Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trước đây Lâm Vô Ngung thường nhìn thấy cảnh tượng như vậy bên đường – một hoặc là mấy chiếc xe điện, mấy người trẻ tuổi thoạt nhìn chơi bời lêu lổng, hoặc là ngồi xổm hoặc là đứng, hoặc là ngậm thuốc hoặc bật lon bia.
Anh vẫn luôn không hiểu, loại hoạt động tụ tập đông người cực kỳ nhàm chán và lãng phí thời gian kia rốt cuộc là đang làm gì.
Bây giờ ngược lại anh cũng hiểu ra một phần.
Anh và Đinh Tễ cũng giống vậy, trừ việc số lượng người và xe có hơi ít.
Anh ngồi ở ghế sau xe điện, Đinh Tễ ngồi xổm một bên vỉa hè.
Không thể về nhà, cũng không muốn về ký túc.
Sau khi nói vài câu lập tức rơi vào sự im lặng không lúng túng nhưng lại thật dài.
“Cậu có thể đứng dậy không?” Lâm Vô Ngung hỏi Đinh Tễ.
“Tại sao?” Đinh Tễ nói.
“Tôi không biết.” Lâm Vô Ngung trả lời, “Tôi chỉ cảm thấy hai người chúng ta thế này nhìn giống bè lũ đánh nhau, đợi người gọi một tiếng sẽ lập tức đứng lên.”
“Không đâu,” Đinh Tễ rất có kinh nghiệm trả lời, “Vừa nhìn cậu đã thấy không phải rồi, nhìn tôi còn có thể có chút giống, nhưng tôi trước giờ không tham gia vào đội đánh lộn khi phe mình xuất phát dưới mười người.”
“…..Tại sao?” Lâm Vô Ngung có chút tò mò.
“Phí lời,” Đinh Tễ không kiên nhẫn chậc một tiếng, “Cậu chưa từng đánh nhau sao? Ít người mục tiêu lớn, nhiều người an toàn hơn, nhiều người hơn nữa tôi có thể đứng ở một bên nghịch điện thoại.”
Lâm Vô Ngung cười lên.
Điện thoại của Đinh Tễ để trong túi quần bắt đầu kêu.
Lâm Vô Ngung có chút bất ngờ nghe nghe ra đây là giọng của bà lớn Triệu Lệ Dung.
Mùa xuân hoa nở mười bốn năm sáu…..
“Tôi tiêu rồi.” Đinh Tễ lấy điện thoại ra xem, “Là mẹ tôi.”
“Sao thế?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Tôi quên mất không nói với bà là tôi không về nhà ăn cơm.” Đinh Tễ nói.
“Hả,” Lâm Vô Ngung có chút áy náy, “Không thì cậu nghe đi, tôi giúp cậu giải thích một chút.”
“Giải thích cái mông.” Đinh Tễ ấn tắt âm, nhét điện thoại vào trong túi, “Không sao.”
“Về đi,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi phải quay về ký túc rồi, một vali hành lý còn chưa thu dọn.”
“Vậy để tôi đưa cậu về trường đi.” Đinh Tễ nói.
Trước đây Lâm Vô Ngung chưa từng đi xe điện, cũng không ngồi sau xe điện bao giờ.
Hôm nay ngồi ghế sau hai lần, vậy mà lại có chút cảm xúc.
So với lúc ôm vali hành lý từ nhà quay lại trường, bây giờ ngồi trên ghế sau, anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Có lẽ là ăn no rồi, có lẽ là chuyện này đã không thể cứu vãn.
Có lẽ là vì Đinh Tễ thô bạo ngắt cuộc gọi mà anh không thể giải quyết nhanh nhẹn dứt khoát.
Đinh Tễ lái xe rất nhanh, áo phông trên người bị gió thổi phồng lên.
Lâm Vô Ngung kéo áo phông của cậu xuống.
Vừa mới buông tay, áo phông lại bị thổi phồng lên.
Lại kéo, lại phồng.
“Cậu bị chứng ám ảnh cưỡng chế đấy à?” Đinh Tễ hỏi.
“Không,” Lần này Lâm Vô Ngung kéo xuống không buông tay, “Áo cậu sắp trùm lên mặt tôi rồi.”
“Cũng không bẩn.” Đinh Tễ nói.
“Tôi cũng không nói là bẩn.” Lâm Vô Ngung kéo lưng quần của cậu, nhét áo phông vào trong.
“Cậu làm gì đấy!” Đinh Tễ đạp phanh lại, cảnh giác quay đầu lại.
Lâm Vô Ngung giơ tay, không nói gì.
“Sao lúc cậu cầm nước của người khác uống cậu lại không để ý?” Đinh Tễ cau mày, nhét tất cả áo vào trong cạp quần, “Cậu lắm chuyện quá.”
Tới cổng trường, Đinh Tễ vừa dừng xe vừa kéo áo trong cạp quần ra.
Chú trọng như vậy.
Lâm Vô Ngung cười cười: “Hôm nay ngại quá.”
“Có gì mà ngại,” Đinh Tễ xua tay, “Tôi cũng không có việc gì làm.”
“Vậy tôi…” Lâm Vô Ngung chỉ chỉ cổng trường.
“Bye bye.” Đinh Tễ nói.
Lâm Vô Ngung xoay người đi mấy bước, lại dừng, qua hai giây quay lại: “Tôi có một câu muốn hỏi.”
“Hỏi.” Đinh Tễ nhìn anh.
“Nhìn chỉ tay có thể thấy được anh, chị, em gì gì đó có đúng không,” Lâm Vô Ngung nhìn lòng bàn tay của mình, “Vậy còn có thể nhìn được thứ khác không?”
“Ví dụ?” Đinh Tễ hỏi.
“Ví dụ,” Lâm Vô Ngung ngừng lại rất lâu mới nói với cậu một câu, “Có còn sống không.”
Đinh Tễ sững sờ.
“Hôm ấy cậu dùng đồng tiền tính được mấy năm trước sau anh ấy đều không ở bản địa,” Lâm Vô Ngung nói, “Vậy…”
“Ngày sinh bát tự,” Đinh Tễ xuống xe, lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh bàn tay Lâm Vô Ngung, lại chụp chính diện anh một tấm, “Anh cậu tên là gì?”
“Có phải cậu nhân cơ hội chụp tôi không?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Nào, nào, nào,” Đinh Tễ đưa điện thoại cho anh, “Cho cậu một cơ hội tự mình xóa đi.”
Lâm Vô Ngung cười cười không nhận lấy.
“Anh cậu tên là gì?” Đinh Tễ lại hỏi.
“Lâm Trạm.” Khi Lâm Vô Ngung nói ra cái tên này, cảm giác rất xa lạ.
Từ khi “anh con” mất tích, dường như cái tên này gần như không được người trong nhà nhắc tới nữa, một mặt bọn họ cảm thấy Lâm Trạm là một thiên tài có thể ứng phó với tất cả khó khăn trong thiên hạ, mặt khác lại không dám tưởng tượng tình trạng thân thể của Lâm Trạm có thể khỏe mạnh bình an nhiều năm như vậy.
Nhưng không biết tại sao, sau khi đổi thành xưng hô “anh con”, họ giống như rơi vào tự thôi miên bản thân, anh con không phải là Lâm Trạm, anh con không phải là đứa trẻ mất tích, anh con chính là người mà con vĩnh viễn không thể vượt qua.
Anh ấy là nguyên nhân mày tới thế giới này, cũng là nguyên nhân mày bị coi nhẹ, cũng chính là nguồn gốc mày làm việc gì cũng cảm thấy áp lực.
Khi cãi nhau Lâm Vô Ngung nói rất khẳng định, cũng rất kiên quyết, tất cả là do anh quyết định.
Nhưng anh không thể không thừa nhận, dù sao anh cũng chỉ là một học sinh lớp mười hai, cảm xúc của anh vẫn không thể tránh được ảnh hưởng.
Sau khi mang hành lý về ký túc xá, mấy người Trần Mang dọn dẹp tủ đựng đồ đạc lung tung ra, để cho anh đựng đồ, không ai hỏi nhiều, anh cũng không nói nhiều.
Bình thường anh sẽ nói với Hứa Thiên Bác, rất nhiều chuyện bọn họ đều sẽ nói với nhau, sẽ càm ràm sẽ oán giận, nhưng lần này anh không nói chuyện với Hứa Thiên Bác.
Không còn mấy ngày nữa là tới kì thi rồi, anh không hi vọng cảm xúc của bất cứ ai bị ảnh hưởng bởi chuyện của mình.
Mấy ngày nay anh không tìm được tiết tấu ôn tập, một mình ngồi bên sân thể dục, trong đầu muốn làm đề, nhưng mấy phút đều không thể tập trung sự chú ý, không thể không cầm lấy sách, gắt gao nhìn chằm chằm từng chữ.
Ngày thứ tư thầy Lâm mới tới sân thể dục tìm anh.
“Nói chuyện đi.” Thầy Lâm ngồi xuống bên cạnh anh.
“Qua mấy ngày nữa em mới có thể điều chỉnh tốt cảm xúc, nhiều nhất một tuần.” Lâm Vô Ngung nói.
“Không có dư thừa một tuần như vậy đâu,” Thầy Lâm nói, “Không có nhiều thời gian như vậy để em điều chỉnh.”
Lâm Vô Ngung không lên tiếng.
“Thầy vốn cũng không định tìm em, nhưng không thể không tìm,” thầy Lâm nói, “Chuyện lần này quả thực có hơi lớn, hai chúng ta không cần phải giả dối, dù sao mấy lời an ủi với người khác thì được, đối với em thì chẳng có ý nghĩa gì cả, đầu óc và logic của em thầy không hiểu nổi.”
“Anh đừng nịnh nữa.” Lâm Vô Ngung cười.
“Cho nên thầy không quản, ở bất cứ phương diện nào thì tính độc lập của em cũng rất mạnh, thái độ của bọn họ kỳ thực không có ảnh hưởng thực chất gì, thứ ảnh hưởng tới em là bản thân em,” thầy Lâm nói, “Bản thân phương thức học tập và ôn tập của em đã không giống như người khác, thời gian điều chỉnh lần này đối với em mà nói là quá dài, không phải là phong cách của em.”
Lâm Vô Ngung nhìn thầy một cái.
“Tôi chỉ có thể trực tiếp ép em thôi,” thầy Lâm nói, “Còn không tới một tuần nữa là thi thử lần ba, em về xem lại thành tích thi thử lần hai như thần của em xem, lần thi thử thứ ba mà em không phải thần thì em có thấy phụ lòng tôi không?”
“Anh Lâm,” Lâm Vô Ngung nhịn cười, “Em làm gì anh rồi?”
“Chúng ta có quan hệ gì,” thầy Lâm chỉ qua chỉ lại giữa hai người bọn họ, “Có quan hệ gì?”
“Thầy trò kiêm anh quen biết.” Lâm Vô Ngung nói.
“Là anh em,” thầy Lâm nói, “Khi em học lớp mười không phải thầy đã từng nói cái gì mà cử đi học, hay cái gì gì đó đều đừng tìm Lâm Vô Ngung, em phải lưu lại một vết mực nồng trong kiếp sống dạy học của thầy, để sau này thầy còn có thể chém gió với các phụ huynh khác.”
“Vâng.” Lâm Vô Ngung cười gật đầu.
“Được, thầy không làm lỡ thời gian của em nữa,” thầy Lâm đứng dậy, “Thầy muốn nói một câu vô cùng đứng đắn.”
“Anh nói đi ạ.” Lâm Vô Ngung nhìn thầy Lâm.
“Thực sự không còn thời gian nữa rồi Lâm Vô Ngung ạ,” thầy Lâm nói, “Cố lên, em biết bản thân không cần phải chứng minh gì với bất cứ ai, nhưng em đã từng nói, chuyện của em phải do em quyết, em phải phụ trách.”
“Anh rất hiểu em sao.” Lâm Vô Ngung đẩy đẩy kính mắt.
“Câu này của em có thể làm cho mẹ em tức chết, em đã nói với thầy bảy tám lần rồi.” Thầy Lâm nói.
“Em nói được làm được.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cháu nói chuyện như đánh rắm ấy,” Bà nội cau mày, “Chẳng chuẩn chút nào!”
“Cháu có làm sao, không phải cháu nhớ ông bà thôi mà.” Đinh Tễ nằm trên sô pha, một tay cầm quyển bài tập của Thạch Hướng Dương, tay kia đang cầm bút tính toán trên bàn trà, “Bà không nhớ cháu sao? Cháu về thăm ông bà vậy mà lại bị đối xử thế này.”
“Có mà cháu không muốn về nhà thì có!” Bà nội nói, “Bố cháu nói cháu không nhận điện thoại, tại sao cháu lại không nhận điện thoại của bố? Không về nhà ăn cơm cũng không nói một tiếng.”
“Cháu không muốn cãi nhau với bọn họ,” Đinh Tễ cau mày, “Hôm nay một người bạn của cháu cũng vừa cãi nhau với bố mẹ rồi bỏ nhà đi, cháu lại biểu diễn ngay một cảnh tượng cãi nhau với bố mẹ trước mặt cậu ấy, không phải càng làm người ta thêm ngột ngạt sao?”
“Vậy cũng chưa chắc,” Ông nội ở một bên chậm chạp pha trà, “Chưa biết chừng bạn cháu nhìn thấy còn vui vẻ vì có người giống mình đấy, thoáng cái liền thoải mái.”
“Lời này chỉ đúng với cháu thôi,” Đinh Tễ cười lên, “Người ta không giống vậy.”
“Tại sao lại không giống như vậy? Là bạn cháu mới quen sao?” Ông nội hỏi.
“Vâng,” Đinh Tễ nghĩ ngợi, “Cháu bảo bà nội giúp tính quẻ cho một người, chính là anh của cậu ấy, kết quả bà nội không tính giúp cháu.”
“Vậy cháu cũng không tự mình lén lút tính sao.” Bà nội nói, “Tưởng bà không biết chắc?”
“Bà có thời gian rảnh thì tính lại cho cháu, người anh này của cậu ấy hình như….” Đinh Tễ nhíu chặt mày, “Rất ảnh hưởng tới cậu ấy, lập tức sắp phải thi đại học rồi….”
“Cháu còn biết sao!” Bà nội hét lên, giờ này mới phát hiện đã lạc đề rồi, nhanh chóng làm lại đề đi, “Không về nhà! Không ôn tập….”
“Haiz!” Đinh Tễ đứng dậy, nhìn bà nội.
“Ôn tập đi ôn tập lại, mặt cháu bà mệt tới nhọn ra rồi,” Bà nội lập tức ôm lấy mặt cậu. “Bố mẹ cháu nghi oan cháu quá.”
“Có thời gian bà giúp cháu tính nhé,” Đinh Tễ lấy một tờ giấy trong túi ra, “Tên tuổi, sinh nhật, bát tự, những thứ cần dùng đều viết lên đây cả rồi.”
“Bạn kiểu gì vậy, mới quen vài ngày mà đã quan tâm như thế.” Bà nội không mấy tình nguyện, nhưng vẫn thu tờ giấy kia lại.
Tại sao lại để tâm như vậy.
Không biết.
Để tâm sao?
Không biết.
Đinh Tễ đi xe điện về nhà, khoảng thời gian trước kì thi cũng không còn bao lâu, cậu cũng không muốn vì chuyện ôn tập mà tranh chấp với bố mẹ thêm nữa.
Là vì những việc trải qua tương tự nhau sao?
Cũng không phải vậy chứ, bố mẹ Lâm Vô Ngung không quá giống với bố mẹ cậu, hoặc có thể nói là tương phản.
Dường như bọn họ cũng không quan tâm Lâm Vô Ngung.
Nhưng mà bố mẹ cậu, tuy có gửi gắm quá nhiều kỳ vọng vào cậu, nhưng lại không có quá nhiều yêu cầu không thực tế nào với cậu.
Cũng không tính là không thực tế, kỳ thực Đinh Tễ không biết giới hạn của bản thân mình ở đâu, dù sao cậu chưa từng thử dốc toàn sức lực ứng phó.
Cậu căn bản không biết bản thân mình có thể làm tới mức nào.
Cậu chỉ không muốn bị chú ý quá mức, không cần những thứ kỳ vọng và khẳng định phủ đầu không xuất phát từ cậu.
Nhưng mà nói tới dùng hết sức lực để ứng phó.
Chuyện này cũng coi như là toàn lực ứng phó đi, ngay cả quyển đề rách nát mà Thạch Hướng Dương đưa cho cậu cậu cũng làm rồi.
Tuy rằng bởi vì Lâm Vô Ngung nói nên cậu mới đi làm, dù sao học thần đáng tin hơn Thạch Hướng Dương nhiều.
Hì hì hì.
Đinh Tễ lấy ra chiếc di động vẫn luôn rung trong túi, nhìn rõ điện thoại không phải do người trong nhà gọi tới, là Lưu Kim Bằng.
Cậu dừng xe ở bên đường, nhận cuộc gọi: “Bằng Bằng?”
“Có phải mày vừa mới về nhà bà nội không!” Lưu Kim Bằng hét.
“Ừ.” Đinh Tễ nói, “Bây giờ tao về nhà bố mẹ, nếu như không về nữa bọn họ sắp nổi nóng rồi, chưa biết chừng sẽ đuổi tao ra khỏi nhà, sau đó mày phải qua thu dọn hành lý với tao….”
“Không phải đồ đạc của mày đều ở nhà ông bà nội cả à?” Lưu Kim Bằng nói.
“Mày không có não đấy à.” Đinh Tễ nói.
“Não thì vẫn có, nhưng mà có dùng được hay không thôi.” Lưu Kim Bằng cười lên, “Mấy ngày nay mày có rảnh thì tới công viên nhỏ tìm tao nhé, cầm mấy quả dưa hấu cho ông bà mày.”
“Dưa hấu?” Đinh Tễ sửng sốt.
“Chú họ tao có mấy xe dưa hấu.” Lưu Kim Bằng nói, “Tao bán hộ chú ấy, ở phố hoa quả bên cạnh công viên nhỏ.”
“Được.” Đinh Tễ nói, “Qua mấy ngày nữa tao tới tìm mày.”
Lưu Kim Bằng cho cậu một linh cảm, Đinh Tễ ôm hai quả dưa hấu ở quán dưới tầng về nhà.
Bởi vì tùy thân mang theo quyển bài tập của Thạch Hướng Dương, cộng thêm dưa hấu, lo âu và lửa giận của bố mẹ cậu được an ủi không ít.
Đinh Tễ vào phòng mình, đóng cửa lại trước khi bọn họ lấy lại tinh thần.
Trước khi bắt đầu ôn tập, cậu lấy điện thoại ra, dùng máy in in tấm ảnh mặt và tay của Lâm Vô Ngung, nhìn chằm chằm một lát.
Người biết thì biết cậu đang suy nghĩ chuyện của anh Lâm Vô Ngung, người không biết còn cho rằng cậu có suy nghĩ gì với Lâm Vô Ngung.
… Không ngờ rằng Lâm Vô Ngung lại là một người đồng tính.
Thực sự làm người ta bất ngờ.
Không nhìn ra đấy.
Chẳng qua trường bọn cậu cũng có, lớp bên cạnh có một nam sinh, rất đẹp trai, tính cách cũng rất đàng hoàng, mỗi ngày đều ăn mặc vô cùng thời trang, có đôi khi còn trang điểm, không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ, thật ra Đinh Tễ cũng không có thành kiến gì, khi học lớp mười một cậu còn ra mặt cãi nhau cho cậu ta.
Nhưng người này không cảm ơn cậu, ngày hôm sau thấy cậu còn đi đường vòng.
Vô cùng làm người ta tức giận.
Nhưng mà trải qua sự phân tích của người lăn lộn xã hội như Lưu Kim Bằng, có lẽ là sợ có người nói hai người bên nhau, không muốn liên lụy tới cậu.
Giải thích bi tình này làm cho Đinh Lễ vẫn rất vừa lòng.
Hôm nay Lâm Vô Ngung cũng giống như vậy, sợ người ta hiểu lầm cậu.
Nhưng mà….Lâm Vô Ngung lại không trốn tránh cậu.
Ồ!
Đinh Tế nhíu nhíu mày.
Không phải là thực sự nhìn trúng tôi rồi đấy chứ.
“Cậu nghĩ nhiều rồi?” Lâm Vô Ngung cầm điện thoại đứng bên lan can, “Ý của cảnh sát là chúng ta chính là người phát hiện ra đứa trẻ, người báo án, bây giờ đã sắp xếp tốt cho đứa trẻ rồi, chúng ta muốn đi thăm thì đi thăm, ai còn cho cậu đi nhận con?”
“Tôi nói muốn đi nhận con sao.” Đinh Tễ thở dài, “Cậu cũng không nói rõ ra, tôi còn cho rằng cảnh sát tìm tôi gây phiền phức!”
“….Có phải trước kia cậu đã tham gia hoạt động gì không thể gặp người không?” Lâm Vô Ngung nhịn cười.
“Cậu đi không?” Đinh Tễ nói, “Thăm đứa bé.”
“Tôi…..” Lâm Vô Ngung do dự một lát, anh không hề muốn đi thăm đứa nhỏ này, không muốn thăm một một sinh mệnh không yêu cầu được sinh ra, nhưng vì không muốn Đinh Tễ cho rằng anh là người máu lạnh vô tình, anh gật gật đầu, “Đi thôi.”
Chút do dự này vẫn làm cho Đinh Tễ chậc một tiếng.
Lâm Vô Ngung thở dài một hơi.
“Cậu tới tìm tôi, tôi lái xe đưa cậu qua đó,” Đinh Tễ nói, “Cậu có biết phố hoa quả bên cạnh công viên nhỏ không?”
“Biết.” Lâm Vô Ngung nói.
Sạp dưa hấu của Lưu Kim Bằng có chút khiếm khuyết, bởi vì chỉ bán một xe này, cho nên cậu chỉ thuê một tấm lót đất, còn không có cả xe đẩy, dưa hấu chất đống dưới đất, chỉ có một cái ghế cùng với một cái túi rách đựng tiền, còn có một tấm mã QR quét tiền trên đống dưa.
Đinh Tễ rất không thể hiểu được, bình thường Lưu Kim Bằng cũng không bày quán, tại sao đột nhiên trong một đêm tìm được cách kiếm tiền chắp vá này, khiến cho cậu ta nhìn giống như đã bán hoa quả ở đây tám năm rồi.
“Còn rất ngọt.” Đinh Tễ thích ăn dưa hấu, ngồi trên ghế nhỏ chưa được mấy phút đã ăn được phân nửa.
“Đại Đông nói đứa bé kia là trai,” Lưu Kim Bằng nói, “Không có ai nhận nuôi sao?”
“Có lẽ là có bệnh gì đó, hoặc là có chỗ thiếu hụt.” Đinh Tễ nói, “Dù sao đại đa số người muốn nuôi đứa bé đều vì cần có con, không phải vì lòng nhân ái.”
Lưu Kim Bằng thở dài.
Đinh Tễ vùi đầu gặm một lát, ánh mắt liếc thấy có người đứng trước quán dưa hấu, Lưu Kim Bằng cũng không lên tiếng tiếp đón, không biết có phải là vẫn còn đang đắm chìm trong sự đồng tình với đứa trẻ đáng thương kia không.
“Mua dưa hấu ạ?” Đinh Tễ chỉ đành buông vỏ dưa hấu trong tay xuống, ngẩng đầu lên hỏi một câu.
“Không mua.” Lâm Vô Ngung đứng trước đống dưa hấu trả lời.
Khi Đinh Tễ nhìn thấy ánh mắt và biểu tình của anh, biết ngay rằng trong lòng Lâm Vô Ngung, cậu đã có sự biến đổi về chất.
||||| Truyện đề cử: Nàng Dâu Xung Hỉ Của Tướng Quân |||||
Căn cứ vào phân tích, túi rách đựng tiền ở bên chân cậu, chiếc ghế nhỏ cậu đang ngồi chính là chỗ ngồi duy nhất trong sạp, chiếm giữ vị trí Center, cậu còn thành thạo chào khách.
Vì thế còn có thể đưa ra kết luận.
Cuối cùng cậu đã nghe theo lời khuyên nhủ thành khẩn của học thần, từ một bán tiên chơi bời lêu lổng hãm hại lừa người, tiến hóa thành một tiểu thương bán dưa hấu.
Cuộc sống của cậu bắt đầu có phương hướng tốt.
Dù sao cũng coi như là tay làm hàm nhai.