Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đẳng Cấp Ở Rể - Lâm Tử Minh
  3. Chương 62: Cậu bị Tử Quỳnh từ chối
Trước /99 Sau

Đẳng Cấp Ở Rể - Lâm Tử Minh

Chương 62: Cậu bị Tử Quỳnh từ chối

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lâm Tử Minh lập tức nhíu mày, nói một cách khó chịu : " Này! Ai cho cậu ở Tử Quỳnh vứt rác bừa bãi, nhặt lên cho tôi."

Tuyền Khê phía trước đi tới nghe được lời nói của Lâm Tử Minh, hắn quay đầu ngoảnh lại, nhìn Lâm Tử Minh và chỉ vào chiếc khăn tay ướt ở trên mặt đất, lập tức nói một cách khó chịu: " Anh đang nói với tôi sao?" "Phí lời, tôi không phải nói với cậu thì nói với ai." Lâm Tử Minh không khách khí nói, hắn vừa rồi nhìn Tuyền Khê thực sự rất nhiệt tình với người hâm mộ, còn có một chút thiện cảm, không nghĩ tới Tuyền Khê vừa quay đầu lại, liền như vậy mắng chửi người hâm mộ, còn thuận tay vứt rác, tố chất thực sự rất thấp kém. Người như vậy đều có thể làm nghệ sĩ, không thể không nói hiện tại ngưỡng cửa để bước chân vào ngành này thật sự càng ngày càng thấp Lúc trước Lâm Tử Minh còn đọc tin tức nói không ít ngôi sao đều bịa đặt bằng cấp

Trình độ văn hóa của Tuyền Khê không cao, lúc trước bị trinh thám đào bới, không có giáo dục, tổ chất vốn không cao, hơn nữa hắn còn gặp rắc rối từ vụ bê bối nửa năm trước, mọi việc không thuận lợi, hiện tại tâm tình phiền muộn, chứng kiến một người làm công ăn lương nhỏ bé, dám mắng hắn, lập tức liền căm tức, hắn cảm giác được tôn nghiêm của chính mình bị khiêu khích .

Không sai, xem ra, Lâm Tử Minh ở trước mặt hắn, chính là một người làm công, loại thấp nhất, tuyệt đối không có khả năng là người cấp cao ở Tử Quỳnh.

Điều này thật không thể trách hắn, trải qua bốn năm cuộc sống ở rể, hiện tại Lâm Tử Minh hoàn mỹ hoà nhập như những người bình thường, chỉ cần hắn không không cố ý toả ra hào quang, thì thoạt nhìn hắn chỉ là tầng lớp xã hội thấp kém mà thôi, lại càng không nói đến hắn ăn mặc rất bình thường, người bình thường cũng sẽ không nghĩ hắn là chủ tịch của Tử Quỳnh. "Người có biết ta là ai không? Lại dám nói chuyện với ta như vậy?" Tuyền Khê bước tới, nói với Lâm Tử Minh hết sức cao ngạo và thái độ khinh thường.

Lâm Tử Minh khuôn mặt lạnh lùng tức giận, một ngôi sao nhỏ bé cũng dám kiêu ngạo trước mặt hắn, đường đường là chủ tịch của Tử Quỳnh? "Cậu là ai không liên quan đến tôi, nơi này là công ty điện ảnh và truyền hình Tử Quỳnh, không phải đống rác, không phải là nơi cậu có thể tuỳ tiên vứt rác bừa bãi như vậy." Lâm Tử Minh nói.

Tuyền Khê thực sực tức giận, hắn chính là đại minh tỉnh, bao nhiêu người hâm mộ chen chúc bấu xé nhau muốn được gặp mặt hắn một lần, mà hiện tại con ma chết tiệt này, tuy nhiên dám mắng hắn, quả thực càn rỡ, lúc này, hắn nhận ra mình như hổ lạc đồng bằng bị chó bắt nạt "Tao vứt rác bừa bãi, thế thì sao? Mày sẽ cắn tạo u?" Tuyền Khê bực tức, nở một nụ cười trêu tức, nhìn chằm chằm Lâm Tử Minh, sau đó hắn lấy gói khăn giấy từ người trợ lý, trước mặt Lâm Tử Minh tách từng cái một, sau đó vứt rải rác trên mặt đất, đồng thời dẫm chân lên, nhìn Lâm Tử Minh một cách khiêu khích.

Dù sao ở đây không có ai, cũng không có camera, không có khả năng bị truyền ra ngoài, Tuyền Khê nghĩ làm thế nào nhục nhã đối phương càng nhiều càng tốt

Hắn vốn chính là một người bốc đồng, ở ngoài mặt là một người đầy năng lượng, tích cực, thực chất tính cách của hắn cực kì thối rữa, tố chất cũng không cao, trợ lý của hắn mỗi ngày đều bị hắn ta chửi chục lần, một chút tôn nghiêm đều không có.

Lâm Tử Mình nhìn Tuyền Khê nói một cách thâm sâu, "Người trẻ tuổi, tôi khuyên cậu đừng có kiêu ngạo, tốt nhất nhặt rác lên, đồng thời xin lỗi tôi, cậu còn có đường lui, nếu không, cậu đừng nghĩ có thể ở đây hỗn xược

Lâm Tử Minh không phải là người hay nói giỡn, với năng lực của hắn, có thể chặn một ngôi sao lưu lượng nhỏ bé, quả thực không được thoải mái. Với tính cách của hắn, bình thường cũng không muốn làm mấy chuyện nhỏ như thế này, nhưng hiện tại Tuyền Khê, thật sự trêu chọc hắn tức giận, mà hậu quả hắn tức giận, vô cùng nghiêm trọng!

Lời đe doạ của hắn, không có một chút khiến Tuyền Khê sợ hãi, ngược lại là nở nụ cười, "Yo, còn dám uy hiếp tao? Xem ra người nông thôn như mày không biết ta là ai!" "Trước kia không biết, hiện tại đã biết, một ngôi sao nhỏ bé đang phát cáu mà thôi." Lâm Tử Minh trêu chọc nói.

Tuyền Khê nghe nói như thế, sắc mặt hắn lập tức liền thay đổi, nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ trừng mắt Lâm Tử Minh, "Đánh rắm! Ông là lưu lượng ngôi sao đang hot, hết thời lúc nào chứ!"

Hắn tuy nhiên trực lại tiếp miệng phun thơm, nếu như bị người hâm mộ hắn biết, chắc chắn sẽ rất choáng, đến lúc đó thoát fan sẽ càng nhiều .

Người đại diện nhíu mày đi tới ngữ khí không tốt nói: "Giao ra đây" "Cái gì?"

Người đại diện nói: "Đừng giả bộ, đưa bút ghi âm giao ra đây, ngươi không cần phải thừa nhận, người như vậy lại đụng tới Tuyền Khê của chúng ta, chắc chắc là những con chó tay săn ảnh truyền thông chết tiết."

Lâm Tử Minh nở nụ cười thích thú, "Tôi có tội khi đụng tới cậu ta? Rõ ràng là cậu ta vứt rác lung tung, với phẩm chất của cậu ta, không có gì lạ khi có thêm một vụ bê bối nữa."

Tuyền Khê nắm chặt tay, tức giận mắng: "Láo xược! Ai cho mày cái lá gan, lại dám mắng tao? Tao xem mày là muốn tìm cái chết !"

Lời của hắn vừa nói xong, hai vệ sĩ phía sau hắn bước tới vây quanh Làm Tử Minh, người đại diện nói một cách bị thương: "Được thôi, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tao mặc kệ mày là tay săn ảnh, tao hiện tại cảnh cáo mày một lần cuối cùng, đem bút ghi âm giao ra đây, nếu không, tạo với mày không khách khí"

Lâm Tử Minh quá lười nói chuyện vô nghĩa với bọn họ, nói thẳng, "Đồ thần kinh, trên người tôi không có bút ghi âm, lại càng không phải là tay săn ảnh. Các người đến Tử Quỳnh bàn kí kết hợp tác, không cần phải lên, hiện tại tôi từ chối các người, Tử Quỳnh chúng tôi vĩnh viễn sẽ không cùng nghệ sĩ có tố chất thấp kém hợp tác, các ngươi cút đi."

Người đại diện nghe được Lâm Tử Minh nói, sửng sốt một chút, sau đó cẩn thận dò xét Lâm Tử Minh, trong lòng nói thầm , chẳng lẽ người thanh niên trước mặt này, là lãng đạo cấp cao của Tử Quỳnh? Không có lý do gì, cô tại nghệ sĩ này cũng lăn lộn cũng đã lâu, cùng Tử Quỳnh cũng có vài lần hợp tác, chưa từng có nghe qua Tử Quỳnh có cấp cao trẻ tuổi như vậy.

Tâm lý hết sức thận trọng, người đại diện hỏi: "Ngươi là ai? Có quyền gì thay Tử Quỳnh quyết định?"

Lâm Tử Minh nhìn đồng hồ, hiện tại đã gần ba giờ chiều, hắn còn có một đống công việc đang chờ hắn xử lý, có phần không kiên nhẫn, nói thẳng, "Vì tôi là chủ tịch mới của Tử Quỳnh. Hiện tại, các người đều cút cho tôi.

Không khí lập tức yên tĩnh, bọn họ đều kinh ngạc nhìn Lâm Tử Minh, ngay sau đó, bọn họ đều cười ha hả, giống như nghe được một truyện cười "Ha ha ha ha...... "Tao có nghe sai không? Người này, hắn nói là chủ tịch mới của Tử Quỳnh? Thật sự làm tạo cười chết " "Thật là tên khờ năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều! Ta từng gặp rất nhiều người không biết xấu hổ, nhưng người không biết xấu hổ quá mức như người ta mới gặp lần đầu, tự đổ một bãi nước tiểu lên chính mình, bộ dáng nghèo kiết xác này của ngươi, cư nhiên nói chính mình là chủ tịch của Tử Quỳnh?" "Dù sao đều là khoác lác, có gì đâu mà không dám khoác lác, ta còn có thể nói ta là người giàu nhất thế giới mà!"

Nếu hắn là chủ tịch Tử Quỳnh, tao liền đem rác trên mặt đất ăn hết, thật sự là cười chết tạo mà."

Bọn họ đều cười ha hả, nhìn Lâm Tử Minh với sự mỉa mai vô tận, hoàn toàn nhìn như một kẻ ngốc.

Đối với hiểu lầm này, Lâm Tử Minh đã từng trải qua, hẳn không có tức giận, ngược lại bất đắt dĩ suy nghĩ, chính mình có phải hay không khiêm tốn quá mức sau này, trước khi đến công ty, trực tiếp mặc âu phục.

Thấy Lâm Tử Minh bình tĩnh không nói lời nào, đều nghĩ là hắn sợ, cười càng thêm lớn tiếng.

Lúc này, khi điện thoại di động của người đại diện reo lên, cô nhìn thấy người gọi đến, lập tức thu hồi cười nhạo, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, đồng thời ra dấu hiệu im lặng với đám người Tuyền Khê “Xuyt, hạ giọng nói: "Là Vương tổng điện, tất cả mọi người im lặng."

Cô trả lời điện thoại một cách cẩn thận, để lộ biểu cảm nịnh nọt, ngữ khí cung kính nói: "Alo, Vương tổng Đúng đúng, tôi và Tuyền Khê đã tới rồi, ngay tại dưới lầu. . . Cái gì, ngài muốn đích thân đón tiếp chúng tôi? Cái này không cần thiết đâu, chúng tôi không có đức hạnh. . . A a a, được rồi, chúng tôi đợi ở đây. . .

Sau khi người đại diện cúp điện máy, khuôn mặt đầy phấn khích, nói với Tuyền Khê một cách vui vẻ: "Thật tốt quá, Vương tổng tự mình xuống dưới tiếp đón chúng ta, thật thành ý! Xem ra chúng ta có cơ hội chuyển mình, có thể cùng Tử Quỳnh ký hợp đồng thành công!"

Tuyền Khê nghe nói như thế liền kích động, dùng sức vẫy tay thật mạnh, đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì đó, nói với Lâm Tử Minh một cách đùa cợt: "Mày vừa rồi nói cái gì cơ? Mày là chủ tịch mới của Tử Quỳnh, còn đuổi chúng tạo ra khỏi Tử Quỳnh? Hiện tại Vương tổng của Tử Quỳnh sắp đến, đợi một chút mày giả vờ như thế nào. Nói cho Mày biết, hành động này của Mày, đã phạm pháp, vì vậy chờ ngồi tù đi! Không biết sống chết, một tay săn ảnh nhỏ bé chó chết, cũng dám chống lại Tuyền Khê tao ư?"

Khuôn mặt hắn kiêu ngạo và khinh thường, bộ dáng của kẻ tiểu nhân bỉ ổi đắc chí

Quảng cáo
Trước /99 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngã Đích Mỹ Nữ Chủ Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net