Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không lâu sau, quan phủ địa phương mang nha dịch tới, gã thấy Minh Thịnh Lan, kinh sợ bước lên một bước, chắp tay nói:
“Hạ… Hạ quan Trần Chi Bình ra mắt đại nhân.”
“Hân hạnh được gặp mặt.” Minh Thịnh Lan cũng chắp tay,: “Trần huyện lệnh sao lại tự mình tới đây?”
Trần Chi Bình xoa mồ hôi trên trán, cũng không biết là do mệt mỏi vì vội vã chạy đến hay sức khỏe không tốt, gã cười gượng: “Hạ quan là lo cho đại nhân đó.”
Minh Thịnh Lan hơi nghiêng đầu, như có điều suy tư, nói: “Ta thấy lời này của Trần đại nhân có ẩn ý gì đó.”
“Nào có, nào có…” Trần Chi Bình liên tục xua tay, nói: “Lời của hạ quan có ẩn ý gì đâu, chỉ là thuận miệng nói thôi.”
Minh Thịnh Lan liếc mắt nhìn bốn phía một cái, nói:”Trần đại nhân, ngươi cứ yên tâm nói đi, sẽ không có người nghe thấy đâu.”
Vẻ mặt Trần Chi Bình đau khổ nhìn xung quanh, nhỏ giọng đáp: “Đại nhân, hạ quan vừa nghe nói ngài đang ở Cát Lang sơn trang thì vội vàng chạy đến. Ngài không phải người địa phương, không biết Cát Lang sơn trang lợi hại thế nào đâu. Nói một câu thật lòng, ta là quan phụ mẫu còn không quản được nhiều người như hắn.”
Minh Thịnh Lan mặt vô biểu tình đáp: “Hắn lợi hại như vậy à?”
Trần Chi Bình nói: “Còn không phải sao, đại nhân cũng biết võ công của hắn rất tốt, gia tài bạc triệu, thông thuộc cả hai giới hắc bạch lưỡng đạo, thật sự là một tay che trời. Nói thật, khi hạ quan mới nhậm chức còn phải tới thỉnh an hắn. Hạ quan cũng hết cách, muốn tiếp tục lăn lộn đành phải dựa vào hắn.”
Minh Thịnh Lan cười nói: “Trần đại nhân nói nhiều như vậy là muốn ta làm gì?”
Trần Chi Bình xấu hổ cười nói: “Hạ quan chỉ bẩm báo sự thật…”
“Xem ra Trần đại nhân có người trong triều…” Nếu không phải có người trong triều thì sao mà biết Lâm Anh Khánh là mục tiêu của Hình Bộ, thấy có cơ hội lập tức phủi sạch quan hệ?
Trần Chi Bình “Này này này” vài tiếng, đầu đầy mồ hôi.
Minh Thịnh Lan nói: “Trần đại nhân đừng khẩn trương, ta hiểu tình cảnh của ngươi, chỉ cần lần này lập công, ta có thể đáp ứng ngươi xoá bỏ những chuyện trước kia.”
Trần Chi Bình cực kỳ vui mừng, gã nhậm chức ở chỗ này mấy năm đã xử lý không ít việc giúp Lâm Anh Khánh. Nếu Lâm Anh Khánh bị diệt trừ, gã nhất định cũng bị liên lụy. Bây giờ Minh Thịnh Lan nói chỉ cần phản bội Lâm Anh Khánh thì những chuyện trước đó sẽ xóa bỏ toàn bộ. Đúng thật là cái bánh lớn có nhân từ trên trời rơi xuống, khiến ai cũng muốn chạy tới lụm.
Gã vui vẻ ra mặt, mồ hôi trên trán càng nhiều, vái chào Minh Thịnh Lan: “Hạ quan chắc chắn sẽ theo phép công xử lý tên gian tặc Lâm Anh Khánh, đại nhân xin cứ yên tâm.”
Minh Thịnh Lan nâng gã dậy, trong lòng hai người đều thầm hiểu, mỉm cười nhìn nhau.
Nếu huyện tôn đại nhân đã đến, các nha dịch cũng đều ở đây, vậy việc cần làm bây giờ chính là mang hung thủ về quy án. Còn về người bị hại, dưới sự đảm bảo của Minh Thịnh Lan, vì nàng là nữ tử chưa gả chồng nên không công bố thân phận, chỉ đơn giản nói là một cô gái ở phía nam, đến họ cũng không tiết lộ ra.
Trần Chi Bình uy phong lẫm liệt dẫn theo nhà dịch hổ báo tới khuê phòng Lâm Hương Loan.
Lâm Bạch Hồ ngăn trước cửa, nhíu mày hỏi: “Các ngươi định làm gì?”
Trần Chi Bình chậm rãi đáp: “Lâm công tử, bản quan khuyên ngươi nên tránh ra, bản quan muốn mang hung thủ hại người về quy án. Mấy gia đinh bị nàng ta sai sử cũng sẽ bị trị tội, mong Lâm công tử đừng cản trở công vụ.”
Lâm Bạch Hồ giờ lập tức nhận ra người quen, tức giận nói: “Trần Chi Bình, ngươi!”
Trần Chi Bình kiếm được không ít lợi lộc từ Lâm gia. Bình thường giống thằng cháu trai trong nhà đến ngày lễ tết đều tới bái phỏng, giờ lại dám quay mồm lại cắn.
“Hỗn xược!” Trần Chi Bình trừng mắt, nói: “Ngươi thật to gan, dám gọi thẳng tên họ của bản quan!”
“Dám gọi thẳng tên quan người ta.” Minh Thịnh Lan là người liên quan còn chưa lên tiếng, Tề Tiểu Bạch ở một bên xem náo nhiệt đã xen mồm vào: “Ngươi nên gọi ‘cha’ thì đúng hơn.”
Lâm Bạch Hồ quát lên: “Tề Tiểu Bạch!”
Tề Tiểu Bạch cười lạnh, nói: “Lâm công tử, ngươi có hiểu ‘quan phụ mẫu’ nghĩa là gì không? Quan phụ mẫu, có nghĩa Trần đại nhân chẳng khác nào cha mẹ của ngươi. Ngươi nên tôn trọng hắn như cha, sao lại gọi thẳng tên họ như thế. Thật bất hiếu, quá bất hiếu.”
Tuy Trần Chi Bình không biết người này là ai nhưng lời nói của hắn cực kỳ xuôi tai, gã vuốt râu cười: “Tiểu công tử nói rất chính xác. Nhưng giờ bản quan không rảnh tính toán với hắn, tránh ra để bản quan bắt tội phạm.”
“Ai dám?!”
Một tiếng hét to vang lên, Lâm Anh Khánh cùng mấy hạ nhân báo tin bước nhanh tới.
Trần Chi Bình nương nhờ hắn đã lâu, giờ phút này vẫn không khỏi bị dọa một trận. Thân mình gã run lên, cố gắng sốc lại tinh thần, nói: “Chuyện này, cho dù là ai cũng phải tuân theo pháp luật…”
“Trần Chi Bình!” Lâm Anh Khánh quát ầm lên, Trần đại nhân bị doạ ngã thẳng xuống đất, gã được nha dịch đỡ lên, lau mồ hôi trên đầu, nói: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
Lâm Anh Khánh trừng mắt nhìn gã, cắn răng nói: “Hay lắm, hay cho một tên Trần Chi bình. Ngươi giỏi lắm, ta cũng muốn biết ai cho ngươi lá gan dám đến Cát Lang sơn trang bắt người.”
“Là ta.” Minh Thịnh Lan tiến lên một bước, nhàn nhạt nói: “Ta đã sớm cảnh cáo Lâm trang chủ đừng hành động thiếu suy nghĩ, nhưng xem ra ngài vẫn nghe không lọt tai.”
Lâm Anh Khánh đã muốn xé rách mặt, hắn dứt khoát hung tợn đáp: “Tiểu tử, ngươi đừng xen vào chuyện người khác. Chuyện này vốn không tới phiên ngươi quản!”
Minh Thịnh Lan lạnh lùng đáp: “Nếu ta muốn xen vào thì sao?”
Đôi mắt Lâm Anh Khánh loé lên hung ác, âm lãnh nói: “Vậy thì đừng trách ta không khách khí! Hôm nay, các người đều phải để lại mạng ở đây!”
Chân Trần Chi Bình mềm nhũn, ngã lộn nhào một cái, chạy đến trốn sau Minh Thịnh Lan, giọng run rẩy nói: “Minh, Minh đại nhân…”
Lâm Anh Khánh cười dữ tợn: “Ngươi cho rằng tránh sau lưng hắn thì sẽ không có chuyện gì? Nghĩ cũng đừng nghĩ, tiểu tử miệng còn hôi sữa này chưa đủ tư cách làm đối thủ của ta.”
Trần Chi Bình run lên, lo lắng nhìn về phía Minh Thịnh Lan.
Minh Thịnh Lan hơi mỉm cười, nói: “Không sao, chúng ta có nhiều người.”
“…” Trần Chi Bình lập tức lấy lại niềm tin, một lần nữa đứng thẳng sống lưng, cất cao giọng nói: “Lâm Anh Khánh, ta khuyên ngươi vẫn nên giao phạm nhân ra đây, nếu không bản quan sẽ bắt cả ngươi.”
Lâm Anh Khánh cười to mấy tiếng, tà nghễ nhìn đám người: “Bắt ta? Lão phu chưa từng nghe thấy chuyện nào buồn cười như vậy, muốn bắt ta, vậy thử tới đây?”
Minh Thịnh Lan đẩy Trần Chi Bình ra phía sau bọn nha dịch, phân phó: “Nơi này giao cho chúng ta, Trần đại nhân…”
Trần Chi Bình thông minh gật đầu, mang nha dịch tránh khỏi chỗ này, đi bắt những người khác trong trang.
Minh Thịnh Lan nhìn thẳng Lâm Anh Khánh.
Dương Ý lặng yên không tiếng động đứng bên cạnh hắn, Tề Tiểu Bạch đuổi Hàn Nhạn Khởi và Thâu Hương Thiết Ngọc sang một bên, bản thân cũng đứng cạnh Minh Thịnh Lan.
“Tốt, tốt lắm…..” Lâm Anh Khánh xoay cổ tay, nói: “Hồ Nhi, mang đao ra đây”
Lâm Bạch Hồ lập tức nâng đến một thanh loan đao sáng như tuyết, trên loan đao không có bất kỳ hoa văn gì, mang theo một chút xưa cũ. Lưỡi đao lộ ra sự sắc bén, vừa nhìn cũng biết đã đi theo Lâm Anh Khánh nhiều năm, là một chiến đao được uống vô ván máu tanh.
Lâm Anh Khánh nắm chặt loan đao, cả người tản ra sát khí, lạnh giọng nói:“Hôm nay lão phu đành ức hiếp tiểu bối một lần rồi. Hồ Nhi, con đi bảo vệ cửa, đừng để cho bọn họ có cơ hội động đến muội muội con.”
Lâm Bạch Hồ gật đầu.
Minh Thịnh Lan lật cổ tay lên, ngón giữa vân vê một cây ngân châm. Ngón tay hợp lại, ngân châm liền tạo thành hình quạt. Nếu những cây ngân châm này phóng ra, đối phương nhất định sẽ biến thành con nhím.
Dương Ý chậm rãi rút bội kiếm bên hông, lâu rồi hắn mới có cơ hội rút kiếm. Kiếm của hắn rất nổi danh trên giang hồ, tên gọi “Tẩy Hoa”, dài ba thước sáu tấc, kiếm ra khỏi vỏ máu chảy thành sông, một khi đâm trúng, máu không cầm được.
Vũ khí của Tề Tiểu Bạch cũng là kiếm. Xuất đạo mấy năm nhưng hắn ít khi dùng đến. Nhưng người trên giang hồ đều biết, Tề Tiểu Bạch không thường dùng kiếm không có nghĩa kiếm thuật của hắn không tốt, ngược lại tương truyền rằng kiếm thuật của Tề Tiểu Bạch còn tốt hơn cả khinh công. Đến tận bây giờ hắn chưa rút kiếm là bởi vì không tìm được người xứng đáng.
Nhưng sự thật thế nào thì không ai biết.
Kiếm Tề Tiểu Bạch sử dụng là một thanh nhuyễn kiếm quấn bên hông, kiếm tên “Nhượng Phong”. Lúc này, Tề Tiểu Bạch rút nhuyễn kiếm từ bên hông ra, thân kiếm thon dài, lưỡi kiếm sắc bén, mũi kiếm như gió lạnh ngưng tụ. Nhưỡng Phong một thân sáng chói, càng làm tôn lên một thân áo trắng của Tề Tiểu Bạch, phất phơ đón gió, người đẹp tựa kiếm ngọc.
Lâm Anh Khánh cười nhạo một tiếng: “Nhuyễn kiếm.”
Tề Tiểu Bạch liếc hắn, nói: “Lâm trang chủ có gì không vừa ý?”
Lâm Anh Khánh chỉ vào Tẩy Hoa kiếm của Dương Ý: “Người dùng trực binh, phải như vậy,”
*Trực binh: Ý chỉ binh khí thẳng.
Từ xưa, kiếm được gọi là “trực binh”, (bởi vì cách dùng kiếm là đâm thẳng, người dùng kiếm là quân tử, tất cả đều lấy ‘thẳng’ làm chủ.) Hiện tại, Tề Tiểu Bạch lại sử dụng thanh một nhuyễn kiếm, không hề có gân cốt, nên hiển nhiên bị Lâm Anh Khánh cười nhạo.
Minh Thịnh Lan cười nhàn nhạt nói: “Lời này của Lâm trang chủ sai rồi, người dùng binh, không nhìn ở hình dạng mà là ở trái tim. Trái tim không tốt, binh khí có chính trực đến đâu cũng không tốt. Trái tim tốt thì dù binh khí có hung ác ra sao cũng sẽ trở thành một binh khí tốt.” Đây là lần thứ hai Minh Thịnh Lan nói câu này, lần trước nói với Hàn Nhạn Khởi. Dứt lời liền giơ tay mình ra, ý bảo Lâm Anh Khánh nhìn ám khí trong tay hắn.
Tề Tiểu Bạch ha ha cười, nói: “Nói rất đúng, nhưng mà trang chủ này, ta thấy vũ khí của ngươi thật thích hợp cho ngươi đó — rất cong ~~~ á.”
Lâm Anh Khánh xụ mặt, đáp: “Bớt nói lời vô nghĩa, bắt đầu đi.”
Tề Tiểu Bạch tỏ vẻ sao cũng được nhìn về phía Minh Thịnh Lan, Minh Thịnh Lan khẽ gật đầu: “Ta tấn công chính diện, các ngươi tấn công bên sườn.” Võ công của hắn thiên về ổn trọng, mà khinh công của Tề Tiểu Bạch cùng Dương Ý lại thuộc dạng cực tốt, vậy nên tất nhiên hắn sẽ đánh trước mặt, còn hai người kia giúp sức hai bên.
Quyền cước công phu của Minh Thịnh Lan rất tốt, tay phải vung lên ngân châm đồng thời phóng ra. Hắn hơi gập người, nhảy đến chỗ Lâm Anh Khánh. Cùng lúc, Tề Tiểu Bạch và Dương Ý giáp hai bên đánh tới.
Ngân châm bắn thẳng đến trước mặt Lâm Anh Khánh, hắn không chút hoang mang nâng dao quét ngang, chặn tất cả ngân châm lại. Đúng lúc này, Tề Tiểu Bạch cùng Dương Ý đi trước Minh Thịnh Lan một bước, tới bên cạnh Lâm Anh Khánh, hai người đồng loạt xuất kiếm.
Loan đao của Lâm Anh Khánh đi từ trái qua phải, cực kỳ khéo léo đưa đẩy, phía trước chắn thế công của Tẩy Hoa, phía sau lại ngăn cản Nhượng Phong đánh lén. Lực đạo của hắn rất lớn, làm cho Tề Tiểu Bạch và Dương Ý phải nhẹ nhàng lùi về sau mấy bước.
Minh Thịnh Lan bấy giờ đã tới trước mặt Lâm Anh Khánh, nương theo lực lượng cơ thể bay lên, một chân quét về phía Lâm Anh Khánh.
Khi Lâm Anh Khánh không còn dư lực để đối phó với Minh Thịnh Lan, hắn bị Minh Thịnh Lan đá mạnh một cước vào eo. Hắn lảo đảo mấy bước mới đứng vững lại được. Nhìn sắc mặt của Lâm Anh Khánh, xem ra một cước này không hề nhẹ.
Minh Thịnh Lan không biết làm cách nào, mà ngón tay liên tục xuất hiện các loại ám khí, có lưu tinh ( ngôi sao) tiêu, có mai hoa tiêu, có ngưu mao (lông trâu) châm, có đồng hoàn… Ơ, sao lại có cả đầu xương cá?!
Ám khí tựa như mưa bay về phía Lâm Anh Khánh. Tuy lộn xộn nhưng lực đạo không nhỏ, vị trí đánh tới cũng mơ hồ khó nắm bắt.
Hai tay Lâm Anh Khánh cầm loan đao vung lên ngăn cản ám khí, vô cùng chật vật.
Ở một bên, Hàn Nhạn Khởi đứng nhìn, đếm đến 40, ám khí trong tay Minh Thịnh Lan vẫn cuồn cuộn không dứt bay tới chỗ Lâm Anh Khánh, hai tay cùng phóng ám khí, trái một chút, phải một chút, trái lại một chút, phải lại một chút… Mãi mà không thấy hết, cũng không biết hắn làm sao lấy ra nhiều ám khí thế.
Hàn Nhạn Khởi trợn mắt há hốc mồm, lắp bắp nói: “Hắn, hắn giấu nhiều đồ thế ở đâu vậy?!” Ngày thường cũng không thấy trên người Minh Thịnh Lan có chỗ nào căng phồng.
Thâu Hương Thiết Ngọc cũng kinh dị không thôi, Thâu Hương bội phục nói: “Không trách được mọi người đều bảo Minh công tử là thần tiên hạ phàm, ta thấy trong tay áo của ngài ấy chắc chắn có giấu túi Càn Khôn do Thái thượng lão quân tặng cho.”
Thiết Ngọc gật đầu: “Đúng đúng, chắc chắn là vậy.”
Hàn Nhạn Khởi cảm khái: “Giờ ta biết tại sao lại có những lời đồn kia rồi…”