôi nương tử này họ Kim, tên gì thì không ai biết, căn cứ theo thứ tự ở Chi Bì Họa Khúc Quán, cho nên mọi người kêu nàng là Kim Thất, hoặc là Thất tiểu thư. Còn có hoa danh gọi là Xà nương tử. Từ ba năm trước đây lên làm hoa khôi nương tử, ở vùng Thiên gia này chưa có diễm danh nào lấn át được nàng.”
Tiểu nhị làm như cảm thán một chút, rồi nói: “Chẳng qua là hoa khôi nương tử, nên sẽ không tiếp người bình thường, ta xem các vị ngài là nhân trung long phượng, sao không đi thử xem?”
“Thử thì tất nhiên phải thử rồi.” Hàn Nhạn Khởi mỉm cười: “Thịnh Lan, ngươi có hứng thú không? Chờ dàn xếp xong cùng ta đi một chuyến, thế nào?”
Minh Thịnh Lan đâu yên tâm để một mình hắn đi Chi Bì Họa Khúc Quán, không chừng gây ra rắc rối gì đó, sư phụ đã dặn phải bảo hộ hắn bình an vô sự, thuận miệng nói: “Ta sẽ cùng ngươi đi một chuyến.”
Bọn họ đều đi, đương nhiên Dương Ý không chịu ở lại một mình, vì thế quyết định ngày kế đi khám phá Chi Bì Họa Khúc Quán.
Chờ tiểu nhị đi ra, Minh Thịnh Lan hỏi: “Trước ngươi cũng không chịu nói người Chi Bì Họa Khúc Quán am hiểu cái gì, bây giờ nghe tiểu nhị nói, chẳng lẽ là… Eo?”
Hàn Nhạn Khởi mỉm cười gật đầu: “Không sai, chính là eo.”
Minh Thịnh Lan nói: “Ngươi nghĩ Kim Thất tiểu thư của Chi Bì Họa Khúc Quán kia, có phải mang danh khí không?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Phải gặp một lần thì mới biết được, nhưng cho dù không có thì với năng lực của Chi Bì Họa Khúc Quán, so với danh khí cũng không kém bao nhiêu.”
Eo nữ tử, từ lâu đã có nhiều người yêu thích, xưa có câu “Sở vương hảo tế yêu, cung nhân đa ngạ tử (Sở vương thích eo nhỏ, trong cung nhiều người nhịn đói)“. Bài thơ “Tiểu man yêu” của Bạch Nhạc Thiên cũng bởi vì yêu thích vòng eo tinh tế thon gọn của người đẹp mà viết nên.
Gọi nữ tử eo nhỏ là tiểu man yêu thắt lưng như nhành liễu, đều là ca tụng vòng eo mềm mại của các nàng, hết sức mảnh nhỏ. Dáng dấp một người muốn lộ ra phong tư tuyệt vời, thì eo vô cùng quan trọng. Thắt lưng uốn éo, khi đi trên đường phong tình vạn chủng, uyển chuyển đủ kiểu, cực kỳ xinh đẹp.
Tất nhiên, còn một điểm rất quan trọng nữa. Nếu tiểu man yêu đã mềm lại nhỏ, cảm giác lúc chịch trên giường sướng đến mức, nếu không tự trải nghiệm thì không thể nào hiểu được.
Theo như Hàn Nhạn Khởi giải thích, eo dương liễu là thượng đẳng, nó không chỉ tinh tế thon gầy mà còn dẻo dai hữu lực. Nếu mềm nhũn thì khi lên giường không còn ý nghĩa. Chẳng những hữu lực hơn nữa phải xoay vặn thật tốt. Người ta nói thân hình như rắn nước, mềm dẻo dính chặt, lực đạo của rắn thì không cần phải bàn, có thể quấn người sống đến chết.
Rắn nước tuyệt nhất xuất phát từ nhạc phường tần lâu. Tiểu thư khuê các ngày thường đều ở trong nhà thêu hoa ngâm thơ, học xử lý gia vụ, mặc dù dưỡng thân nhu nhuyễn, lại không hề có lực đạo. Tiểu gia bích ngọc (con gái một) làm việc nhiều lại có vẻ thô ráp.
Đám kỹ nữ vũ nữ ở tần lâu sở quán yêu cầu thân hình không xương, tập luyện nhiều vũ đạo đến diễm lệ, bởi vậy eo vừa thon vừa dẻo.
Với danh khí “eo” mà nói, người mang danh khí này ở trong chuyện phòng the thích hợp dùng tư thế cưỡi ngựa. Tư thế này có thể phát huy tối đa hiệu quả eo ở trên giường.
Giảng đến đây, Hàn Nhạn Khởi chợt nói: “Kỳ thật nói đến eo tốt, sao có thể không kể đến nam tử.”
Minh Thịnh Lan ngẩn người: “Nam tử? Nhưng eo nam tử sao có thon bằng nữ nhân?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Sao lại không? Đó là ngươi chưa thấy qua thôi.”
Minh Thịnh Lan nghe xong thì nhìn xuống eo Hàn Nhạn Khởi như có điều suy nghĩ, chậc, eo Hàn Nhạn Khởi quả thực rất thon…
Hàn Nhạn Khởi hỏi: “Ngươi nhìn cái gì?”
Minh Thịnh Lan thu hồi tầm mắt: “Ngươi nói eo nam nhân cũng có thể nhỏ, ta xem eo của ngươi thật sự rất nhỏ.”
“Nhưng chưa dẻo lắm đâu.” Hàn Nhạn Khởi đắc ý cười: “Ta thuở nhỏ luyện tập giường kỹ, mà hạng nhất đó là dùng chân khóa người lại, sau đó di chuyển eo, cho nên eo tự nhiên sẽ rất thon.”
Minh Thịnh Lan dở khóc dở cười, Hàn Nhạn Khởi đúng là cái gì cũng học, không phân biệt trên dưới.
Hàn Nhạn Khởi bĩu môi: “Cần gì phải phân biệt trên dưới, chỉ cần xài được và có hiệu quả tốt là được rồi.”
Minh Thịnh Lan nghe xong, lúc đầu có cảm giác có chút lươn lẹo, nhưng cẩn thận ngẫm lại, quả thật đúng là như vậy, không khỏi gật đầu xưng hay.
Hàn Nhạn Khởi nói: “Cho nên eo tốt cũng không nhất định chỉ ở trên người nữ tử. Ngươi xem Kim Liên danh khí cực phẩm không phải xuất ra từ trên người Trầm công tử sao? Nam nhân đặc biệt thích tập võ, eo càng thêm hữu lực, chỉ cần bẩm sinh eo nhỏ sau đó điều giáo thêm vài lần, thì sẽ trở thành thượng phẩm. Tuy ít đi vẻ mềm mại thuộc về nữ tử, nhưng cũng có tư vị khác.”
Hàn Nhạn Khởi giải thích vẻ mặt vô cùng say mê, Minh Thịnh Lan nhìn không khỏi có chút quái dị, nhịn không được châm chọc: “Trước đây người ở Khi Hoa Lâu đều khen ngươi như vậy sao?”
Hàn Nhạn Khởi tựa như không phát giác nói: “Đương nhiên từng khen qua, chẳng qua là chờ ta khen bọn họ.”
Minh Thịnh Lan vừa nghe, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng Hàn Nhạn Khởi cùng đồng bạn trên giường, người đó khen hắn eo nhỏ hữu lực, hắn khen người đó cường tráng bền bỉ… Phi phi phi! Đây là suy nghĩ quái quỷ gì vậy?!
Minh Thịnh Lan mặt âm u vứt ý nghĩ đó sang một bên, chuyện của người ta thì có quan hệ gì tới ngươi? Hơn nữa hắn không phải đã hoàn lương rồi sao? Chính là nghĩ đến đây Minh Thịnh Lan lại ngừng không được.
Suy cho cùng tuổi tốt nhất của tiểu quan là mười hai mười ba tuổi, mười bảy mười tám tuổi dần có râu tóc, thân thể phát triển trở nên cứng rắn. Giống như Hàn Nhạn Khởi hai mươi tuổi, cho dù công phu trên giường tốt đến đâu cũng phải hoàn lương.
Theo lý Hàn Nhạn Khởi rời khỏi Khi Hoa Lâu hẳn là hoàn lương đi? Nhưng hắn muốn đến Đế đô làm cái gì…
Đế đô của một quốc gia phong nguyệt yên hoa nhiều đếm không xuể. Chẳng lẽ… Chẳng lẽ hắn muốn đến đế đô làm lại nghề cũ… Cho dù không phải làm lại nghề cũ, cũng có thể tự mình mở tiểu quan quán làm lão bản, thậm chí… Đi tìm tình nhân cũ của hắn?
Minh Thịnh Lan tưởng tượng đến không biên giới, Hàn Nhạn Khởi đẩy hắn nói: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Minh Thịnh Lan lúc này mới hồi phục tinh thần, lúng túng: “Không có gì, nói tới đâu rồi?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Nói tới eo của ta thôi, thủ đoạn điều giáo eo nhỏ là bí mật của Chi Bì Họa Khúc Quán không truyền ra ngoài. Ta tuy rằng biết nhiều, nhưng bọn họ dù sao nổi danh đã lâu, thật sự đã nắm rõ ảo diệu trong đó. Nhưng cho dù không có, ta vẫn muốn nhìn xem eo ở Chi Bì Họa Khúc Quán có chỗ nào đặc biệt.”
Minh Thịnh Lan không tập trung nói: “Chờ ngày mai ngươi đi chẳng phải sẽ biết sao?” Trong lòng hắn còn nghĩ đến chuyện Hàn Nhạn Khởi, nhưng mặc dù tò mò cũng không dám mở miệng hỏi người ta vấn đề này. Dù cho Hàn Nhạn Khởi ngây thơ nhưng bị hỏi kiểu như thế, cũng sẽ trở mặt đi…
Ngày kế.
Ba người Minh Thịnh Lan dưới sự chỉ dẫn của tiểu nhị đi tới Chi Bì Họa Khúc Quán, kỹ quán này quả nhiên vô cùng phồn hoa, lầu một rất náo nhiệt, phấn hương tửu khí bốn phía. Muốn gặp hoa khôi nương tử, tất nhiên không có khả năng gặp ở lầu này.
Minh Thịnh Lan hỏi quy nô: “Muốn gặp Kim Thất tiểu thư thì phải làm sao?”
Quy nô kia nhìn nhìn cách ăn mặc của bọn họ, ý cười uyển chuyển nói: “Ba vị gia nếu muốn gặp Xà nương tử thì đến lầu ba là có thể gặp. Xà nương tử chúng ta không thu điểm bài, nàng tự tìm khách nhân ở lầu ba.”
Minh Thịnh Lan nói: “Khách nhân lầu ba có điều kiện gì không?”
Quy nô nói: “Chúng ta mở cửa làm ăn, chữ lợi đặt lên hàng đầu, nói ra thực không sợ khách nhân chê cười. Muốn lên lầu ba có rất nhiều biện pháp, tỷ như ngài văn chương tài hoa xuất chúng, thi ca phú trác tuyệt, tự nhiên được mời lên. Hoặc là địa vị tôn quý thì không cần nói, nhất định phải mời lên lầu ba. Hoặc nữa là… giống như gia ngài đây, diện mạo xuất chúng. Thế nhưng ngàn điều vạn điều vẫn là, lên lầu ba cần phải có… Tiền.”
Minh Thịnh Lan mỉm cười: “Quả nhiên chữ lợi đặt lên hàng đầu, văn chương dù cho tốt diện mạo có xuất chúng nếu không có tiền thì không thể lên lầu ba đúng không?.”
Quy nô cười hì hì: “Gia là một người thông minh.”
Hàn Nhạn Khởi tùy tiện lấy trong ngực ra một nén bạc, ném cho quy nô: “Ta đây cũng muốn làm một người thông minh.”
Quy nô đón bạc, cười đến miệng không thể khép, chìa tay nói: “Vậy… Lầu ba, mời?”
“Mời!” Hàn Nhạn Khởi hướng Minh Thịnh Lan và Dương Ý làm động tác mời đi trước, ba người đồng loạt đi lên lầu.
Minh Thịnh Lan thấp giọng nói: “Ngươi giàu quá ha?”
Hàn Nhạn Khởi không rõ lắm khái niệm về tiền bạc, hắn một mình ra ngoài cũng chưa từng xài tiền, càng không biết bạc trong tay mình nhiều bao nhiêu, chính là ngày thường quan sát cách người khác xài rồi bắt chước làm theo. Hắn ngượng ngùng nói: “Ta cũng không biết trả tiền thế nào, trước kia ở Khi Hoa Lâu ăn ngủ không cần ta quan tâm. Bạc đều có người đưa đến cho ta.”
Thì ra là tiền bo?
Minh Thịnh Lan đột nhiên có chút khó chịu.
Bọn họ lên tới lầu ba, bày trí nơi này không giống như ở dưới lầu, vô cùng thanh nhã. Bàn xếp chằng chịt, đám người không giàu thì sang đang trò chuyện vui vẻ.
Giữa đám người, ánh mắt Minh Thịnh Lan lập tức dừng lại ở một người.
Hắn mặc bạch y ngồi bên cạnh cửa sổ. Đầu năm nay đại hiệp công tử gì đó đều thích mặc bạch y, khiến bạch sắc cũng trở nên tục khí. Nhưng người mặc bạch y này so với người bình thường bất đồng, phong vị khác biệt, tuyệt không giống như giả vờ phong lưu tiêu sái.
Hơn nữa nhìn kỹ, bạch y dùng ngân tuyến điểm xuyết cổ áo, tay áo thêu ám văn, vải vóc nhất đẳng, kiêu ngạo lại không mất hoa mỹ.
Ăn mặc đẹp, lớn lên càng đẹp.
Thân hình hắn tuy rằng cao gầy thon dài nhưng xem diện mạo vẫn còn ẩn hiện mang theo vẻ ngây ngô, phỏng chừng tuổi chưa quá mười tám. Ánh mắt cực kỳ trong veo sắc bén, con ngươi màu tối, thoạt nhìn có chút âm trầm mà lại đứng đắn.
Khi nhìn thấy người này, tựa như bị mũi dao nhọn đâm vào ngực lưu lại vết cắt. Khiến người ta ấn tượng vô cùng sâu. Có thể làm cho Minh Thịnh Lan vừa liếc mắt đã nhìn theo, tất nhiên không phải người tầm thường.
Minh Thịnh Lan ngay từ đầu để ý hắn, đương nhiên không phải bởi vì hắn bộ dạng đẹp mắt, Minh Thịnh Lan đâu có khoái long dương. Hắn nhìn người này là vì công phu. Loại khí chất thuộc về cao thủ trẻ tuổi đương thời, thật sự lộ ra không thể nghi ngờ.
Minh Thịnh Lan nghĩ, nhỏ tuổi mà đã lợi hại như vậy, hơn nữa còn xuất hiện ở đây có thể là ai?
Về phần Hàn Nhạn Khởi, hắn đương nhiên cũng chú ý tới thanh niên —— hay nên gọi là thiếu niên.
Nhưng hắn không phải vì ngoại hình của thiếu niên, càng không phải vì võ công của cậu ta. Cùng một nhân vật, nhưng lúc nhìn người hắn luôn thích phân tích theo hướng khác. Ví như Minh Thịnh Lan, hắn là bộ đầu, xem người thì xem võ công người ta, sau đó đoán người đó là ai.
Cho nên Hàn Nhạn Khởi sau khi nhìn thiếu niên này, liền gắt gao nhíu mày.
Có câu, cùng nghề là oan gia.
Lại có câu, cùng giới tính thì tương xích.
Vừa nhìn thấy thiếu niên, Hàn Nhạn Khởi theo bản năng nổi lên khó chịu.
Danh khí? Diễm qua? Cực phẩm diễm qua?
Sao lại thế này, vừa mới ra khỏi cửa đã gặp được diễm hồ, không ngờ chưa bao lâu đã va chạm với cực phẩm diễm qua? Như thế nào đụng phải cả hai loại?