Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đưa tay ra, hay là không?
Tạ Liên không chút biến sắc, vẫn chưa suy xét kỹ, nên tiếp tục bát phong bất động mà ngồi im, hay là nên ra vẻ như tân nương tử sợ hãi kinh hoảng thất thố mà trốn đi, chủ nhân của cái tay kia lại rất có kiên nhẫn, cũng rất có phong độ, y bất động, hắn cũng bất động, giống như đang chờ y hồi đáp.
Sau một lúc lâu, ma xui quỷ khiến thế nào mà, Tạ Liên đưa tay ra.
Y đứng dậy, định vén mành xuống kiệu, đối phương lại đã đi trước một bước, giúp y nâng mành đỏ lên. Người tới cầm tay y, nhưng không nắm quá chặt, giống như là sợ niết đau y, tạo cho người ta một loại ảo giác hết mực ân cần.
Tạ Liên cúi đầu, mặc hắn nắm, chậm rãi ra khỏi cỗ kiệu, mắt thoáng nhìn thấy xác một con sói bị Nhược Da thắt cổ chết nằm ngang dưới chân, tâm khẽ động, chân vướng vào nó, thở gấp một tiếng, ngã về phía trước.
Người tới lập tức trở tay đỡ lấy, tiếp được y.
Vừa được đỡ, Tạ Liên cũng trở tay nắm lại, chỉ cảm thấy mình đã sờ tới thứ gì lạnh như băng, thì ra, người tới trên tay mang một đôi bao cổ tay bạc.
Bao cổ tay này hoa lệ tinh xảo, hoa văn cổ xưa, trên chạm khắc lá phong, bươm bướm, mãnh thú dữ tợn, rất là thần bí, không giống đồ vật của Trung Nguyên, mà giống đồ cổ của dị tộc. Nó bao vừa khít cổ tay người này, có vẻ rất tinh tế.
Bạc lạnh buốt, tay tái nhợt, không có sinh khí, nhưng lại mang vài phần sát khí cùng tà khí.
Tạ Liên vấp ngã chỉ là làm bộ làm tịch, cố ý thử, Nhược Da vẫn luôn ở trong tay áo hỉ phục to rộng chậm rãi quấn quanh, vận sức chờ phát động. Nhưng mà, người tới chỉ nắm tay y, dẫn y đi về phía trước.
Thứ nhất Tạ Liên đang đội khăn voan nên không thấy đường, thứ hai là có ý kéo dài thời gian, bởi vậy, cố ý đi cực chậm, thế nhưng đối phương cũng phối hợp với y, cũng đi cực chậm, một cái tay khác thỉnh thoảng còn đỡ hờ y, giống như sợ y lại té ngã. Cho dù trong lòng Tạ Liên là mười hai vạn phần cảnh giác, được đối đãi như vậy, cũng nhịn không được nghĩ: "Nếu đây thật sự là một vị tân lang, vậy quả là ôn nhu săn sóc đến tột cùng."
Lúc này, y bỗng nhiên nghe được âm thanh leng keng cực khẽ. Mỗi bước hai người đi, âm thanh trong trẻo kia lại vang lên một lần. Vào lúc y đang cân nhắc xem đây là âm thanh gì, bỗng nhiên khắp nơi truyền đến tiếng gầm gừ trầm thấp của dã thú.
Sói hoang!
Thân mình Tạ Liên khẽ động, Nhược Da đột nhiên siết lấy cổ tay y.
Ai ngờ, y còn chưa làm động tác gì, người kia lại đã vỗ nhè nhẹ hai cái ở mu bàn tay đang được nắm của y, dường như là trấn an, bảo y không cần lo lắng. Hai vỗ này, nhẹ đến mức có thể nói là ôn nhu, Tạ Liên nao nao, mà những tiếng gầm gừ kia cũng đang dần biến mất. Lại cố lắng nghe thêm lần nữa, y bỗng nhiên phát hiện, những con sói hoang này, không phải là đang gầm gừ, mà là đang nức nở.
Đó rõ ràng là tiếng của dã thú khi đã khiếp sợ đến cực độ, không thể động đậy, chỉ có thể hấp hối giãy giụa và nức nở.
Sự tò mò của y đối với người tới càng thêm mãnh liệt. Quả thật chỉ muốn xốc khăn voan lên, xem một cái rồi tính, nhưng trong lòng cũng vẫn biết làm thế là không ổn, chỉ có thể nhìn qua khe hở của khăn voan đỏ, như ếch ngồi đáy giếng. Thứ y nhìn thấy, chỉ là một mảnh vạt áo hồng y. Dưới hồng y, là một đôi giày da đen, đang không nhanh không chậm mà tiến bước.
Đôi giày da kia vừa đến không thể vừa hơn, bên trên là một đôi chân thon dài thẳng tắp, đi trên đường, trông rất đẹp mắt. Bên hông giày đen có treo hai sợi xích bạc nhỏ, theo mỗi bước đi, xích bạc lay động, phát ra tiếng vang leng keng thanh thúy, rất dễ nghe.
Bước chân của người tới bình thản, nhẹ nhàng, càng giống của thiếu niên. Nhưng mà, mỗi bước đi lại như đã được tính sẵn ở trong lòng, giống như không có bất luận kẻ nào có thể cản trở bước tiến của hắn. Nếu ai dám chặn đường hắn, thì chờ bị hắn nghiền cho dập nát đi. Cảm thấy thế, nhưng chính vì vậy lại khiến Tạ Liên không thể đoán ra được, đây rốt cuộc là nhân vật như thế nào.
Đang lúc y vẫn còn đang hết sức cân nhắc, bỗng nhiên, một đồ vật màu trắng đục trên mặt đất lọt vào mắt y.
Đó là một cái đầu lâu.
Bước chân Tạ Liên khựng lại giây lát.
Y liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, phương thức bày biện cái đầu lâu này có vấn đề. Đây rõ ràng là một góc của trận pháp nào đó, nếu chẳng may động đến nó, sợ là toàn bộ trận pháp sẽ phát động công kích tới hướng này trong nháy mắt. Nhưng xem cách thiếu niên kia tiến bước, dường như không chú ý tới nơi này có trận pháp. Y đang suy nghĩ có nên lên tiếng nhắc nhở hay không, thì đã nghe một tiếng "Rắc" giòn vang thảm không đành lòng, chỉ thấy thiếu niên kia dùng một chân, dẫm nát cái đầu lâu trong nháy mắt.
Sau đó, hắn giống như không cảm thấy cái gì cả, hờ hững dẫm lên đống bột mịn kia đi tiếp.
Tạ Liên: "......"
Hắn thế mà, chỉ dùng một chân, đem toàn bộ trận pháp, dẫm thành một đống bột......
Lúc này, thiếu niên kia bỗng dừng bước. Tạ Liên trong lòng hơi động, nghĩ thầm có phải y nên có hành động gì hay không, nhưng thiếu niên kia chỉ dừng lại một lát, rồi lại tiếp tục dẫn y đi về phía trước. Đi được vài bước, phía trên bỗng xuất hiện tiếng động "Tích táp", nghe như những hạt mưa rơi vào mặt dù. Thì ra, mới vừa rồi, thiếu niên kia bung một chiếc dù, che trên đầu hai người.
Tuy rằng không đúng lúc, trong lòng Tạ Liên vẫn không nhịn được tán thưởng hắn thật săn sóc, nhưng vẫn cảm thấy rất kỳ quái: "Trời mưa sao?"
Núi đen tối mịt, rừng hoang mênh mông. Sâu trong dãy núi phía xa, bầy sói hướng vầng trăng cất tiếng tru dài. Không biết có phải do mới vừa rồi ở trong núi chém giết một hồi hay không, mà không khí lành lạnh, còn tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt.
Tình cảnh này, quỷ mị cực độ. Nhưng thiếu niên kia một tay dắt y, một tay bung dù, chậm rãi đi trước, lại tự nhiên khiến nơi đây trở thành cảnh phong nguyệt yêu diễm vô biên, lưu luyến lạ kỳ.
Trận mưa kỳ dị kia đến cũng nhanh, mà đi cũng nhanh, chỉ chốc lát sau, âm thanh tích táp rơi trên mặt dù đã biến mất. Thiếu niên kia cũng nghỉ chân đứng lại, có vẻ là cất dù vào, đồng thời, rút tay về, rồi đến gần Tạ Liên thêm một bước.
Bàn tay nắm tay y suốt một đường kia, đang nhẹ nhàng cầm một góc khăn voan, từ từ vén lên.
Cả đoạn đường đi Tạ Liên vẫn luôn chờ đợi giờ khắc này, bình tĩnh bất động, nhìn khăn voan đang dần dần được vén lên --
Nhược Da hành động!
Không phải là do thiếu niên kia có sát khí, mà là hành động trước sẽ dễ chiếm thế thượng phong hơn, cứ chế ngự trước rồi tính!
Ai ngờ, Nhược Da bay ra, mang theo một trận gió, khăn voan đỏ tươi rời khỏi bàn tay thiếu niên kia, bay lên rồi rơi xuống, Tạ Liên chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh của hồng y thiếu niên, Nhược Da đã bay xuyên qua.
Thiếu niên kia vỡ thành hàng ngàn con bướm bạc, biến thành ngân quang lấp lánh như ánh sao.
Tuy giờ vẫn không đúng lúc, nhưng sau khi Tạ Liên lùi lại hai bước, vẫn không nhịn được mà cảm thán trong lòng, cảnh tượng này, thật sự đẹp như mộng ảo. Vào lúc này, một con bước bạc bay lướt qua trước mắt y, y còn muốn nhìn kĩ một chút, nhưng con bướm ấy chỉ bay vòng quanh y hai vòng, rồi lại hòa vào đàn bướm hư ảo, đồng loạt hóa thành chùm sáng bạc lan khắp trời, rồi vỗ cánh bay về hướng trời đêm.
Một lúc lâu sau, Tạ Liên mới hồi phục tinh thần, nghĩ thầm: "Thiếu niên này rốt cuộc có phải là Quỷ Tân Lang không?"
Theo y thấy, có vẻ không giống lắm. Nếu là Quỷ Tân Lang, vậy bầy sói ở núi Dữ Quân này chính là thuộc hạ của hắn, nếu vậy khi thấy hắn sao lại có thể có bộ dạng sợ hãi như thế? Hơn nữa trận pháp trên đường kia hẳn cũng là do Quỷ Tân Lang bày ra, hắn lại tùy tiện ...... giẫm nát.
Nhưng nếu không phải, vậy tại sao thiếu niên này lại tới cướp kiệu hoa?
Càng cân nhắc càng thấy kỳ quái, Tạ Liên vắt Nhược Da lên vai, nghĩ thầm: "Thôi kệ, cũng có khả năng chỉ là vừa vặn đi ngang qua. Vẫn nên tạm thời gác lại, chính sự quan trọng." Vừa nhìn xung quanh, Tạ Liên "A" một tiếng. Thì ra, cách đó không xa lại có một tòa nhà, sừng sững đứng ở đó.
Nếu thiếu niên kia đã đem y đưa tới nơi này, lại gặp phải tòa nhà bị người hao tâm tổn huyết giấu trong mê trận, vậy hẳn là không thể không vào xem rồi.
Tạ Liên đi được vài bước, bỗng nhiên dừng lại, ngẫm nghĩ, lại quay trở lại, nhặt khăn voan trên mặt đất lên vỗ vỗ, cầm trong tay, xong xuôi mới tiếp tục đi đến tòa nhà.
Tòa nhà này tường đỏ lầu cao, gạch đá ngói gỗ trông hơi loang lổ, có chút giống kiến trúc của miếu Thành Hoàng năm xưa, hơn nữa theo kinh nghiệm của Tạ Liên, hình dạng và cấu trúc này hơn phân nửa là một tòa miếu Võ Thần. Quả nhiên, y ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trên đỉnh cửa lớn có ba chữ kiên cố vững chắc:
"Minh Quang Điện"!
Võ Thần phương bắc Minh Quang tướng quân, cũng chính là người mà Linh Văn đã nhắc đến ở Thông Linh Trận lần trước, vị Bùi tướng quân ở phương bắc hương khói tràn đầy. Khó trách bọn họ lúc trước ở gần đây không tìm được Minh Quang Điện. lại tìm được Nam Dương Miếu, thì ra, Minh Quang miếu ở trong núi Dữ Quân, đã bị mê trận phong tỏa từ lâu. Hay là Quỷ Tân Lang với Minh Quang tướng quân có liên hệ với nhau?
Có điều, vị Minh Quang tướng quân này, có thể nói là một người xuân phong đắc ý, đại thần quan chạm tay là bỏng, hơn nữa địa vị ở phương bắc cũng rất ổn định, cá nhân Tạ Liên cũng không cảm thấy có bất kì lí do nào khiến thần quan như vậy nguyện ý cùng liên lụy với loại hung vật như Quỷ Tân Lang. Dưới tình huống xui xẻo không rõ vì sao bị hung vật chiếm địa bàn, cũng không phải là chuyện hiếm lạ. Sự thật rốt cuộc là như thế nào, vẫn nên tìm hiểu kỹ rồi hẵn nói.
Tạ Liên đi lên phía trước, cửa miếu đóng kín, nhưng lại không khóa, đẩy một cái là mở. Sau khi mở ra, một mùi kỳ quái phả vào mặt.
Không phải mùi hôi của nơi nhiều năm không người, mà là một mùi hôi thối nhàn nhạt.
Tạ Liên trở tay đóng cửa, làm nó giống như chưa từng có ai tiến vào, rồi bước vào trong miếu. Giữa đại điện là một pho tượng Võ Thần, hiển nhiên là tượng của vị Võ Thần phương bắc Minh Quang tướng quân. Có rất nhiều đồ vật hình người, tỷ như pho tượng, con rối, bức họa, đều dễ dàng bị dính tà khí, vì thế, Tạ Liên trước tiên liền tới gần cẩn thận xem kỹ pho tượng Võ Thần.
Nhìn cả nửa ngày, cho ra kết luận là: Tượng thần này khắc rất đẹp. Tay cầm bảo kiếm, hông mang ngọc bội. Diện mạo anh tuấn, khí vũ hiên ngang. Không có vấn đề, mùi hôi thối cũng không phải từ trên người tượng thần truyền đến, vì thế, Tạ Liên liền mặc kệ nó, đi về hướng phía sau đại điện.
Vừa ra phía sau, cả người Tạ Liên bất động, đồng tử nháy mắt co rút lại.
Một loạt nữ tử mặc một thân áo cưới đỏ thẫm, đầu đội khăn voan, đứng thẳng tắp trước mặt y.
Mùi hôi nhàn nhạt kia, chính là từ trên người những nữ tử mặc hỷ phục này phát ra.
Tạ Liên rất nhanh bình tĩnh lại, bước qua từng người một, vừa đi vừa đếm một, hai, ba, bốn...... đếm được tới mười bảy.
Đây chính là mười bảy vị tân nương tử mất tích ở vùng núi Dữ Quân!
Có tân nương tử hỷ phục đã phai màu, trang phục cổ xưa hư hại, hẳn là tân nương mất tích đã lâu. Mà cũng có tân nương hỷ phục còn mới tinh, kiểu dáng mới mẻ, mùi hôi thối trên người cũng rất nhạt, hẳn là mới mất tích gần đây. Tạ Liên có suy tính, vén khăn voan của một tân nương lên.
Dưới khăn voan đỏ tươi là một gương mặt trắng bệch, trắng đến mức có điểm xanh, bị ánh trăng ảm đạm chiếu vào, trông thật là khủng bố. Mà khủng bố nhất, là gương mặt của nữ tử đã chết này méo mó, nhưng trên cơ mặt vặn vẹo vẫn có thể nhìn ra một nụ cười cứng đờ.
Tạ Liên lại vén khăn voan của một nữ tử khác, cũng có biểu tình mỉm cười như vậy.
Người chết ở trong phòng này, đều mặc một thân hỷ phục, mặt tươi cười.
Bên tai Tạ Liên dường như lại vang lên tiếng trẻ con hát bài ca dao quỷ dị: "Tân nương tử, tân nương tử, tân nương tử trên kiệu hoa đỏ...... Nước mắt lưng tròng, đi ngang đồi núi, dưới lớp khăn voan đừng mỉm cười......"
Đột nhiên, y nghe được ngoài miếu truyền đến âm thanh kỳ quái.
Thật sự là âm thanh rất kỳ quái. Kỳ quái đến mức khó có thể hình dung, giống như dùng vải bọc lấy gậy gộc, gõ thùng thùng trên mặt đất, hoặc như đeo vật nặng, kéo lê lết trên mặt đất. Thanh âm này từ xa đến gần, tới cực nhanh, chỉ trong giây lát đã tới cửa Minh Quang miếu. Chỉ nghe "Kẽo kẹt --", một tiếng thật dài, cửa lớn Minh Quang miếu đã bị đẩy ra.
Không cần biết kẻ đến là thứ gì, hơn phân nửa chính là Quỷ Tân Lang. Mà hiện tại, nó đã trở lại!
Sau điện không có đường thoát, cũng không có chỗ trốn, Tạ Liên chỉ tự hỏi trong một cái chớp mắt, nhìn sang một loạt tân nương bên này, lập tức đội khăn voan lên lần nữa, tự mình đứng vào hàng ngũ, không nhúc nhích.
Nếu chỉ có ba bốn năm sáu cỗ thi thể đứng ở chỗ này, hẳn là liếc mắt một cái là có thể nhìn ra số lượng không đúng, nhưng hiện tại nơi này có tới mười bảy thi thể tân nương, trừ phi vừa đi vừa đếm giống y vừa nãy, nếu không căn bản rất khó có thể ngay lập tức phát giác ra có người trà trộn vào.
Tạ Liên vừa mới đứng vào hàng, đã thấy quái thanh "Thùng thùng", "Thùng thùng", "đi" vào.
Tạ Liên vừa đứng nghiêm bất động, vừa suy tư: "Rốt cuộc đây là âm thanh gì? Nghe độ dài ngắn, có chút giống tiếng bước chân, nhưng cái thứ gì mới có tiếng bước chân như thế này? Đây cũng tuyệt đối không phải thiếu niên mới vừa rồi mang ta tới đây, hắn vô cùng thong dong thoải mái, đi đường còn phát ra tiếng động leng keng."
Bỗng nhiên, y nghĩ đến một chuyện, tâm đột nhiên căng thẳng: "Không ổn, chiều cao không đúng!"
Các thi thể kia đều là nữ tử, nhưng y lại là một nam tử hàng thật giá thật, trời sinh ra đã cao hơn nữ tử một đoạn. Tuy rằng liếc mắt một cái nhìn không ra bao nhiêu người, nhưng trong một đám thi thể lại có một người đặc biệt cao, vậy liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ngay!
Nhưng, nghĩ lại, Tạ Liên nhanh chóng trấn định luôn. Y cao thật, nhưng thiếu nữ Tiểu Huỳnh kia chỉ vấn tóc đơn giản cho y, vẫn chưa làm gì nhiều, mà mỗi tân nương này ai nấy đều ăn vận lộng lẫy, búi tóc cao đến tận trời, còn đội mũ phượng, trên đầu cao thêm một khoảng, như vậy hẳn cũng không thấp hơn y, kể cả y có cao, hẳn là cũng không quá gây chú ý.
Vừa nghĩ như vậy, y lại nghe được một tiếng "Soạt", cách y khoảng hai trượng.
Qua một lát, lại "Soạt" tiếng nữa, lúc này, lại gần y hơn một chút.
Tạ Liên nhận ra Quỷ Tân Lang đang làm gì.
Nó đang xốc khăn voan của từng tân nương lên, xem mặt từng thi thể một!
"Phanh!"
Lúc này không đánh, còn đợi khi nào? Nhược Da đột nhiên bay ra, đánh trúng Quỷ Tân Lang kia.
Chỉ nghe một tiếng vang lớn, sương mù ập vào mặt. Tạ Liên không biết màn sương này có độc hay không, y cũng không có linh quang hộ thể, lập tức nín thở bịt mũi, đồng thời điều khiển Nhược Da tạo ra cơn gió, xua tan sương mù. Lại nghe "Thùng thùng", "Thùng thùng"! Tạ Liên híp mắt, nhìn thấy một thân ảnh thấp bé thoáng qua ở cửa miếu. Cửa miếu mở rộng, đoàn sương mù cuồn cuộn bay ra phía rừng cây.
Tạ Liên nhanh chóng quyết định, lập tức đuổi theo. Ai ngờ, y đuổi được vài bước, trong rừng cây lại có ánh lửa, từ xa truyền đến tiếng kêu đánh kêu giết: "Xông lên--!"
Âm thanh của một thiếu niên lảnh lót: "Bắt thằng xấu xí, vì dân trừ hại! Bắt thằng xấu xí, vì dân trừ hại! Tiền thưởng đại gia chia đều!" Chính là Tiểu Bành Đầu, Tạ Liên trong lòng kêu khổ, nhóm người này nói muốn lên núi, vậy mà thật sự lên núi, vốn dĩ có một trận pháp che chở tìm không thấy cũng đành thôi, nhưng trận pháp mới vừa rồi bị thiếu niên kia một chân dẫm nát nhừ, bọn họ mèo mù vớ phải chuột chết, thật sự tìm được đến đây. Hơn nữa, hướng bọn họ tới, vừa vặn là hướng mà Quỷ Tân Lang kia chạy trốn!
Tạ Liên cầm theo Nhược Da vọt qua, quát: "Đứng lại không được nhúc nhích!" Mọi người sửng sốt. Y còn muốn nói tiếp, đã nghe Tiểu Bành Đầu nóng lòng hỏi: "Cô nương! Ngươi bị Quỷ Tân Lang bắt vào núi sao? Ngươi tên là gì? Chúng ta tới là để cứu ngươi, ngươi có thể yên tâm!"
Tạ Liên ngẩn ra, trong lòng cảm thấy buồn cười, lúc này mới nhớ tới y vẫn còn mặc một thân nữ trang. Trong Nam Dương Miếu không có gương, y cũng không biết mình bây giờ có bộ dạng gì, nhưng xem phản ứng này, có thể thấy cô nương Tiểu Huỳnh hẳn là rất khéo tay, nhóm người này dưới sự hốt hoảng, vậy mà thật sự xem y thành tân nương tử, Tiểu Bành Đầu đại khái hẳn là vẫn còn mong đợi y là vị tân nương thứ mười bảy, để còn có thể đi lãnh giải thưởng kia. Bất luận như thế nào, với tình hình này không thể để các thôn dân này chạy loạn được, nhưng y cũng không thể đảm bảo Quỷ Tân Lang không tiếp tục chạy trốn về phía trước. Đúng lúc này, hai hắc y thiếu niên chạy lại đây, Tạ Liên lập tức kêu: "Nam Phong Phù Dao, mau tới giúp ta!"
Ai ngờ, hai người này nghe tiếng nhìn lại, lại đồng thời ngẩn ra, đồng loạt lùi lại hai bước, Tạ Liên hỏi vài câu mới có phản ứng. Tạ Liên nói: "Các ngươi là từ bên kia tới đây sao? Trên đường có gặp thứ gì không?"
Nam Phong: "Không gặp!"
Tạ Liên: "Được. Phù Dao, bây giờ ngươi lập tức thuận theo con đường này lục soát xuống phía dưới, bốn phía xung quanh cũng soát một vòng, bảo đảm Quỷ Tân Lang không trốn ở đây."
Phù Dao nghe xong, xoay người liền đi. Tạ Liên lại nói: "Nam Phong, ngươi bảo vệ nơi này, bảo đảm không ai được ra khỏi đây. Nếu Phù Dao ở trong núi không tìm được Quỷ Tân Lang, vậy hiện tại nhất định nó đang ở trong nhóm người này!"
Nghe vậy, bọn đại hán ồ lên. Tiểu Bành Đầu cũng nhận ra Tạ Liên không phải nữ tử, bèn nhảy dựng lên: "Không ai được ra khỏi đây? Ngươi dựa vào cái gì! Còn có vương pháp hay không. Mọi người đừng nghe bọn họ ......"
Hắn nhảy còn chưa rơi xuống đất, Nam Phong đã bổ ra một chưởng, cái cây đại thụ mà mọi người đang vây quanh rắc một tiếng gãy ra đất. Mọi người lập tức nhớ tới, thiếu niên này một lời không hợp liền phá đồ, nếu để hắn bổ như bổ cây, đền tiền cũng vô dụng, thế là im lặng. Tiểu Bành Đầu lại nói: "Ngươi nói Quỷ Tân Lang ở trong nhóm bọn ta thì sẽ ở trong nhóm bọn ta sao? Mỗi người chúng ta ở nơi này đều có tên có họ, không tin ngươi dùng đuốc chiếu mặt mọi người, xem từng người đi!"
Tạ Liên: "Nam Phong."
Nam Phong lấy cây đuốc trong tay Tiểu Bành Đầu, giơ đuốc xem từng người một. Trên mỗi gương mặt đều đầy mồ hôi, hoặc khẩn trương, hoặc mờ mịt, hoặc hưng phấn, mỗi người đều hết sức sinh động. Tạ Liên cũng không nhìn ra gì khác thường, đi đến phía trước mọi người, nói: "Các vị, mới vừa rồi mạo phạm có nhiều đắc tội, nhưng ta đã đả thương Quỷ Tân Lang, nó đang chạy trốn, tuyệt đối không thể đi xa. Hai vị tiểu bằng hữu này của ta trên đường tới không gặp nó, chỉ sợ thứ này đang trà trộn trong nhóm mọi người. Phiền mọi người tự nhìn nhau cho kỹ, nhìn rõ mặt từng người, xem có ai mà mọi người không quen biết lẫn bên trong hay không."
Mọi người vừa nghe Quỷ Tân Lang có khả năng trà trộn trong nhóm của mình, đồng loạt sởn tóc gáy, không dám qua loa, hai mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Nhìn cả nửa ngày, bỗng có người kêu to: "Ngươi sao lại ở chỗ này?"
Ấn đường Tạ Liên nhảy dựng, cướp lời: "Ai?"
Tiểu Bành Đầu đoạt cây đuốc của người khác, chiếu vào một góc, nói: "Cái con xấu xí này!"
Người gã chỉ vào, là Tiểu Huỳnh. Gương mặt mũi méo mắt lệch của Tiểu Huỳnh ở dưới ánh lửa nhìn có phần vặn vẹo, dường như không chịu nổi bị bại lộ ở nơi được chiếu sáng như vậy, giơ tay che mặt, nói: "Ta...... Ta không yên tâm, muốn đi theo nhìn xem......"
Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của nàng, Tạ Liên cầm đi cây đuốc trong tay Tiểu Bành Đầu, nói với mọi người: "Các vị thì sao?"
Một đám người sôi nổi lắc đầu, nói: "Không có người không quen." "Đều đã gặp qua."
Nam Phong: "Liệu nó có thể bám vào trên người ai không?"
Tạ Liên trầm ngâm một lát, nói: "Hẳn là không, nó có thực thể."
Nam Phong: "Nhưng đã là 'hung', có thể biến hóa hình thái, khó mà nói."
Bọn họ bên này còn đang do dự, Tiểu Bành Đầu lại là người đầu tiên kêu gào: "Quỷ Tân Lang không ở trong chúng ta, các ngươi hẳn đã thấy rõ ràng rồi đi? Thấy rồi còn không để chúng ta đi!"
Mọi người thưa thớt phụ họa, Tạ Liên quét mắt liếc bọn họ một cái, nói: "Thỉnh các vị trước hết cứ ở trước miếu Minh Quang, đừng rời khỏi đây."
Mọi người lại muốn oán giận, nhưng nhìn sang Nam Phong thần sắc lạnh lùng, lại không dám. Lúc này, Phù Dao trở lại, nói: "Xung quanh đây không có gì."
Thấy trước Minh Quang miếu đầu người đen nghìn nghịt, Tạ Liên chậm rãi nói: "Vậy, nó nhất định đang ở trong nhóm người nơi đây."