Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: Amelie.Vo
“Sugar”.
Bài hát này của Maroon 5 mang đến một bầu không khí hết sức vui tươi. Video nhạc của nó cũng đặc biệt ấn tượng với mọi người. Bất cứ ai khi nghe khúc dạo đầu, đều sẽ vô thức tưởng tượng bản thân mình đang hòa nhập vào sự sôi động của bữa tiệc cưới. Tinh thần theo đó mà lên dây cót, chỉ muốn “quẩy” thật hăng say.
Lẽ ra, tôi định nhân cơ hội này thảo luận một chút với “Lục” về video kia, để cuộc hội thoại của chúng tôi kéo dài bất tận. Bởi có lẽ âm nhạc là một động cơ tiếp cận lâu bền.
Tiếc rằng, chốc nữa tôi còn một cuộc họp cực kỳ “cân não”, đành phải cắt đứt ý tưởng tâm sự dây dưa này.
Cái công việc chết tiệt!!!
Vì vậy, tôi đáp: “Vậy… đáng lý ban đầu lúc lựa chọn tên tiếng Anh em nên nghĩ đến từ ‘Sugar’. Tên ‘Kiki’ nghe không đủ hay nhỉ?”
Tôi lại nói: “Ừ mà bây giờ em phải đi họp rồi. Lát nữa xong, em sẽ tranh thủ nhắn vào buổi trưa.”
Vốn dĩ “Lục” đang nhập tin nhắn. Nhưng một giây sau khi tôi gửi dòng tin thứ hai, trạng thái “Đang soạn tin” đã biến mất.
Trong phút chốc, dòng tin nhắn anh vừa gõ lại, một lần nữa hiện ra trước mắt tôi.
[Được thôi, Kiki.]
Khóe miệng tôi cong lên. Anh dường như rất giỏi trong việc chọc vào điểm mấu chốt của phụ nữ – hoặc có thể nói, là điểm mấu chốt của tôi. Tất cả chỉ bằng đôi câu vài lời, tiến lui chừng mực.
Tôi gửi một sticker vẫy tay tạm biệt, rồi đứng dậy đi hứng nước.
Lúc đi về phòng, một cô bé thực tập sinh đến hỏi chúng tôi muốn uống gì. Tôi giơ tay xin một cốc cà phê Americano. Cô ấy vừa bảo “OK” thì tôi lại đổi ý: “Vẫn là lấy Latte đi, cho chị thêm hai muỗng siro vani nhé”.
Tôi quay về chỗ ngồi trong ánh mắt ngạc nhiên của cô nàng.
Vừa đi đến phòng số 1, tôi vừa đổi tên gợi nhớ của “L” thành chữ “Lục” – cũng là họ của anh. Vì thế trông cái tên tài khoản của anh có vẻ cụ thể hơn không ít.
Sau này rồi sẽ đổi thành gì đây nhỉ?
Cũng không biết nữa.
Kỳ thực mọi chuyện không khó suy đoán. Những mối quan hệ giao lưu nam nữ thông thường trên các ứng dụng hẹn hò đều không nằm ngoài hai trường hợp: “quẹt trái” hoặc “quẹt phải” [1].
Trên đường đi đến phòng họp, mọi người chẳng có mấy ai hào hứng đưa ra ý tưởng. Tất cả đều tranh thủ “tán dóc” và “chém gió”. Nhân lúc đó, tôi lôi điện thoại ra, chăm chú nhìn vào mục “khoảnh khắc” của “Lục” trên Wechat. Anh cài đặt chế độ công khai bài đăng trong vòng ba ngày gần đây nhất. Chữ ký cá nhân là “some superhero, some fairytale bliss” [2]. Lần đăng trạng thái gần nhất là ngày hôm kia: anh đã chia sẻ một bài hát tên là “Waving At Cars”.
Danh mục bài hát của tôi cũng có bài này.
Tôi nghĩ, nếu ghép danh mục bài hát của cả hai lại với nhau, ắt hẳn rất nhanh sẽ đồng bộ xong.
Trong lúc ôn lại cái cũ để đoán biết cái mới, tôi từ từ hồi tưởng lại trạm tàu điện mà người đó xuống hôm nay, là trạm Hồ Tây Lâm. Địa điểm này có một đặc điểm độc đáo mà ai ai cũng biết: những người trẻ tuổi xuống trạm này đa phần đều là nhân viên trụ sở Công ty Quang Nữu.
Quang Nữu là một tập đoàn viễn thông lớn. Anh là lập trình viên ư? Trời… Đầu óc tôi tức thì hiện lên hình ảnh chàng thanh niên trong chiếc áo sơ mi caro. Nhưng mà giọng nói của anh lại giống với kiểu đàn ông mặc sơ mi trắng.
Tôi hoàn toàn không khống chế được bản thân tưởng tượng mãi về dáng vẻ bên ngoài của người đó.
May thay, việc sếp tôi bước vào phòng họp đã làm gián đoạn dòng suy nghĩ tất cả mọi người. Ai ai cũng ngồi nghiêm chỉnh lại, không dám tiếp tục lười nhác nữa, chỉ thành thành thật thật thảo luận ý kiến.
Buổi trưa, tôi không đi xuống tầng dưới để dùng cơm mà gọi một phần mì lạnh nướng. Sau khi đặt món, tôi mở Wechat, gửi một tin nhắn cho “Lục”: “Có đang bận không?”
Anh hồi âm không nhanh bằng sáng nay, nhưng cũng không đến mức phải dùng từ “chờ lâu” để diễn đạt: “Cũng hơi bận chút.”
Tôi nói: “Anh chắc hẳn không phải là công nhân viên chức?”
Anh trả lời: “Nếu là công nhân viên chức thì tốt rồi.”
Giọng điệu của anh chẳng khác gì dân lao động ngày ngày “bán mạng” vì công việc, làm tôi hết sức buồn cười: “Anh ăn cơm chưa?”
“Lục” đáp: “Vẫn chưa. Em ăn chưa?”
Tôi: “Em cũng chưa, đang chờ giao thức ăn.”
Anh hỏi: “Tiệm nào vậy, để anh xem thử.”
Tôi nói với anh tên tiệm: “Ông chủ tiệm là người Đông Bắc, nghe đâu nấu ăn rất chuẩn vị. Có điều, dù có đúng vị Đông Bắc thì em cũng chưa ăn qua bao giờ.”
“Lục”: “Tiệm này anh từng đặt đồ ăn rồi.”
Tôi: “Xem ra tụi mình cách nhau cũng không tính là xa nhỉ?”
Tôi lại hỏi: “Nói chuyện như vậy có ảnh hưởng tới công việc của anh không?”
“Lục” khéo léo hoán đổi ý chính thành ý phụ: “Đúng là đang ‘kiếm cơm’, nhưng không ảnh hưởng tới việc nói chuyện lắm.”
Tôi trả lời cực nhanh: “Hẳn là vì anh đang ngồi máy tính đúng không?”
Giọng điệu của “Lục” nghe như đang ngơ ngác nhìn ngang ngó dọc, vô cùng đáng yêu: “Ơ? Em có lắp camera ở đây à?”
Tôi bật cười: “Haha, em chỉ phỏng đoán…”
Tôi hơi bối rối nhưng vẫn nói: “…rằng anh làm việc ở Quang Nữu.”
“Lục”: “Ừ, chứ còn ở đâu được nữa.”
“Lục”: “Hồ Tây Lâm – cái địa phương quỷ quái này.”
Tôi dùng một tay chống cằm, cảm giác được chỗ da mặt tiếp xúc với bàn tay nhè nhẹ nóng lên: “Nhưng mà Quang Nữu khá tốt ấy chứ.”
“Lục” chỉ trả lời đúng ba chữ: “Kín như bưng.”
Tim tôi đập nhanh hơn một nhịp: “Anh không tò mò sao em lại xuống tàu tìm anh à?”
Anh có vẻ như đồng ý, nhưng lại trả lời một cách bất đắc dĩ: “Đáng lẽ anh còn định duy trì chút cảm giác thần bí…”
Tay đang chống cằm của tôi dời lên phía trên để xoa xoa nhẹ góc trán, nét mặt tôi hơi không thoải mái: “Nếu anh tò mò về em, em có thể giải đáp một hai, nhưng mà chắc sẽ không trả lời chính xác tên công ty đâu.”
“Lục” nói: “Không cần lắm. Với anh thì em là Sugar, không phải Kiki.”
OK… Tôi tâm phục khẩu phục. Khá lắm! Cái tên con trai này thật ghê gớm.
Thế mà anh ta lại chấp thuận kiểu trao đổi thông tin kém công bằng này, từ sáng đến giờ đều ngầm dung túng tôi chiếm tiện nghi. Tôi lại đỏ mặt, nụ cười nở rộ một cách thái quá, bởi vì có chút cảm giác áy náy, cũng bởi vì cách anh cư xử rất đặc biệt, rất biết tôn trọng sự riêng tư của người khác.
Buổi chiều, tôi kể với một người bạn về cuộc kỳ ngộ hôm nay: “Cậu có tin, chỉ trong vòng một buổi sáng mà một kẻ xa lạ chưa từng gặp mặt có thể khiến tớ ‘crush’ họ đến thần hồn điên đảo hay không?”
Bạn tôi chọc: “Cậu cứ thử hẹn người ta ra ngoài gặp mặt đi rồi biết, gặp xong có khi chỉ muốn khóc toáng lên thôi.”
Tôi: “…”
Bạn tôi hỏi: “Anh ta không đăng hình lên trang cá nhân à.”
Nghe theo cô nàng, tôi mở mục khoảnh khắc của “Lục” ra xem lần thứ hai. Vừa mở lên, đầu óc tôi như bị chạm trúng dây thần kinh cười. Tôi phát hiện anh ấy đã đổi chế độ hiển thị “công khai bài đăng” trong vòng “ba ngày gần đây nhất” thành “công khai” trong phạm vi lớn hơn.
Tôi kéo xuống xem nhưng không có nhiều bài viết lắm. Rất nhanh đã kéo đến bài đăng về cuộc họp năm ngoái. Xác thật anh ấy đang làm việc ở Quang Nữu, trong đó có một bức ảnh, hẳn là ảnh chụp tập thể của một phòng ban. Tôi phóng to ảnh lên để nhìn kỹ từng người đàn ông một. Diện mạo bọn họ đúng kiểu điển hình tiêu biểu của dân kỹ thuật. Cũng có thanh niên trông không tệ, nhưng tôi không nghĩ đó là “Lục”.
Tôi đang nghĩ gì thế này? Chẳng lẽ anh không thể nằm trong số những chàng trai bình thường kia hay sao?
Sau khi nghiên cứu bức hình rất lâu, tôi tắt nó đi để trả lời tin nhắn của cô bạn: “Có khả năng là tớ sẽ khóc thét thật đấy.”
Trông cái bộ dáng cười nghiêng ngả của bạn mình, tôi thật muốn túm cô nàng từ phía bên kia màn hình sang đây để nện cho một trận.
Tầm hơn chín giờ tối, tôi ngồi tàu điện ngầm trở về nhà. Khi tàu dừng ở trạm Hồ Tây Lâm, ánh mắt tôi gần như dán chặt vào vị trí cửa tự động, chú ý từng hành khách bước lên tàu, kể cả nam lẫn nữ.
Cửa toa đóng lại một lần nữa. Tôi cúi đầu mở hộp đựng, lấy tai nghe đeo lên. Sau một khoảng lặng im, tôi bắt đầu bật bài “Sugar” sáng nay.
Nhân tiện, tôi gửi một tin nhắn cho “Lục”: “Vừa ngang qua trạm Hồ Tây Lâm.”
Với tôi mà nói, trạm Hồ Tây Lâm này vốn cũng không có gì đặc biệt. Tuy nhiên, điều kỳ diệu là, những mối quan hệ giữa con người một khi bắt đầu, sẽ tự khắc chồng chéo, đan xen nhau vào cùng một thời điểm. Cũng giống như nút thắt của dây thừng vậy, tôi buộc một nút còn bạn thắt một đoạn.
Anh trả lời rất nhanh: “Anh vẫn còn ở công ty.”
Tôi bắt đầu khoe khoang: “Vậy hả? Em được tan làm rồi nè.”
Anh hỏi: “Bộ giờ này còn sớm lắm hay sao?”
Tôi nói: “Ừ thì chó chê mèo lắm lông, không được à?”
Anh rất phối hợp: “Được, được. Thật hâm mộ ghê.”
Tôi cười như thể mọi thứ xung quanh đều vô hình, dù lúc này trong toa tàu dập dìu người qua kẻ lại. Tôi gọi anh: “Lục này.”
Anh: “Ừm.”
Tôi hỏi: “Anh mở chế độ công khai bài đăng trên khoảnh khắc là vì em sao?”
Anh đáp: “Cả tháng nay, anh chỉ thêm có đúng một người bạn mới.”
Tôi tựa lưng vào thành ghế, cho cả hai một bậc thang đi xuống: “Em tuổi con mèo, hi vọng anh bao dung thấu hiểu cho sự tọc mạch này của em.”
Đại khái là lời này đã khiến anh bật cười: “Ừ. Cơ mà vừa nãy em gọi anh bằng tên, làm anh hơi căng thẳng.”
Tôi hỏi: “Ơ tại sao?”
Anh trả lời: “Không biết nữa.”
Anh đổi chủ đề: “Trên đường về nhà có nhạc để nghe không?”
Tôi có rất nhiều bài nhạc trên máy, trong tai nghe còn đang nghe một bài. Dù vậy, tôi vẫn cố ý giả bộ: “Không có, hết nhạc nghe rồi.”
“Lục” liền chia sẻ một bài hát: “Love in A box”.
Tôi mở bài hát. Tai nghe nhất thời vang lên một khúc nhạc đệm với nhịp điệu nhanh nhẹ lôi cuốn, thanh âm của giọng ca nam mang lại cảm giác trong lành một cách tinh diệu, giống như màu xanh lục của cánh đồng chè bát ngát:
“It’s easy to see how everything is loosely
Vạn vật trên thế gian này thật ra đều dễ hiểu
Put into a box to describe how
Hãy đặt nó vào một chiếc hộp để hình dung
It is working
Cái cách mà nó vận hành
But can you tell me
Nhưng ai có thể nói tôi biết tại sao
How did she knock me off of my feet
Cô ấy có thể khiến tôi cười thật vui vẻ
When she said hello
Khi em nói với tôi câu xin chào
My name is beautiful…
Tên của tôi bỗng chốc đẹp tuyệt vời…”
Link danh sách bài hát của truyện
Chú thích:
[1] Trên ứng dụng hẹn hò, “quẹt trái” nghĩa là bỏ qua người này, còn “quẹt phải” là đồng ý kết bạn.
[2] Một vài anh hùng, một vài hạnh phúc cổ tích