Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi tan ca, ra khỏi phòng làm việc, anh đã thấy Quan Tây đứng một mình ngoài của, lang thang một mình, trong tay cầm một hộp quà.
Nhìn thấy anh ta xuất hiện, lập tức tỏ ra vui vẻ nói, "Chủ tịch, tôi xin lỗi về sự việc ngày hôm nay!Đây là đồ cổ được một fan cho tôi vào một thời gian trước đây, tôi nghe nói anh cũng rất thích sưu tầm đồ cổ nên là đặc biệt cầm đến tặng cho anh, mong anh nguôi giận, đừng Có chấp nhặt với tôi!
Nhìn ra được Quan Tây rất căng thẳng, hắn lấy hết dũng cảm nói ra rồi trao hộp quà bằng cả hai tay.
Lâm Tử Minh nói: "Không cần thiết phải tặng quà, tôi và Tần Dao khong CS quan hệ gì hết, anh có thể thỏa sức đi theo đuổi cô ta, tôi cũng sẽ không tức giận với anh."
Quan Tây nghe được điều này, hắn còn sợ hơn nữa, hắn không quan tâm đến hình ảnh của mình, hắn cầu xin: "Chủ tịch, tôi thật sự đã sai rồi, xin anh đừng chặn tôi, tôi hứa là sau này sẽ không nói chuyện với Tần tiểu thư nữa!"
Hiện tại, Có rất nhiều nhân viên ở quanh đây, họ đều bắt đầu buôn chuyện, nhưng họ không dám nhìn sang bên đó, họ sợ làm cho chủ tịch tức giận, hai tại dựng đứng lên, họ giả vờ rằng không nghe thấy gì cả , bị chôn vùi trong công việc.
Lâm Tử Minh trợn mắt, cái thằng Quan Tây này, gan cũng không nhỏ, được rồi, được rồi, tôi sẽ không chặn anh, anh có thể yên tâm được rồi, anh lo chăm chỉ làm việc đi, kiếm tiền cho tôi là được rồi”
Quan Tây đã thoải mái rất nhiều, “ Mong chủ tịch anh nhận món quà!”
"Qùa thì không cần nữa đâu!" Lâm Tử Minh cau mày.
"Xin chủ tịch nhất định nhận nó, nếu không Quan Tây tôi sẽ không an lòng" Quan Tây có vẻ rất nghiêm trọng.
Lâm Tử Minh nhìn hắn không giống là đang đùa, mà thật sự là bị dọa chết khiếp rồi, nếu như không nhận món quà đó, sau này chắc hắn ta cũng không yên tâm làm việc được, lỡ như quay phim bị hỏng mất thì chắc chắn sẽ phải đền bù, dù sao Quan Tây bây giờ cũng cũng là cây kiếm tiền của Tử Quỳnh.
"Được rồi, thế thì tôi sẽ nhận nó."Lâm Tử Minh nhận quà, thấy nó khá nặng.
Sau đó, Quan Tây mới hoàn toàn thư giãn, cúi đầu chào Lâm Tử Minh nói, "Cảm ơn sự rộng lượng của anh."
Lâm Tử Minh xua xua tay, ra hiệu rằng hắn có thể đi được rồi.
Quan Tây rất vui vẻ, món đồ cổ đó là gốm sứ màu xanh và màu trắng của thời đại Minh, rất có giá trị, chủ tịch hội chắc sẽ rất thích nó!
Cùng lúc đó, Tư Đồ Nam cũng đang chọn lựa đồ cổ, để ngày mai đến thăm Sở Hoa Hùng.
Tuy nhiên, hắn không nỡ tốn hàng triệu đô để mua những sản phẩm thật, mà hắn tìm đến những người bạn chuyên gia chuyên nghiệp làm đồ giả, chỉ dùng mấy chục ngàn để mua một loại sứ trắng và xanh dương cao cấp, không phải người trong ngành không thể nào nhìn ra được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tư Đồ Nam bọc mỏ đồ gốm sứ cao cấp đó lại rồi đi thăm hỏi Sở Hoa Hùng.
Lâm Tử Minh đang ngủ gật trên sofa đột nhiên nghe Liễu Tô Hồng kêu: "Cái gì? Tư Đồ Nam đến nhà chúng ta làm khách sao?Đó là Tuy Đồ Nam!”
Sở Phi kéo Liễu Tô Hồng sang một bên nói "Mẹ, sao mẹ kích động quả vậy? Lâm Tử Minh vẫn đang ngủ.”
Liễu Tô Hồng nói: "Hắn ngủ thì làm sao, đây là nhà của tao, tao còn phải để ý hắn nữa à? Hơn nữa bây giờ là 7 giờ rồi, hắn vẫn còn ngủ , một con lợn lười biếng.”
"Đó không phải vì mẹ hôm qua bắt anh ấy làm cả đống việc, bận đến tận nửa đêm" Sở Phi không có nhiều tình cảm tốt với Lâm Tử Minh, nhưng sự khó chịu của Liễu Tô Hồng đối với Lâm Tử Minh khiến cô cũng không nhìn được nữa rồi.
"Được rồi được rồi, không nói về cái thằng vô dụng đó nữa, con nói cho mẹ biết, chuyện của Tư Đồ Nam là sao, là cái anh chàng Tư Đồ Nam?” Liễu Tô Hồng gấp gáp hỏi.
Sở Phi nhìn thấy Lâm Tử Minh trên sofa, anh ta vẫn đang ngủ dường như không bị ồn ào tỉnh giấc, mới bắt đầu nói " chính là Tư Đồ Nam của bốn năm trước."
Là hắn ta à, hắn không phải đi ra nước ngoài rồi, sao lại quay về rồi!” Liễu Tô Hồng rất ngạc nhiên, rồi nhiều chuyện nói thêm: "Phi Phi, Tư Đồ Nam vẫn còn yêu Con, Mẹ nghe nói bây giờ Công ty quảng cáo Tiếp Phi rất mạnh, mỗi năm lợi nhuận thu về cũng phải hai ba trăm tỷ, con mà gả cho hắn, thì chỉ việc hưởng vinh hoa phú quý mà."
“Mẹ! Mẹ đang nói gì vậy? Toàn những thứ nhảm nhí!” Sở Phi lập tức tức giận, cô không thể nào chịu nổi cái diện mạo đó của Liễu Tô Hồng, “mẹ nghĩ con là cái gì rồi, vài ngày trước còn muốn con đi du dỗ chủ tịch của Tử Quỳnh , bây giờ lại muốn gả con cho Tư Đồ Nam, CÓ ai làm mẹ giống như thế không trời!”
Liễu Tô Hồng không cảm thấy một chút ngượng ngùng tự nhiên nói: "Nhìn con nói kìa, mẹ cũng là vì muốn tốt cho con, con cũng không còn bé bỏng gì nữa rồi, chẳng lẽ cứ bên cạnh Lâm Tử Minh cái thằng VÔ dụng đó để lãng phí thời gian như? Mẹ là người từng trải, không có hại con đầu, lúc đó không phải là sớm có con, mẹ đã đi tái hôn rồi, làm gì còn phải chịu đựng bố con để chịu khổ như này, mẹ lúc đó cũng là một đóa hoa....”
Sở Phi không nghe được nữa nói: "Mẹ, mẹ nói vậy có hay không? Bố đã chăm sóc mẹ rất ân cần nhiều năm như vậy mà!"
Ân cần có tác dụng gì, tiền là nguyên tắc tuyệt đối."Liễu Tô Hồng hứ lên một tiếng.
Sở Phi thực sự không muốn nói chuyện với Liễu Tô Hồng nữa.
Lúc này, Sở Hoa Hùng từ trong phòng bước, hai mẹ con gái đang nói về cái gì thế, kích động vậy?
"Không có gì ." Sở Phi nói vội vã, sợ Liễu Tô Hồng thần kinh phát tác, nói hết những lời vừa rồi ra, hai người lại cãi nhau.
"Đúng rồi bố, chờ một chút Tư Đồ Nam đến thăm bố, chúng ta không nấu ăn nữa, ra khách sạn ăn tối đi." Sở Phi nói.
Phản ứng của Sở Hoa Hùng cũng rất bất ngờ: “ Tư Đồ Nam, hắn quay về rồi?”
"Dạ." Sở Phi gật đầu, đúng lúc chuông cửa cũng reo lên, Liễu Tô Hồng lập tức nói: "Nhất định là Tư Đồ Nam đến để tôi đi mở của cho."
Khi đi ngang qua ghế sofa, cố ý tát vào mặt Lâm Tử Minh một cái, quát: "Đừng ngủ nữa, đứng dậy cho tao! Có khách quý đến nhà, dọn dẹp chỗ sô-pha sạch sẽ cho tao.”
Lâm Tử Minh không giả vờ thêm được nữa, nhanh chóng thức dậy, xoa xoa hai con mắt, lập tức nhìn thấy Liễu Tô Hồng mở Của, Tư Đồ Nam anh tuấn khôi ngô đang đứng trước cửa, đằng sau là hai vệ sĩ lực lưỡng, tay cầm rất nhiều quà các.
“Ôi!Đây không phải là Nam, ngọn gió nào đưa cháu tới đây, vào đi vào đi.” Liễu Tô Hồng nói với vẻ mặt đầy phấn khởi.
Tư Đồ Nam cũng nói với một nụ cười, "DI, cháu tới tới thăm dì và chủ."
Liễu Tô Hồng thấy hai vệ sĩ cầm hai gói quà lớn, có trà, có rượu vang nổi tiếng, cô ta không thể ngậm miệng nổi, cười nói: "Ôi chao ôi, Nam à, không phải là dì nói cháu, đứa trẻ này thật là, cháu đến thì củ đến chủ mang nhiều quà cáp như vậy làm gì?"
Miệng thì nói như vậy, chú người thì rất thành thật , nhanh chóng cầm quà về, nhìn xuống đều thấy toàn là những món quà đắt tiền, những món quà quý giá, làm cho cô ta vui mừng đến phát điên rồi.
"Đây là những món quà vô dụng, hy vọng gì không chê bai chúng." Tư Đồ Nam nói với một nụ cười, hắn ta thấy Lâm Tử Minh trên sofa phòng khách với mền trên người, rất rõ ràng tối hôm qua ngủ ở ghế sofa, hắn ta rất đắc ý!
Thông tin của hắn ta không sai, cái đồ vô dụng Lâm Tử Minh, thực Sự là ngủ trên ghế sofa, đến giường của Sở Phi cũng không được ngủ.
Như thế, thân thể của Sở Phi vẫn rất trong sạch, hahahaha!