Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ
  3. Chương 90: Chòm sao Thời Chung
Trước /136 Sau

Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 90: Chòm sao Thời Chung

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đội sáu người của Nguyên soái Tần Tiêu lái chiếc tàu chiến lúc trước Lục Đình Ngự sử dụng bí mật tới hành tinh tài nguyên thuộc thiên hà Thời Chung. Từ xa nhìn lại, hành tinh kia trông như viên đá quý màu xanh nước nằm lơ lửng giữa vũ trụ.

Tần Tiêu nói: “60% diện tích bề mặt hành tinh này là biển, chúng ta tìm một vị trí hạ cánh an toàn trước rồi tìm cách xuống biển điều tra.”

Tàu chiến nhanh chóng xuyên qua tầng khí quyển, bay trên bầu trời của hành tinh. Để tránh xảy ra chuyện bị tập kích bất ngờ như ở chòm sao Kiếm Ngư, lần này mọi người cực kỳ cẩn trọng. Chim Ruồi và Đường Sách lái phương tiện bay cỡ nhỏ đi thăm dò một vòng, đảm bảo mặt đất không có gì nguy hiểm xong mới thông báo để phi thuyền đáp xuống.

Hành tinh này vô cùng kỳ quái. Bề mặt chỉ có vài loài thực vật cỡ nhỏ mọc loe ngoe, không khác gì cỏ úa giữa đồng hoang.

Sáu người đi tới bờ biển, dưới làn nước trong veo không thấy dấu hiệu của bất kỳ sinh vật sống nào, trên bờ cát cũng không có vỏ sò hay hang cua. Tần Tiêu cau mày nghi hoặc, nhìn sang phía Đường Sách: “Thiếu tá Đường, cậu xuống thăm dò trước.”

Đường Sách nói: “Rõ!”

Nghe ông gọi “Thiếu tá Đường”, Chim Ruồi tròn mắt, quay sang nhìn Đường Sách: “Cậu Đường?”

Đường Sách cười, vò đầu: “Xin lỗi, tôi được Nguyên soái phái tới. Chim Ruồi, mọi người đừng giận, tôi cũng phải chấp hành nhiệm vụ đặc biệt.”

Tần Tiêu giải thích: “Cậu ấy là Thiếu tá Đường Sách của Quân đoàn Ánh Sao, chắc mọi người không biết đâu.”

Chim Ruồi và anh em họ Triệu nhìn nhau.

Bảo sao “cậu tân binh mới tốt nghiệp Học viện Quân sự” này lại xuất chúng như thế, hóa ra là người do Nguyên soái phái tới. Nhớ lại lúc Lục Tắc Hiên “đồ sát”, Đường Sách chính là người giả chết đầu tiên, giờ mọi người mới vỡ ra chắc chắn hắn đã nắm được kế hoạch của Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên từ trước.

Nhưng trong thời gian ở Đội đặc chiến Liệp Ưng, hắn vẫn luôn giúp đỡ đồng đội. Khi bị tập kích ở chòm sao Kiếm Ngư, mạng Chim Ruồi cũng do hắn cứu về. Nghĩ thế, Chim Ruồi quan tâm dặn dò: “Anh chú ý an toàn nhé, cần trợ giúp thì liên hệ bọn tôi ngay.”

Đường Sách nói: “Yên tâm!”

Mặc dù kỳ nhông hàng rào chỉ là thực thể tinh thần cấp A+, sức chiến đấu không mạnh bằng cấp S nhưng vẫn có năng lực rất xuất sắc, đây cũng là lý do Tần Tiêu tìm tới hành tinh Nhện Đỏ đưa Đường Sách theo hiệp trợ ông.

Đường Sách có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh bằng năng lực của kỳ nhông hàng rào, nhiệt đới, địa cực, sa mạc, đại dương, dù ở đâu hắn cũng có thể thay đổi màu sắc, nhiệt độ cơ thể cho phù hợp. Năng lực này cực kỳ hữu dụng khi đi thăm dò những môi trường mới.

Ngay khi vừa lặn xuống, cơ thể Đường Sách nhanh chóng hòa làm một với nước biển, biến thành trạng thái trong suốt. Đồng thời, nhiệt độ cơ thể hắn cũng được điều chỉnh, thích ứng với nhiệt độ nước biển.

Tần Tiêu đứng trên bờ cát gần như không thấy Đường Sách đang ở đâu.

Giọng Đường Sách vang lên trong tai nghe: “Nhiệt độ nước biển là khoảng 3 độ, hơi lạnh. Tôi sẽ lặn sâu xuống xem thử.”

Tần Tiêu nói: “Cẩn thận. Nếu gặp phải sinh vật chưa xác định thì khoan hãy tới gần.”

“Đã rõ.”

Hồi ở Quân đoàn Ánh Sao, khi dẫn đội đi trinh sát ở các hành tinh mới, Đường Sách cũng đã gặp khá nhiều vùng biển. Nhưng đại dương ở nơi này khiến hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Dưới biển bình thường luôn có cá lớn, cá nhỏ, các loài tôm tép, rong tảo,… tạo thành một hệ sinh thái dưới nước. Nhưng đại dương này không khác gì một vũng nước đọng, không thấy loài sinh vật nào tồn tại. Lòng biển tĩnh lặng này khiến người ta nảy sinh nỗi bất an như thể có thứ gì đó đang ngủ say dưới đáy nước.

Đường Sách tiếp tục cẩn trọng lặn xuống. Vùng biển này rất sâu, hắn lặn mãi mà vẫn chưa thấy dấu hiệu tồn tại sinh vật sống.

Hắn không cam lòng, tiếp tục lặn sâu hơn nữa, đến tận độ sâu vài nghìn mét so với mặt nước biển.

Cảnh tượng trước mắt khiến Đường Sách toát mồ hôi hột. Không ngờ nơi đáy biển sâu thẳm lại bị chiếm cứ bởi một quái vật khổng lồ đến khó có thể hình dung nổi.

Nó to không khác gì một tòa nhà cao tầng, cơ thể được cấu thành bởi vô số xúc tu màu nâu sẫm. Những cái xúc tu đó vặn xoắn, chồng chéo lên nhau như một bầy rắn lúc nhúc, phủ bên trên là chi chít những chấm đen.

Dường như nó đang ngủ say. Đường Sách căng thẳng, vội vàng rời khỏi đáy biển.

Những người khác đang lo lắng chờ đợi bên bờ biển. Thấy Đường Sách ngoi lên, Nguyên soái Tần Tiêu vội tiến tới hỏi: “Thế nào? Phát hiện được gì không?”

Đường Sách miêu tả lại: “Tôi không thấy bất kỳ loài cá nào dưới nước. Đáy biển có một quái vật khổng lồ, nó trông như con bạch tuộc được phóng đại mấy chục lần, hoặc là cả đàn rắn đông lúc nhúc dồn vào một chỗ. Nó có rất nhiều xúc tu màu nâu, bên trên phủ kín những chấm đen. Lúc tôi thấy nó, nó không có phản ứng gì cả, chắc đang ngủ.”

Nghe đến đó, Tần Tiêu biến sắc. Sợ rằng phỏng đoán của Nhiên Nhiên chính xác rồi.

Năm đó, Đội đặc chiến Nhật Diệu đổ bộ lên hành tinh này, nổ ra một trận chiến quyết liệt với sinh vật đáng sợ dưới đáy biển, rất nhiều Lính gác đã bỏ mình, Ludwig bị sinh vật đó ký sinh, Tướng quân Auste không biết đã thỏa thuận gì với nó mà lại đưa nó về thế giới con người.

Tần Tiêu hít thở sâu, nói: “Chúng ta phải tìm hiểu về loài sinh vật này nhiều nhất có thể. Thiếu tá Đường, Trưởng phòng Chu, Chim Ruồi, Triệu Thuyên, bốn người xuống biển điều tra cùng tôi. Triệu Phong, cậu lái tàu chiến đỗ phía trên mặt biển, sẵn sàng tiếp ứng.

Mọi người vào tư thế chiến đấu, nắm chặt vũ khí trong tay.

Các thực thể tinh thần nhện, chim ruồi, kền kền đều không có khả năng sinh tồn dưới nước nhưng Tần Tiêu là Dẫn đường cấp S+ với thực thể tinh thần là sứa biển sâu cực mạnh. Sau khi phối hợp tác chiến với thực thể tinh thần, ông có thể điều khiển đàn sứa tạo thành bong bóng khí trong suốt trùm lên những người khác, giúp họ lặn xuống biển trong trạng thái tàng hình.

Đương nhiên, thực thể tinh thần phối hợp tác chiến sẽ khiến sức mạnh tiêu hao nhanh gấp bội, giúp nhiều người tàng hình cùng một lúc như thế, Tần Tiêu chỉ duy trì được tối đa nửa tiếng. Nhưng Đường Sách đã thăm dò vị trí trước, bọn họ có thể đi thẳng tới đó, nửa tiếng chắc vẫn đủ.

Đường Sách bơi trước dẫn đường, những người khác theo sau.

Nhưng khi tới vị trí đáy biển như trong trí nhớ, Đường Sách kinh ngạc phát hiện nơi này trống không.

Sao có thể như thế? Mới nãy hắn còn trông thấy con quái vật khổng lồ ở ngay đây, sao chưa đầy mười phút đã mất tăm rồi?

Tần Tiêu nhận thấy điều bất thường, lập tức hạ lệnh trong đầu mọi người bằng tua ý thức: “Đừng động đậy, ngừng suy nghĩ, khống chế cảm xúc!”

Gần như ngay lúc ông vừa dứt lời, một quái vật khổng lồ màu nâu đột ngột xuất hiện phía trên họ.

Nó lơ lửng giữa biển, chầm chậm di chuyển, đám xúc tu rậm rạp xòe ra xung quanh như những cánh hoa. Số lượng xúc tu của nó nhiều không đếm xuể, mà những “cái chấm màu đen” Đường Sách miêu tả không ngờ chính là vô số đôi mắt.

Vừa rồi, khi Đường Sách lặn xuống, nó vẫn đang ngủ say. Nhưng giờ nó đã thức giấc.

Nguyên soái bao bọc mọi người bằng sứa trong suốt. Khả năng tàng hình của Dẫn đường là loại bỏ cảm giác tồn tại về mặt ý thức nên nó cũng không cảm nhận được trong lòng biển đang có nhiều thêm vài con người.

Tần Tiêu bảo mọi người không suy nghĩ gì cả là vì sợ loài vật trí tuệ này có thể cảm nhận được cảm xúc.

Tất cả cứng người chờ đợi dưới biển sâu, mắt mở trừng trừng nhìn nó từ tốn bơi qua trên đỉnh đầu. Vô số con mắt chi chít đang nhìn về phía mọi người khiến ai cũng sợ. May mà những người ở đây đều là Lính gác tinh anh với kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nếu đổi thành người thường, có lẽ đã bị dọa cho chết khiếp rồi.

Quái vật kia có kích thước to lớn đến không tài nào tưởng tượng nổi.

Nó có rất nhiều đôi mắt, không biết đầu nằm ở đâu. Mọi người chỉ thấy đám xúc tu chằng chịt kia trôi qua mãi trên đỉnh đầu, hơn mười phút sau nó mới bơi hết cơ thể của mình đi.

Vốn tưởng nó sẽ bỏ tới nơi khác, ngờ đâu nó lại bơi ngược trở về.

Sau đó, mọi người trông thấy một cảnh tượng cực kỳ gớm ghiếc.

Xúc tu của nó bắt đầu đứt rời ra, từng cái từng cái rụng khỏi cơ thể, rơi xuống đáy biển như cơn mưa lớn. Tiếp theo, những cái xúc tu đứt đó nhanh chóng di chuyển dưới đáy biển như những con rắn linh hoạt, chúng phát triển rồi lại phân tách thành nhiều xúc tu hơn nữa.

Mọi người khiếp sợ nhìn trân trân.

Nó đang làm gì? Những cái xúc tu đứt kia nhanh chóng biến thành một đám quái vật nhỏ.

Chẳng lẽ đây là phương thức ký sinh của nó?

Đưa ký sinh vào cơ thể người bằng xúc tu đứt rồi vật ký sinh đó sẽ lớn dần lên, ăn mòn ý thức của vật chủ?

Nghĩ đến trong cơ thể Ludwig là loài quái vật đáng sợ này, ngay đến Tần Tiêu với tố chất tâm lý cực vững cũng lạnh sống lưng, huống chi những người khác.

Cảm xúc dao động mãnh liệt trong lòng biển khiến quái vật phát hiện ra.

Nó bỗng dừng khựng việc phân tách, vô số đôi mắt nhìn lom lom về phía Tần Tiêu.

Tần Tiêu căng thẳng, nói ngay lập tức: “Nó phát hiện ra chúng ta rồi, chạy mau!”

Đám xúc tu đồng loạt thu lại như có linh tính, bao vây lấy tất cả bọn họ.

Quái vật kia có quá nhiều xúc tu, tất cả chúng vươn hết về phía họ, gần như cuốn chặt lấy tất cả mọi người chỉ trong nháy mắt. Thấy Nguyên soái sắp bị xúc tu kéo xuống đáy biển, Chu Thiên Dịch rút đao điện từ, hét lớn: “Bảo vệ Nguyên soái!”

Nhện đen xuất hiện bên cạnh hắn, tám cái chân sắc như dao chém đứt lìa những cái xúc tu đang trói chặt Nguyên soái.

Chim Ruồi chớp thời cơ bơi lên phía trên quái vật nhanh như gió, tóm lấy một chiếc xúc tu, tập kích từ sau lưng nó.

Triệu Thuyên xông lên theo kẽ hở Chu Thiên Dịch chém ra, tóm lấy tay Nguyên soái, kéo ông bơi lên mặt nước.

Nhưng hai chân Tần Tiêu vẫn bị xúc tu quấn chặt lấy, kéo thế nào cũng không lên được.

Những cái xúc tu kia trông tưởng mềm mà không ngờ lúc quấn chặt lại khó thoát như thế. Chu Thiên Dịch phản ứng cực nhanh, hắn cho nhện đen mở đường máu, bản thân thì xông thẳng tới bên cạnh Nguyên soái. Thanh đao sắc trong tay mau lẹ chém khắp xung quanh Tần Tiêu, nhoáng cái đã chặt đứt toàn bộ đám xúc tu đang níu ông lại.

Đồng thời, Chim Ruồi linh hoạt chiến đấu ở phía trên, nhanh chóng mở được một con đường để ngoi lên mặt biển. Cô nói: “Anh Triệu, bên này!”

Triệu Thuyên nhân cơ hội kéo Nguyên soái khỏi vòng vây xúc tu, bơi lên mặt biển.

Trong đầu Đường Sách vang lên giọng nói bình tĩnh của Tần Tiêu: “Đường Sách, tìm xem đầu của nó ở đâu!”

Nhận được mệnh lệnh, Đường Sách lập tức đổi màu, ngụy trang bản thân thành một cái xúc tu, nhanh chóng tiếp cận quái vật. Quái vật kia thật sự có quá nhiều xúc tu, nó không hề phát hiện ra có một người đang trà trộn trong đó.

Đường Sách biến mình trông giống hình dạng một cái xúc tu, dường như những xúc tu xung quanh đã nhận định hắn thuộc phe mình nên không hề tấn công. Hắn nhân cơ hội đó bơi sâu vào trong, cuối cùng thấy được một con mắt tròn xoe to như quả bóng giữa đám xúc tu xếp tầng xếp lớp.

… Đây là đầu của nó ư?

Đường Sách còn chưa kịp ra tay, dường như cảm nhận được nguy hiểm, quái vật kia lập tức điều khiển xúc tu tụ lại bảo vệ “con mắt” đó.

Tần Tiêu nói: “Mau bỏ đi!”

Chim Ruồi có tốc độ nhanh nhất bơi trước mở đường, Triệu Thuyên đưa Nguyên soái bơi lên trên thật nhanh, Đường Sách linh hoạt hòa lẫn với nước biển, kịp thời thoát khỏi vòng vây trước khi bị nó bắt được, nhện của Chu Thiên Dịch phụ trách giăng một tấm lưới khổng lồ bọc hậu, ngăn đám xúc tu tấn công.

Năm người chạy trốn khỏi con quái vật kia bằng tốc độ nhanh nhất, ngoi lên mặt biển.

Nhận thấy tình hình không ổn, Triệu Phong đã lái sẵn tàu chiến lại đây. Triệu Thuyên đưa Nguyên soái vọt lên, nhảy thẳng vào phương tiện bay, những người khác cũng nhanh chóng bắt kịp. Tàu chiến mở cửa boong, bốn chiếc phương tiện bay lao về tàu chủ bằng tốc độ tối đa.

Ngay khi họ vừa kịp vào trong tàu chiến, quái vật khổng lồ kia cũng nổi lên trên mặt nước.

Khi trải rộng hết cỡ, cơ thể nó gần như trùm lấy hải vực rộng đến vài ki lô mét vuông. Đám quái vật con nó mới sinh ra cũng ngoi lên, bơi xung quanh nó. Những cái xúc tu màu nâu sẫm phẫn nộ vung lên cao, gần như chạm đến đáy tàu chiến.

Nếu không kịp thoát nhanh, có lẽ tàu chiến của họ đã bị lôi tuột xuống biển.

Mọi người hãi hùng nhìn khung cảnh dưới chân.

Quái vật kia đang phát ra những âm thanh kỳ quái.

Tần Tiêu cảm nhận bằng tua ý thức, không ngờ lại hiểu được tín hiệu nó truyền đi.

[Loài người, chúng mày lại đến quấy rầy tao]

[Lũ chúng mày đáng chết!]

Nghe âm thanh lạnh lùng như băng trong đầu, Tần Tiêu rùng mình.

Lại đến quấy rầy?

Vậy đúng là năm xưa, trong lúc khai phá hành tinh tài nguyên, Đội đặc chiến của Quân đoàn Nhật Diệu đã vô tình đánh thức nó đang ngủ say dưới đáy biển, thậm chí đả thương nó nên nó mới tiêu diệt sạch lực lượng này, đồng thời cho xúc tu của mình ký sinh trong cơ thể con người?

Quảng cáo
Trước /136 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nhạn Thái Tử

Copyright © 2022 - MTruyện.net