Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi Dương Ý ngăn roi Triệu Ngu Thành lại, tất cả đều yên lặng.
Triệu Ngu Thành chắp tay với Hàn Nhạn Khởi: “Không biết các hạ là người ở đâu?”
Hàn Nhạn Khởi gãi đầu: “Ta không phải nhân sĩ giang hồ.”
Triệu Ngu Thành suy tư một lát nói: “Quả nhiên dân gian có nhiều kỳ nhân, nếu rảnh rỗi, hy vọng có thể được các hạ chỉ bảo roi pháp.”
“Được thôi, chỉ là…” Hàn Nhạn Khởi nói: “Ngươi vẫn định bắt Thành Bích à?”
Triệu Ngu Thành nhàn nhạt trả lời: “Việc nhà.”
Hàn Nhạn Khởi nghẹn lời, Triệu Ngu Thành nói không sai, đây là… việc nhà, việc nhà thì người khác khó có thể xen vào được, đúng là thanh quan không quản chuyện tư gia mà.
Úy Thành Bích hung tợn nói: “Ngươi dám động tay nữa, ta sẽ giết ngươi.”
Tề Tiểu Bạch lặng lẽ nói: “Vừa rồi nếu hắn quất roi trúng ta, ta sẽ giết già trẻ trên dưới người Thiên Tiện cung, không cần ngươi phải ra tay.”
Triệu Ngu Thành lạnh lùng quát: “Tề Phong? Khẩu khí lớn quá.”
Hàn Nhạn Khởi thấy tình hình không ổn, sắp đánh nhau rồi, vội giảng hoà: “Lùi một bước trời cao biển rộng.”
Úy Thành Bích cười hì hì.
Roi dài trong tay Triệu Ngu Thành vung ra, giống như linh xà dò xét eo Úy Thành Bích, quấn vài vòng quanh eo hắn rồi kéo về phía Triệu Ngu Thành, Úy Thành Bích lập tức nằm trong ngực Triệu Ngu Thành.
Triệu Ngu Thành đánh một chưởng vào cổ Úy Thành Bích, tiếng mắng chửi của Úy Thành Bích còn chưa phát ra, đã mềm mại ngã xuống.
“Thành bích!” Hàn Nhạn Khởi kinh hãi hô lên một tiếng.
Minh Thịnh Lan kéo hắn, thấp giọng nói: “Không cần lo lắng.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Nhưng mà Thành Bích nói Triệu Ngu Thành đối với hắn…”
Minh Thịnh Lan bất đắc dĩ trả lời: “Ngươi đã bị hắn chỉnh một lần, còn không hiểu hắn sao? Hắn ở Thiên Tiện cung nhiều năm như thế, nếu có chuyện gì không tốt thì đã sớm mất mạng, làm sao có thể vang danh như bây giờ?”
Hàn Nhạn Khởi bỗng nhiên tỉnh ngộ, căm giận mắng: “Lại lừa ta!” Hiện tại hắn cũng hiểu, dựa theo tính cách của Úy Thành Bích, nếu không muốn có quan hệ thì còn lâu mới để Triệu Ngu Thành làm hắn.
Không biết Triệu Ngu Thành có nghe được không, chậm rãi nói: “Lần này ta đến Thanh Châu, thật ra không phải đặc biệt tới tìm Úy Thành Bích hay các ngươi. Bí bảo của bỉ cung, ngày khác ta sẽ tới tìm Tề Phong công tử tính toán, hiện tại cáo từ trước.”
“Ai nha, từ từ,” Hàn Nhạn Khởi nói: “Vậy ngươi đối tốt với Thành Bích một chút.”
Triệu Ngu Thành nhàn nhạt cười: “Cái này thì chưa biết, nếu Triệu mỗ còn có thể sống sót, thì đương nhiên.”
Hàn Nhạn Khởi kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Xảy ra chuyện gì?”
Triệu Ngu Thành nói: “Chuyện giang hồ.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Tức là đi đánh nhau à? Không được, nếu ngươi xảy ra chuyện, Thành Bích phải làm sao đây.”
Triệu Ngu Thành liếc mắt nhìn Úy Thành Bích còn đang hôn mê: “Hắn sẽ không biết ta xảy ra chuyện.”
Ý là hắn sẽ sai người giấu diếm Úy Thành Bích, có khả năng là cả đời Úy Thành Bích cũng không biết hắn xảy ra chuyện gì.
Dứt lời, Triệu Ngu Thành xoay người rời đi.
Minh Thịnh Lan hỏi: “Ngươi muốn cứu hắn?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Tất nhiên rồi, hắn đối với Thành Bích rất tốt.”
“Ừm.” Minh Thịnh Lan gật đầu, cao giọng gọi: “Triệu cung chủ, xin dừng bước.”
Triệu Ngu Thành hơi nghiêng người: “Lại làm sao vậy?”
Minh Thịnh Lan mỉm cười: “Chuyện này, Minh mỗ muốn nhúng tay vào.”
Triệu Ngu Thành xoay người, kinh ngạc nhìn hắn một cái, rồi nói: “Không cần, người công môn không nên nhúng tay những chuyện như vậy.” Cơm triều đình với cơm giang hồ, sao có thể trộn vào nhau.
Nụ cười của Minh Thịnh Lan không thay đổi: “Bản quan nhận được tin báo, nhân sĩ giang hồ thành Thanh Châu tụ tập đánh nhau, nhiễu loạn trị an, có khả năng xảy ra hung án, ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng. Thân là một bộ đầu, bản quan quyết định giải quyết vụ đánh nhau này.”
Ngoại thành Thanh Châu.
“Triệu Ngu Thành, không ngờ ngươi lại không tuân thủ đạo nghĩa giang hồ, mang người triều đình tới.”
Một mình Triệu Ngu Thành đứng đằng trước, đối mặt với hai ba chục nhân sĩ giang hồ, đằng sau là đoàn người Minh Thịnh Lan.
Vì muốn thể hiện bản thân cố ý tới giải quyết án, Minh Thịnh Lan còn dùng chút thời gian thay quan phục.
Nghe phía bên kia mắng to, Triệu Ngu Thành không kiên nhẫn: “Ta tới một mình.”
Người nọ nói: “Ô hay! Thế những người đứng sau ngươi là thế nào?”
Triệu Ngu Thành khinh thường: “Cho dù tính cả bọn họ, các ngươi vẫn nhiều người hơn, sợ cái gì.”
Người nọ xấu hổ hồi lâu, mới ngượng ngùng nói: “Tóm lại là ngươi không tuân thủ đạo nghĩa giang hồ, nếu ngươi lập tức giao người ra, chuyện này coi như xong.”
Triệu Ngu Thành không đáp.
Người nọ vung đao: “Ê, ngươi có đáp ứng không?”
Triệu Ngu Thành nhăn mày: “Ngươi có đánh không?”
“Ngươi…” Người nọ nghẹn lời, cảm thấy mất mặt quá, ra vẻ không sao cả, chỉ vào Minh Thịnh Lan: “Ngươi cho rằng ta ngu sao? Mấy người này không cút thì sao ta ra tay được.”
Nhỡ đâu bị Hình Bộ để ý thì thảm rồi. Đừng tưởng người giang hồ là không biết sợ gì ha.
Triệu Ngu Thành nói: “Vậy ngươi tự nói với họ đi.”
Người nọ trừng mắt nhìn hắn một cái, nhìn một hồi lâu, cũng không biết quần áo của Minh Thịnh Lan đại diện cho cấp bậc quan lại nào, nhưng gã thấy người này trẻ tuổi như vậy, chắc chẳng lợi hại đâu nhỉ? Ho khan hai tiếng, gã quát lớn: “Ê, bên kia, các ngươi nhanh tránh ra cho ta.”
Minh Thịnh Lan chậm rì rì: “Không được, ta nhận được tin báo nói rằng chỗ này có người đánh nhau.”
Người nọ dữ tợn nhìn Triệu Ngu Thành, nói: “Thế mà ngươi còn chối!”
Triệu Ngu Thành lạnh lùng nhìn lại.
Người nọ rùng mình một cái: “Ê tiểu tử, tóm lại nếu ngươi vẫn không đi, chúng ta sẽ giết cả các ngươi đấy.”
Minh Thịnh Lan đáp: “Ừ.”
Người nọ không phản ứng kịp: “… A? Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói ‘ ừ ’ đó,” Minh Thịnh Lan kỳ quái nói: “Ngươi không nghe thấy à, ý là ngươi cứ giết đi.”
Không hổ là thần bộ.
Hàn Nhạn Khởi cười khẽ, thái độ không coi ngươi ra gì này, tuy khiến người ta tức giận nhưng cũng càng kinh sợ. Minh Thịnh Lan làm chức vị bộ khoái đúng là cực kỳ hiểu tâm lý con người.
Quả nhiên người nọ tức giận đến mức ngực phập phồng dữ dội, nhưng không dám ra tay thật.
Triệu Ngu Thành khinh miệt liếc mắt: “Vậy mà Tiết Hoành Ngọc dám thuê người tới? Hắn yên tâm sao?”
Minh Thịnh Lan nói: “Tiết Hoành Ngọc? Hình như ta chưa từng nghe thấy cái tên này.”
Triệu Ngu Thành nói: “Đương nhiên ngươi không biết hắn, hắn không phải người giang hồ mà là một phú thương phía nam. Vài ngày trước không biết vì sao, hắn liên tiếp phái người tới Thiên Tiện cung, bảo ta đưa Úy Thành Bích cho hắn.”
Minh Thịnh Lan hỏi: “Hắn thích Úy Thành Bích?”
Triệu Ngu Thành cười lạnh: “Bất luận hắn muốn làm gì, ta cũng không đồng ý. Vì thế hắn dùng vũ lực đòi tiêu diệt Thiên Tiện cung. Hắn dùng tiền thuê rất nhiều người giang hồ tới quấy rối ta. Nhưng Thiên Tiện cung sao có thể cho bọn phế vật đó khinh nhục, chỉ là thừa dịp ta ra ngoài một mình muốn tới vây công ta, sau đó trực tiếp mang Úy Thành Bích về.”
Cho nên hắn mới đến tìm Úy Thành Bích?
Minh Thịnh Lan suy nghĩ một chút, rồi gật đầu, nói với những người đó: “Ta cho các ngươi một cơ hội, dừng việc tiếp tay làm bậy này, ta sẽ không so đo cùng các ngươi nữa.”
Không ai mở miệng.
Minh Thịnh Lan thở dài: “Ta lại phải xưng tên nữa à, ta là một người sống rất khiêm tốn đó.”
Hàn Nhạn Khởi vui vẻ: “Vậy ngươi xưng tên những người khác là được.”
Thế là Minh Thịnh Lan chỉ vào Dương Ý, giới thiệu: “Vị này là biểu huynh của ta, họ Dương, tên Ý. Các ngươi biết hắn không?”
Những người này vẫn không nói lời nào, nhưng liếc mắt nhìn nhau, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
“Aizzz… Không biết à?” Minh Thịnh Lan đành phải chỉ Tề Tiểu Bạch: “Vị này là Tề Tiểu Bạch, còn có danh hào là Tề Phong công tử, không biết có ai quen không?”
“… Tề Phong!” Rốt cuộc có người kinh hãi hô lên.
Kẻ dẫn đầu lúc nãy cũng run giọng: “Dương, Dương Ý… Ngươi là Minh Thịnh Lan?”
Minh Thịnh Lan cười nói: “Đúng là tại hạ.”
Người nọ quay đầu lại hỏi: “Vị nào thử trước?”
“Việc này…”
“Không tốt lắm…”
“Chao ôi!” Người nọ dậm chân thật mạnh, “Ta đi!” Ai bảo gã là người nhận tiền nhiều nhất, chuyện phải làm cũng gian khổ nhất.
“Xin chỉ bảo!” Người nọ đứng ở phía xa xa, giơ đao trong tay lên…
“Đinh.”
Một tiếng thanh thúy vang lên, đao của người nọ bị một cây ngưu mao châm đánh vào gáy đao, gã không cầm nổi nữa, đao rơi xuống đất.
Thủ pháp này, tốc độ này, không phải thần bộ đệ nhất thiên hạ thì còn có thể là ai?
Người nọ nhanh chóng che mặt chạy, hô to một tiếng “Đi!” Mang theo hai mươi, ba chục người cùng chạy, từ phương xa còn nghe thấy tiếng hô so le không đồng đều của bọn họ: “Chúng ta là dân lành, dân lành!”
Sau một lúc lâu, mọi người cười ha hả.
Hàn Nhạn Khởi ôm bụng cười nói: “Dân lành, hay cho câu dân lành. Nhưng mà sao hắn lại che mặt?”
Tề Tiểu Bạch nói: “Chắc ngươi không biết, Minh bộ đầu còn nổi danh về đan thanh diệu thủ, hễ là tội phạm bị hắn nhìn một lần, bức tranh truy nã sẽ giống thật y đúc.”
Minh Thịnh Lan bất đắc dĩ lắc đầu: “Không biết từ khi nào mà thanh danh của ta lại dữ tợn vậy.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Thế việc này giải quyết xong rồi à?”
“Sao xong được.” Minh Thịnh Lan nói: “Tuy những người này đều đã chạy, nhưng không có cách liên lạc với Tiết Hoành Ngọc kia. Vẫn phải biết vì sao hắn lại muốn Úy Thành Bích, rồi mới có thể làm hắn hết hy vọng.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Chẳng lẽ hắn thật sự vì thích Thành Bích?”
Tề Tiểu Bạch nhìn Úy Thành Bích còn đang hôn mê, bĩu môi: “Sao lại có người thích hắn nhỉ.”
“Cũng không phải không có khả năng, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, huống chi Thành Bích còn có Ba Ngàn Mâu.” Hàn Nhạn Khởi nói, “Nhưng bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Minh Thịnh Lan cùng Triệu Ngu Thành đồng thanh nói: “Chờ.”
Chờ Tiết Hoành Ngọc tự tìm tới cửa.
Chuyện này có người công môn – Minh Thịnh Lan nhúng tay, sao Tiết Hoành Ngọc có thể không tự mình tìm tới. Người giang hồ dùng vũ lực giải quyết nhưng một khi dính dán đến triều đình thì không còn đơn giản vậy nữa, mà người ta còn là thần bộ đệ nhất thiên hạ.
Minh Thịnh Lan cũng nghĩ thế, Tiết Hoành Ngọc thuê được nhiều người, hắn có tiền nhưng chẳng đụng được một sợi tóc của Úy Thành Bích.
Mọi người đoán không sai, chạng vạng ngày hôm sau, Tiết Hoành Ngọc đã gửi thư tới. Hôm qua, Tiết Hoành Ngọc đi suốt đêm từ nhà đến đây, mong Triệu Ngu Thành cùng Minh Thịnh Lan tạm thời đến chỗ hắn.
Tỳ nữ truyền tin xinh đẹp, không tự ti không kiêu ngạo nói: “Chỉ hai vị công tử đi thôi, chớ mang theo người khác.”
Minh Thịnh Lan cười nói: “Sao nào, chủ nhân nhà ngươi còn sợ chúng ta có nhiều người sẽ chiếm ưu thế hơn à?”
Tỳ nữ nói: “Minh công tử cứ nói đùa, ngài chính là thần bộ đệ nhất thiên hạ đó.”
Ý là thần bộ đệ nhất thiên hạ thì cần giúp đỡ cái gì, cả hai người đi đã chiếm lợi lắm rồi. Lời này mang theo châm chọc, nhưng cách nói của người ta lại cung kính thế kia, khó mà bắt lỗi được.
Không biết vì sao, Minh Thịnh Lan lại có trực giác cần mang Hàn Nhạn Khởi theo. Vốn dĩ hắn thấy đi hai người cũng không sao, nhưng ý nghĩ này lại cứ quanh quẩn trong đầu, thế nào cũng không bay đi, hắn dứt khoát nói: “Ta mang một người nữa đi được không?”
Tỳ nữ nói: “Ai? Chẳng lẽ là Dương công tử?”
“Không phải,” Minh Thịnh Lan chỉ tay về phía Hàn Nhạn Khởi: “Là hắn.”
Tỳ nữ đánh giá Hàn Nhạn Khởi vài lần, nhăn mày lại, hiển nhiên không hiểu sao Minh Thịnh Lan lại mang theo một người không có tí võ công nào, chẳng phải khiến mình có thêm phiền toái sao?
Hàn Nhạn Khởi cũng có chút kỳ quái, chỉ vào chính mình chóp mũi hỏi: “Ta?”
Minh Thịnh Lan nói: “Có thể chứ?”
Tỳ nữ do dự một lát: “Chắc không sao đâu, được thôi.”
Hàn Nhạn Khởi vừa đi vừa nói: “Sao lại gọi ta đi cùng?”
Minh Thịnh Lan nghĩ nghĩ, cũng không biết nên trả lời như thế nào, đành phải nói: “Ta cũng không biết, gọi đi thì đi thôi.” Trên thực tế, trực giác hắn mách bảo mang Hàn Nhạn Khởi theo, chuyến này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Điều này nói cho chúng ta biết, thần bộ không chỉ có tài năng, mà còn có cả trực giác.
Tỳ nữ đánh xe đưa bọn họ đến một biệt trang tráng lệ ở ngoại ô, khoanh tay đứng hầu một bên: “Chủ nhân chưa bao giờ tới Thanh Châu thành, đây là thôn trang được sắp xếp tốt nhất, mới mua ngày hôm qua. Chủ nhân lệnh cho ta xin lỗi khách nhân, thất lễ rồi.”
Hàn Nhạn Khởi á khẩu, thật lâu sau mới nói: “Chủ nhân của ngươi thích đốt tiền vậy à?”
Tỳ nữ nhàn nhạt nói: “Chủ nhân nhà ta nghèo đến nỗi chỉ có tiền.”
Hàn Nhạn Khởi nhỏ giọng với Minh Thịnh Lan: “Ngươi có cảm thấy lời này của nàng giống đang khoác lác không?”
Minh Thịnh Lan nhịn cười đáp: “Chắc không phải khoác lác đâu, nhưng dạo này những người thật sự có tiền thường sẽ khiêm tốn, ví dụ Trầm Thiên Tinh, hắn rất khiêm tốn.”
Hàn Nhạn Khởi đồng ý sâu sắc, gật đầu nói: “Đúng rồi, Trầm Thiên Tinh thích ba tấc kim liên, nhưng chưa thấy hắn khua chiêng đánh trống đi mua nữ nhân cả, ta nghĩ Tiết Hoành Ngọc này là nhà giàu mới nổi thôi.”
“Mời vào.” Tỳ nữ khom lưng, ở khoảnh khắc đó, không dấu vết liếc xéo Hàn Nhạn Khởi một cái, rõ ràng là tiếng hai người nói chuyện nhỏ đến mức ai cũng nghe được.
Sau cánh cửa là sáu mỹ nhân mặc đồ xanh, trong tay cầm hoa đăng mỉm cười: “Ba vị công tử mời đi theo nô tỳ.”
Ba người theo sau đám nữ tử dọc lối hành lang nhỏ, đi hồi lâu trong cái thôn trang to đến kỳ cục này mới đến được một gian phòng, ba mỹ nhân thi lễ, xoay người rời khỏi.
Lúc này, một mỹ nhân y phục vàng không biết chui ra từ đâu, mời ba người tới ghế ngồi, rót trà nói: “Chủ nhân nhà ta đang tắm gội thay quần áo, xin ba vị phẩm trà xem ca vũ trước.”
Nói xong, nhẹ nhàng vỗ một cái, từ ngoài cửa ùa vào rất nhiều người mặc y phục rực rỡ, búi tóc vân kế. Sau đó nàng tự thi lễ, lui xuống.
Hàn Nhạn Khởi nâng chén trà lên uống một ngụm, không để bụng, bĩu môi: “Ai nha, ngươi nói xem, những nữ tử này dựng lỗ tai trốn bên ngoài bao lâu rồi?”
Minh Thịnh Lan cũng đang uống trà, suýt phun ra, cười to: “Ngươi sao lại nghĩ thế?”
Hàn Nhạn Khởi buông tay nói: “Khi Hoa Lâu cũng làm trò này rồi, nhưng làm tốt hơn bọn họ, không phải vỗ tay mà là rung lục lạc. Bởi vì trước kia đã có một phú thương chơi trò này mà đội quần, hắn ở trong phòng vỗ tay nhưng vì ồn quá nên đám ca vũ bên ngoài không nghe được, hạ nhân trong nhà thì ngốc cũng không biết đi thông báo, vì thế đợi cả buổi cũng không ai đi lên. Cho nên đám người trong phòng đành phải xấu hổ vỗ tay vài cái nữa, nói “nhân huynh, nói hay quá!”. Giờ bọn họ làm trò này, không phải vì muốn chúng ta cảm thấy nô tỳ của bọn họ thật trâu bò sao, hừ.”
Triệu Ngu Thành thình lình tới một câu: “Thính giác rất trâu bò?”
“Ha ha ha ha ha ha…” Minh Thịnh Lan cao giọng cười to: “Nói vậy làm ta cũng phát hiện, nhiều người thích làm mấy trò kiểu này thật. À, ta nhớ ra một chuyện xưa. Ta có một vị bằng hữu ở công môn đi bắt một tội phạm, tội phạm kia mở một tiệc rượu chiêu đãi mọi người, vì thế đồng liêu của ta mới giả trang đi vào. Trước đó, hắn hẹn với một vị đồng liêu khác núp trên nóc nhà rằng ném ly thì bắt đầu hành động, kết quả, hắn ném đến năm cái ly mà người kia vẫn không nghe thấy.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Vị đồng liêu của ngươi chắc chắn là người mới, xem tiểu thuyết nhiều quá, cái gì mà ném ly chứ, ồn thế còn lâu mới nghe được tiếng động.”
Minh Thịnh Lan cười, còn muốn nói gì đó nữa, Hàn Nhạn Khởi bỗng nhiên giơ tay: “Trà này hình như không đúng.”
Triệu Ngu Thành nhướng mày, vừa rồi chỉ có hắn chưa uống trà, hắn cầm lấy ly ngửi ngửi: “Không sao hết.”
Hàn Nhạn Khởi sắc mặt có chút khó coi: “Triệu cung chủ, ngươi không uống trà?”
Triệu Ngu Thành gật đầu: “Không.”
“Cũng tốt, giờ ngươi tránh đi. Khi nào xảy ra chuyện, ngươi xử lý mấy nữ nhân đó.” Tiếp theo, Hàn Nhạn Khởi chỉ vào trà: “Nói chuyện cho đã, giờ ta mới phát hiện trà có thuốc, những vũ nữ đó cũng có vấn đề. Bảo sao nữ nhân áo vàng lại đi xuống trước. Có thể là người trong môn phái của Tiết Hoành Ngọc, hoặc có cao nhân trợ giúp.”
Triệu Ngu Thành nghe xong nửa câu đầu, đảo xung quanh một vòng, roi dài vung ra mắc vào xà nhà rồi nhảy lên.
Hàn Nhạn Khởi thoáng nhìn lư hương ở đại sảnh, tiến lên ngửi ngửi, sau đó đập nát nó.
Minh Thịnh Lan nhíu mày: “Trà này có thuốc gì, mà Tiết Hoành Ngọc không phải phú thương sao? Sao lại có người trong môn phái?”
Hàn Nhạn Khởi chỉ vào đám vũ nữ đó: “Ngươi không phát hiện sao, biểu cảm các nàng.”
Minh Thịnh Lan nhìn kỹ, lúc này mới sợ hãi cả kinh, phát hiện vẻ mặt những nữ tử này đều mê loạn, giống như đang múa trong mộng. Nhưng động tác lại tuyệt đẹp chuẩn xác, vô cùng quỷ dị.
Hàn Nhạn Khởi bình tĩnh nói: “Trong trà có thuốc thúc tình, mới uống thì không phát hiện được, nhưng kết hợp với lư hương này và vũ đạo của những nữ tử đó, sẽ trở thành thuốc mê huyễn thúc tình hạng nhất.”
Minh Thịnh Lan sắc mặt cũng trở nên khó coi: “Ngươi có giải được không?”
Ở Cát Lang Sơn Trang bọn họ cũng từng trúng thuốc, khi đó Hàn Nhạn Khởi đã giải được.
Hàn Nhạn Khởi lắc đầu: “Thuốc này chỉ dùng thuốc giải chuyên môn để giải, rất phức tạp. Tuy ta đã từng bào chế nhưng bây giờ không mang theo, không thể chế thuốc giải.”
Minh Thịnh Lan nói: “Ngươi… Ngươi, vì sao ngươi không vội chút nào vậy, thuốc này khi nào phát tác? Sao ta không có chút cảm giác nào?”
Mắt Hàn Nhạn Khởi trợn trắng: “Không cần nóng nảy, sắp phát tác rồi.”
Minh Thịnh Lan dở khóc dở cười: “Ta nóng nảy đâu, là ngươi quá nóng lòng thì có.”
Hàn Nhạn Khởi vừa nhìn ca vũ vừa thuận miệng nói: “Triệu Ngu Thành không trúng chiêu, Tiết Hoành Ngọc kia chắc không có can đảm giết chúng ta đâu. Nói chung chúng ta sẽ không đến mức có chuyện, cùng lắm chỉ bị mấy nữ nhân kia sắm sỡ chút thôi, cũng hết cách rồi…”
Ồ!” Hắn bỗng nhiên kêu lên một tiếng, sau đó nói với Minh Thịnh Lan: “… Bắt đầu rồi.”
Minh Thịnh Lan định hỏi gì đó, chợt thấy dưới chân mềm nhũn, giống như đang đạp lên bông, điên điên đảo đảo, câu nói kia bắt đầu quanh quẩn bên tai hư vô mờ mịt, hình ảnh Hàn Nhạn Khởi trước mắt cũng dần mờ ảo như sương khói…