Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Làm Tử Minh không biết rằng các giám đốc điều hành cấp cao của Công ty Điện ảnh và Truyền hình Tử Quỳnh đã lên sẵn kế hoạch lấy lòng mình. Bây giờ đã hoàn tất các thủ tục bàn giao, anh ta dự định đến Công ty Điện ảnh và Truyền hình Tử Quỳnh để xem xét . Vừa mới đến nơi, vừai đậu xong xe của mình thì nghe được 'Boom' anh thấy rằng chiếc xe điện của mình đã bị đổ
"Xe điện của ai đây? Hại xe của tao bị xước rồi !"
Một người đàn ông bước ra khỏi xe, cau có giận dữ, cau mày.
Nhân viên bảo vệ chạy đến cúi đầu xin lỗi, "Xin lỗi xin lỗi anh, do sự sơ suất của tôi."
Người đàn ông chọc vào đầu nhân viên bảo vệ la mắng: "Mày làm bảo vệ kiểu gì vậy, để cái xe đạp điện đi vào tận trong này? Có biết xe tao là xe gì không? Volkswagen Touareg hàng trăm ngàn giờ xe xước như thế này, tốn hàng ngàn đô la để sửa chữa, xứng đáng với mức lương hai tháng của mày đó! "
Nhân viên bảo vệ cúi thấp hơn nữa, liên tục xin lỗi, sau đó hét lên với khuôn mặt mơ hồ: "Cái xe điện này là xe của ai đây! Ai! Hãy đứng ra đây cho tao!"
Rất nhiều người xung quanh đó mà chả có ai đứng ra thừa nhận điều đó.Nhân viên bảo vệ càng giận giữ: "Dám làm không dám chịu đúng không ! Cái thằng oắt con này ! Nếu mày không chịu bước ra ngoài, tao sẽ đập nát chiếc xe điện của mày!"
Nói rút lời, Hắn lấy cái gậy sắt ra chuẩn bị đập xe "Đây là xe của tôi." Lâm Tử Minh bước ra khỏi đám đông.
Nhân viên bảo vệ thấy rằng anh mặc quần áo rất chi là tầm thường, thoạt nhìn đã biết rằng đó là một người làm công ăn lương bình thường, chỉ vào mặt anh và mắng: "Ai cho mày đậu xe ở đây?"
Lâm Tử Minh hỏi ngược lại: "Thế ai không được phép đậu xe ở đây? Không phải bên cạnh có cả đống chỗ trống hay sao?"
Nhân viên bảo vệ đã bị anh hỏi ngược lại liền làm cái vẻ mặt nghiêm túc nói :"Ở đây không được phép đỗ xe điện?”
Trong lúc anh đag đờ đẫn suy nghĩ thì người đàn ông đứng bên cạnh đó cứ nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Minh cao giọng nói: "Tao quy định đó rằng không được phép đậu xe điện ở đây!"
"Mày có phải là Giám đốc điều hành của hãng phim và truyền hình Tử Quỳnh không? Mày nói khôngđược đậu là không được đậu à?" Lâm Tử Minh cau mày. Anh ấy rất không vui, anh vừa mới bỏ ra 2,5 tỷ đồng để thu mua Công ty Điện ảnh và Truyền hình Tử Quỳnh. Lần đầu qua đây lộ mặt, đã gặp một điều khó chịu như vậy rồi.
Đối phương tỏ ra khinh thường nói, "Tao là Lí Kiến Huy, trưởng phòng nhân sự của Công ty Điện ảnh và Truyền hình Tử Quỳnh. Tao nói không được đậu ở đây, là không được đậu ở đây mày có ý kiếngì ?"
Nghe thấy điều này, nhiều người xung quanh kêu lên.
"Wow, anh chàng ấy đẹp trai quá, hình như chưa đến 30 tuổi, mà đã là giám đốc của Công ty Điện ảnh và Truyền hình Tử Quỳnh, thật là giỏi giang mà.
"À, tạo cũng có nghe nói rằng giá trị thị trường của phim và truyền hình Tử Quỳnh cao tới 2 tỷ nhân dân tệ. Là một trưởng của bộ phận nhân sự, thu nhập của mày chắc phải vượt quá một triệu mỗi năm!"
"Quan trọng còn rất đẹp trai, điển hình là một con rùa vàng mà."
"Nhìn hãy nhìn chiếc Volkswagen Touareg mà hắn đi, đúng là tuổi trẻ tài cao mà ..."
Nhiều người trong số họ là những cô gái đến
phỏng vấn trong Hãng phim và Truyền hình TửQuỳnh . Khi nghe thấy bên kia là trưởng phòng nhân sự, vừa hay họ cũng đến hãng phim và truyền hình Tử Quỳnh để phỏng vấn. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Lí Kiến Huy ngay lập tức. Nếu họ lôi kéo được Li Kiến Huy, thì chẳng có gì phải lo lắng về việc vào công ty phim và truyền hình Tử Quỳnh nữa?
Bọn họ đều ấp ủ một giấc mơ ngôi sao trong lòng, để được nổi tiếng, họ đánh đổi bằng mọi giá.
Nghe được những tiếng xôn xao đó, Lí Kiến Huy đứng thẳng người nở nụ cười mãn nguyện. Trên thực tế, hắn ta chỉ là bộ trưởng của bộ phân nhân sự, với mức lương hàng năm chỉ nửa triệu, nhưng nó đủ để hắn ta có thể hãnh diện. Trong hai năm qua, hắn ta đã lợi dụng quyền hạn của mình để đặt ra những quy tắc cho nhân viên mới, cuộc sống hàng ngày trải qua rất sang chảnh.
Bây giờ hắn đặc biệt thích những ánh mắt sùng bái của những cô gái.
Lâm Tử Minh nhìn thấy vẻ tự mãn của hắn ta, lông mày của anh ta cau hơn. Có những thành phần như thế này thảo nào mà Công ty Điện ảnh và Truyền hình Tử Quỳnh ngày càng xuống cấp tồi tệ hơn trong vài năm qua . Khi anh nhậm chức, anh ta phải dọn dẹp tất cả những thứ này. Anh đã mua Công ty Điện ảnh và Truyền hình Tử Quỳnh với giá 2,5 tỷ nhân dân tệ, nhưng cũng không muốn mấttiền một cách vô ích.
Thấy Lâm Tử Minh im lặng, hắn ta nghĩ rằng Lâm Tử Minh rất sợ, và biểu hiện của hắn ta thậm chí còn điện hơn với những suy nghĩ xấu xa, "Bây giờ mày biết sợ rồi a? mở mắt ra để xem đây là đâu! Đây là đài truyền hình Tử Quỳnh, không phải loại như mày có thể lấy loại leo vào đây! Bây giờ chiếc xe điện của mày đã làm trầy xước chiếc Volkswagen Touareg của tao, chi phí sửa chữa là 8.000 nhân dân tệ, nhìn cách ăn mặc của mày cũng không mong mày có thể lấy ra 8000 nhân dân tệ. Nể tình mày vi phạm lần đầu, tao rộng lượngchỉ tính mày một nửa số đó là 4.000 nhân dân tệ. Tao sẽ không kì kèo vấn đề này nữa. "
"Sao nào, mày không đồng ý à? Tôi nói cho mày biết, mày gặp được tạo là mày may mắn lắm rồi đó, tao ấy à rất hào phỏng, chỉ lấy mày nửa số tiền và không kì kèo nữa, nếu mày gặp người khác thì không đơn giản vậy đâu, mày sẽ phải mất ít nhất 10.000 nhân dân tệ và chưa kết thúc ở đó!" Lí Kiến Huy nói lớn.
Lâm Tử Minh cười khẩy, nó đầu không phải là một chiếc Volkswagen Touareg, mà chỉ là một chiếc Volkswagen Tiguan L, với vết xước nhỏ như thế này chỉ cần một nghìn nhân dân tệ là xong, Lí Kiến Huy thực sự đã tống tiền anh tới bốn nghìn nhân dân tệ, thực sự là cái thứ tâm địa đen tối đến nỗi không sửa được nữa rồi."Thật là đen tối. Trước hết, chiếc xe của mày không phải là một chiếc Volkswagen Touareg, mà là một chiếc Volkswagen Tiguan L, hoặc một phiên bản với phiên bản thấp 1,4T. Tính chi phí giảm giá, toàn bộ chi phí lắp ráp để hoàn thành là khoảng 230 triệu, mày còn không biết ngượng mà nói là Volkswagen Touareg? Chỉ là một vết xước nhỏ nhoi nhiều nhất là một nghìn nhân dân tệ là xong, mày còn đòi tạo tới tận bốn nghìn nhân dân tệ, vẫn còn nói là mày hào phỏng? “Lâm Tử Minh nói một cách khinh bỉ.
Những người khác ở đó nghe thấy điều đó, nhìn sang Lí Kiến Huy thấy mắt có chút thay đổi. Một số người nam ở đó cũng lên tiếng: tôi nói mà thảo nào trông nó quen thế, hóa ra nó chỉ là chiếc Volkswagen Tiguan L, nó còn rất thấp, tôi còn tưởng là ông chủ lớn nữa"
"Đúng thế, phí bảo trì 1.000 nhân dân tệ là không cần thiết, còn lấy những 4.000 nhân dân tệ, thật là đen tối rồi !"
"Hơn nữa còn là do tay nghề lái xe không ra gì, tự đâm vào xe điện của họ nữa."
Nghe những lời dị nghị này xong, sắc mặt của Lí Kiến Huy đột nhiên lắng xuống, uy hiếp Lâm Tử Minh với cả đống đạo lý để cảnh sát xử lý. Lúc này, một phụ nữ xinh đẹp, trẻ trung đi đến và nói với LíKiến Huy: "Lí tổng, xin lỗi, em đến trễ.
Khi Lí Kiến Huy nhìn thấy người phụ nữ, đôi mắt hắn sáng lên đột ngột, quét đi sự u ám trên khuôn mặt, để lộ một vẻ ngoài đẹp trai và sang trọng đáp lại "Không sao, anh cũng vừa mới đến mà thôi."
Khi Lâm Tử Minh nhìn thấy người phụ nữ này, anh ấy đã hơi choáng váng. Đây không phải là bạn của Sở Phi, Tần Dao, quay truyền trực tiếp, cũng có một chút nổi tiếng. Lâm Tử Minh không có ấn tượng tốt về cô, bởi vì đây là người phụ nữ vật chất
Tần Dao cũng nhìn thấy Lâm Tử Minh, và ngay lập tức cau mày, "Lâm Tử Minh ? Tại sao anh lại ở đây? Anh không cần phải làm việc nhà nữa?"
Trong giọng điệu của cô ta, là sự khinh bỉ và nhạo bảng Lâm Tử Minh.
Lí Kiến Huy sững sờ hỏi: " Tần tiểu thư, cô có biết
hắn ta ?"
Tần Dao cười nhạo báng nói: "biết chứ, hắn ta là chồng của một người bạn của em, rất nổi tiếng trong nhóm của chúng em!"
Cô cố tình nói chữ "nổi tiếng" rất to, với ý mỉa mai ,nhạo báng một cách hiển nhiên.
Lí Kiến Huy bắt gặp sự khinh miệt của Tần Daođối với Lâm Tử Minh. Mắt anh quay lại, không biết là đã nghị ra cái ý nghĩ xấu xa gì nữa, nói: "Tần tiểu thư, hóa ra là người mà em biết, thế thì chuyện chiếc xe điện của hắn ta đã làm xước xe của tôi ấy mà , nể mặt cô, tôi không so đo với hắn ta nữa "
"Hả? hắn ta đã đụng xe của anh à?" Tần Dao hiểu chuyện gì đang xảy ra, cười khảy nói: "Lí tổng, anh không cần phải nể mặt em, em và hắn ta không thân thiết,anh nên xử lý như anh muốn. ."
Lí Kiến Huy biết rằng Tần Dao sẽ nói điều này ,hắn ta nói với Lâm Tử Minh một cách ngạo nghề: "Lâm Tử Minh đúng không? Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt mày là tao biết mày là một con ma nghèo khổ, không biết làm người, đến Tần tiểu thư tốt như vậy mà cũng đắc tội
Hẳn nhấn mạnh thêm câu nói đó của Tần Dao, khiến ấn tượng của Tần Dao về hắn ta tốt hơn. Hắn ta tiếp tục: "Cuối cùng tạo cảnh cáo mày lại một lần nữa và đưa tiền nhanh chóng, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát, hành vi của mày đủ để bị giam giữ một tháng mày biết không? "
Hắn coi Lâm Tử Minh như một kẻ mù pháp luật hù doa.
Lúc này, điện thoại di động của Lâm Tử Minh reo lên ,mở nó ra xem. Đó là Vương Vệ Quy, người quản lý của Công ty Điện ảnh và Truyền hình TửQuỳnh, "Chào ngài, chủ tịch xin hỏi ngài đang ở đâu vậy ? Chúng tôi đến đón ngài."