Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trương Diệu Đông thấy Lâm Tử Minh dám phớt lờ mình, sắc mặt trầm xuống,muốn nói trên đời này hắn không vừa mắt ai,chính xác đó là Lâm Tử Minh. Bốn năm trước,nếu không phải vì tên phế vật đáng chết này hắn đã theo đuổi được Sở Phi rồi.
"Xin chào, thưa ngài, ngài cần hỗ trợ gì ạ?"
Lâm Tử Minh nhìn quanh, và một nhân viên có vẻ ngoài tốt bụng đến hỏi hắn. Nhân viên thấy hắn ăn mặc tồi tàn, và thoạt nhìn, anh ta nghĩ hắn là một tên nghèo kiết xác. Lâm Tử Minh không quan tâm và nói, "Tôi tới lấy chút tiền."
Ồ, hãy xếp hàng ở đây đi." nhân viên công tác chỉ vào hàng dài và nói một cách lười biếng.
Hôm nay tình cờ là một ngày cuối tuần, và có rất nhiều người đã đến rút tiền.
Lâm Tử Minh mỉm cười: "Theo như tôi biết, khách hàng VIP dường như không phải xếp hàng chờ đợi?"
Sau khi nói điều này, nhân viên công tác sững sờ ,lập tức thay đổi thái độ 180 độ. "Vâng, nếu ngài là khách hàng VIP, ngài không phải xếp hàng chờ đợi. Ngài có phải là khách hàng VIP không?"
Khách hàng VIP của ngân hàng này không phải dễ dàng có được, ít nhất phải có hơn 10 triệu tiền gửi mới đủ tư cách. Nhìn không ra hách hàng trước mặt anh ta rất tồi tàn, thực sự là một khách hàng VIP. Người giàu bây giờ thực sự có thể đùa.
Ngay khi các nhân viên đang chuẩn bị đưa Lâm Tử Minh vào kênh dành riêng cho khách VIP, một tiếng cười nhạo báng vang lên từ bên cạnh, "Haha, ánh mắt cô có vấn đề à, trông vẻ ngoài tồi tàn của hắn, trông người có 10 triệu ư? Nếu hắn là khách hàng VIP, thì tôi là người giàu nhất thế giới. "
Lại là Trương Diệu Đông, hắn tiến vào sau, nghe được lời nói vừa rồi của Lâm Tử Minh, hắn nhất thời liền đắc ý.
Nhân viên công tác sắc mặt lập tức liền thay đổi, thái độ khó chịu nói: "Tiên sinh, nơi này là ngân hàng, không phải rạp xiếc, xin đừng nói giỡn."
Lâm Tử Minh cau mày nói: "Ai cùng anh nói giỡn , tôi thật là khách hàng VIP,hoặc có thể là VVIP.”
Nghe nói như thế, đám ba người Trương Diệu Đông cười đến càng thêm vui vẻ, không chỉ bọn hắn, trong đại sảnh những người khác nghe được cũng là cười nhạo đứng lên, cảm thấy Lâm Tử Minh bị bệnh tâm thần.
Khuôn mặt của nhân viên công tác thậm chí còn tồi tệ hơn, cô ấy mất kiên nhẫn, "Thưa ngài, xin ngài đừng cố ý gây sự, đừng cản trở công việc của chúng tôi, nếu không đừng trách chúng tôi phải dùng biện pháp mạnh."
Hai nhân viên bảo vệ cao lớn đi đến và bắt lấy Lâm Tử Minh, nhìn chằm chằm vào anh ta.
Lâm Tử Minh có chút tức giận,hắn nói:”Tôi là VVIP, mấy người chức vị thấp, nói không tính, gọi quản lí các người ra đây."
Trương Diệu Đông ở một bên nhìn đến Lâm Tử Minh kinh ngạc,trong lòng hắn có bao nhiêu khoái trí,đứng ra nói:” "Này, tôi đã nói sao cô có thể đánh giá mọi người qua vẻ bề ngoài của họ? Quần áo của anh ta thực sự tồi tàn, so với tôi thì đích thị là giẻ rách, so với khăn lau nhà tôi còn bẩn hơn, còn cưỡi một chiếc xe điện. Có lẽ anh ta là một người siêu giàu, và anh ta đang cố tình trải nghiệm cuộc sống của một kẻ nghèo hèn tội nghiệp, ha ha ha. Vì vậy, anh ta nói rằng anh ta là một VVIP, luôn có thẻ vip, hãy để anh ta lấy thẻ VIP ra. "
“Bị anh nói trúng rồi, tôi thật sự có thẻ VIP”. Lâm Tử Minh mỉm cười và lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra. Toàn thân màu đen, đặc biệt tinh xảo. Rõ ràng là nó không giống với thẻ ngân hàng thông thường. Trên thẻ không có logo ngân hàng, do đó, một mẫu hình rồng đơn giản được vẽ bằng chỉ vàng và chữ 'Lâm 'được khắc phía dưới.
Nhìn thấy tấm thẻ vàng đen này, mọi người đều sững sờ trong giây lát. không nghĩ tới Lâm Tử Minh thực sự có thể lấy ra được thẻ VIP? Điều này là không khoa học. Khi nào thì thẻ VIP trở nên không có giá trị như vậy?
Trương Diệu Đông sửng sốt, hắn thật không ngờ rằng Lâm Tử Minh thật sự có thể lấy ra thẻ VIP, bất quá rất nhanh hắn liền phát hiện không thích hợp, thẻ VIP này cùng thẻ của hắn không giống nhau
"Haha, cười chết tôi, Lâm Tử Minh, mày thực sự là có bệnh thần kinh a,tùy tiện lấy ra một cái thẻ rồi dám nói rằng đó là thẻ VIP?" Trương Diệu Đông trông có vẻ khinh bỉ và lấy ra một thứ vàng sáng bóng từ ví của anh ta .Thẻ ngân hàng được đưa ra trước mặt Lâm Tử Minh: "Nhìn này tên tâm thần, đây là thẻ VIP của ngân hàng này. Mỗi thẻ có một số đặc biệt, không thể bắt chước bên ngoài! Mày có bị tâm thần, nghĩ rằng mọi người đều bị như mày chắc? Người đẹp, cô là nhân viên ở đây, cô nói với mọi người, đây có phải là thẻ VIP của hắn không? ".
Nhân viên không đủ trình độ và không biết thẻ hắc kim trong tay Lâm Tử Minh, chế giễu: "Tất nhiên là không, thẻ VIP của ngân hàng chúng tôi không kém như vậy!"
Tất nhiên, Lâm Tử Minh sẽ không tức giận với Trương Diệu Đông. Thẻ vàng đen độc nhất của hắn là biểu tượng cho thân phận tôn quý. Đương nhiên, tên tiểu tốt Trương Diệu Đông không được biết đến. Tuy nhiên, khi nhìn thấy sự xuất hiện của Trương Diệu Đông, hắn đột nhiên có một ý tưởng , cười nói: "Thẻ này thực sự không phải là một thẻ VIP thông thường, mà là một thẻ Hắc Kim nổi bật, những người như cô không biết là chuyện bình thường."
"Buồn cười quá, thẻ Hắc Kim, mày thực sự bị thần kinh à! Đừng nói rằng ngân hàng này không có thẻ Hắc Kim, ngay cả khi có, đến lượt mày có nó? Thân thế của mày là gì,mày chỉ là thằng phế vật ở rể. Mày phải dựa vào vợ để có cơm ăn! "Trương Diệu Đông chỉ vào Lâm Tử Minh và mắng.
Lâm Tử Minh không tức giận, hắn cười nói: " Trương Diệu Đông, tôi khuyên anh không nên không có kiến thức mà còn giành nói, đỡ bị xấu mặt ,anh thân phận không cao , không có kiến thức, không có nghĩa là không có."
Trương Diệu Đông nhìn phế vật Lâm Tử Minh này tuy nhiên còn thể cười được,hắn liền nói”Được,mạnh miệng như vậy,thế này đi mày nếu có thể chứng minh, thẻ của mày là thẻ Hắc Kim, tao sẽ hướng mày quỳ xuống, gọi mày ba lần ba ba! còn nếu chứng minh không được, mày liền hướng tao quỳ xuống gọi ta mười lần ông nội, hơn nữa, còn phải cùng Sở Phi ly hôn, mày dám không?"
Hắn hai tay ôm ngực, cao cao tại thượng nhìn chằm chằm Lâm Tử Minh, nghĩ chắc chắn Lâm Tử Minh không dám cùng hắn đánh cược.
Biểu hiện của Lâm Tử Minh trông thật kỳ lạ, "Không cần thiết phải đặt cược bất cứ điều gì, không cần thiết."
Trương Diệu Đông cho rằng Lâm Tử Minh đang sợ , nhất thời cười ha hả, "Ha ha ha, như thế nào hiện tại sợ , không dám ? mày không phải mới vừa kiêu ngạo lắm sao, lại kiêu ngạo một cái cho tao xem!"
Những người khác cũng đều nhìn Lâm Tử Minh chê cười.
Lâm Tử Minh nói: "Ai nói tao sợ ? Vàng thật không sợ lửa, tao chỉ là sợ mày bẽ mặt mà thôi."
"Tao bẽ mặt? Nực cười!" Trương Diệu Đông bàn tay to vung lên, gõ ngón tay ở trên bàn , "TaoTrương Diệu Đông hôm nay có mặt ở nơi này , mày nếu chứng minh mày có thẻ Hắc Kim, tao sẽ lập tức quỳ xuống, gọi mày ba tiếng ba ba! Tuyệt không nuốt lời!"
Hắn nói năng có khí phách, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Lâm Tử Minh
Lâm Tử Minh nở nụ cười, "Đây chính là anh nói ."
"Phí lời, tao thật muốn nhìn mày như thế nào chứng minh cho tao xem." Trương Diệu Đông cười lạnh, tao thắng chắc rồi Lâm Tử Minh.