Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuối cùng Phượng Tiêu Tiêu cũng cho phép Lương Tiểu Nhạc đi vào, tâm nguyện lớn nhất của cô là muốn người bạn thân dịu dàng xinh đẹp này có thể hạnh phúc, nếu hiện tại Lương Tiểu Nhạc có thể thề son sắt thừa nhận yêu Tống Nhu, muốn cùng Tống Nhu một chỗ, cô sao lại có thể không giúp người ta, cho Lương Tiểu Nhạc một cơ hội.
Nhưng mà cơ hội thì do người khác cho, còn thành công hay không thì còn phải dựa vào bản thân mình, nên Phượng Tiêu Tiêu nói bảo vệ rồi để Lương Tiểu Nhạc tự đi vào, còn mình thì lái xe vào.
Lương Tiểu Nhạc đứng trước cửa lớn Phượng gia, đờ ra nhìn ngọn đèn trong một gian phòng ở lầu hai phát sáng, cô biết đó phòng Tống Nhu, lúc nói chuyện phiếm Tống Nhu từng nói cho cô biết.
Bỗng nhiên trêи rèm cửa sổ xuất hiện một bóng người, nhìn bóng người mảnh khảnh, tưởng tượng cô ấy đang làm gì, là đang nhìn Hề Hề vẽ, hay là nói chuyện phiếm với Hề Hề, hay là chỉ là đờ ra. Không biết từ lúc nào viền mắt đã ươn ướt, che ngực, thấp giọng nỉ non: đàn chị, Tống Nhu. Trợn to mắt muốn ép ngược dòng nước mắt vào trong nhưng phát hiện nước mắt cuộn trào mãnh liệt, không thể kềm chế được.
Cố nén nước mắt, Lương Tiểu Nhạc lấy điện thoại di động ra, hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại di động gọi cho Tống Nhu.
“Alo, đàn chị, em là Tiểu Nhạc, chị có thể ra ngoài một chút không, em đang ở trước cửa nhà”
“Được” Tống Nhu giật rèm cửa sổ, xuyên qua tấm kính nhìn thấy bóng dáng Lương Tiểu Nhạc đang gọi điện. Cúp điện thoại, kinh ngạc nhìn Lương Tiểu Nhạc vài giây mới đi xuống lầu.
Xuống dưới lầu vừa lúc đụng phải Phượng Tiêu Tiêu vừa đỗ xe xong.
“Đã về”
“Ừm, đi gặp Lương Tiểu Nhạc sao?”
“Sao cậu biết?”
“Tớ đụng phải cô ấy ở cửa tiểu khu, cố sống cố chết muốn tớ cho vào” nói xong rồi đi về phòng mình ở trêи lầu, đi được mấy bậc thang cô nhịn không được quay đầu lại nói với Tống Nhu, “Tống Nhu, cậu phải sống tốt, phải hạnh phúc!” nói xong không đợi Tống Nhu trả lởi thì đã lên lầu.
Tống Nhu nhìn bóng lưng của bạn tốt nở nụ cười, Tiêu Tiêu sợ đông sợ tây rồi. Tớ sẽ tốt, Tiêu Tiêu. Nói với Phượng Tiêu Tiêu cũng là nỗ lực vì bản thân.
Lương Tiểu Nhạc nhìn Tống Nhu từng bước một đi về phía mình, giống như đi vào sinh mệnh bản thân, cô kìm lòng không được mà nhếch khóe miệng lên, đàn chị vẫn xinh đẹp như vậy, ở lúc chạng vạng, ngọn đèn trong sân chiếu ánh sáng màu da cam giúp cô phô diễn cái đẹp, mặc quần áo màu trắng như một cô dâu mới, như một hôn lễ, một lát nữa là hôn lễ của cô và cô ấy. Tim Lương Tiểu Nhạc đập lợi hại, đây là vợ của cô! Đây là người vợ cô tâm tâm niệm niệm nhiều năm a!
“Đàn chị, Tống Nhu, em là Lương Tiểu Nhạc, hiện tại em hỏi chị, chị đã có chồng chưa? Đã có đối tượng làm quen chưa?”
”Không có”
“Tốt lắm, xin lắng nghe: em thích chị, em yêu chị, em muốn cùng một chỗ với chị
Em biết có hơi đột ngột thế nhưng trải qua suy nghĩ rõ ràng. Bốn năm trước em đã thích chị, chỉ là khi đó ngây thơ vô tri không biết cái cảm giác nóng ruột nóng gan này, tỉnh táo suy nghĩ lại mới biết đó là tình yêu.
Đêm đó em uống say làm chuyện có lỗi với chị, em xin lỗi chị, nhưng em không hối hận. Cái em hối hận chính là ngày thứ hai bản thân nhu nhược chạy trốn để lại một mình chị. Về đến nhà, em ẩn núp chị, sợ chị chán ghét em, hận em cho nên em không dám liên hệ với chị, không dám hỏi chị có khỏe hay không, khi đó em như rùa rụt đầu chìm đắm trong thế giới của bản thân, không dám nghĩ đến quan hệ giữa em và chị. Thẳng tới gần ngày chị xuất ngoại, em mới lấy dũng khí gọi điện thoại cho chị mới biết được chị đã đi rồi, chặt đứt liên hệ giữa chúng ta, khi đó em mới hiểu được lòng mình, minh bạch tình cảm đối với chị, đó là tình yêu, là tình yêu chậm rãi thẩm thấu vào máu em.
Mấy năm nay em chẳng bao giờ quên chị, em vẫn nghĩ về chị, nghĩ chị có qua được hay không, chị tốt như vậy, có người theo đuổi không, sau đó làm bạn trai chị, rồi tiếp sao chĩ sẽ là vợ người đó. Mỗi lần em nghĩ đến cảnh tượng có khả năng xuất hiện thì em càng đau khổ, tâm từ từ chết lặng, em nỗ lực làm cho mình quên chị đi, nhưng lòng em không nghe lời. Lúc này, chị xuất hiện, chị đã trở về!
Tạm biệt chị, em cũng không dám đối mặt với chị bởi vì hổ thẹn cùng hối hận, em không có mặt mũi nào mà gặp chị. Bởi vì thời gian trôi qua, em muốn biết tình hình của chị gần đây, muốn biết chị trải qua có hạnh phúc không, có người yêu hay không, em không dám hỏi ra miệng bởi vì em sợ, em sợ sau khi biết kết quả em không tiếp nhận nổi, cho nên em bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người, đầu tiên là trốn tránh chị, biết được chị không có bạn trai mới thật cẩn thận tiếp cận chị.
Thẳng đến lúc em thấy Hề Hề, biết được con bé là con gái chị, lúc đó em muốn tan vỡ! Em nghĩ rằng chị đã có chồng, em nghĩ chị có cuộc sống mới rất tốt, chị không hề cần em.
Trưa hôm nay, Phượng đổng mắng em, mắng em là rùa rụt đầu, là trứng thúi khốn kiếp, em muốn hỏi chị xem có phải chị có phải cũng nghĩ như vậy hay không, mà một ánh mắt chị cũng không ban cho em, em nghĩ chị muốn hoàn toàn rời khỏi em.
Em đi không có mục đích một lúc lâu, em nhớ tới những gì chúng ta đã từng trải qua với nhau, thời gian tốt chúng ta đã cùng nhau, nhưng vì em vô tri ngu ngốc làm cho chúng ta đánh mất nhiều năm như vậy; bởi vì em trì độn, nhát gan nhu nhược bỏ qua chị lâu như vậy. Nhưng hiện tại, em không muốn bỏ qua chị một lần nữa!
Em muốn hỏi chị, Tống Nhu, chị có nguyện ý làm người yêu em, cùng em trải qua cuộc sống sau đó hay không?” ánh mắt Lương Tiểu Nhạc kiên định nói lời hứa hẹn.