Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tầm hơn một giờ chiều, tôi và Lục Thành Tắc xuất phát đúng hẹn.
Tôi không nghĩ tới việc anh ấy cũng có xe hơi, một chiếc Mercedes-Benz GLC màu trắng.
Bởi vì dạo gần đây tôi cũng đang cân nhắc mua một chiếc xe, nên liền trưng cầu ý kiến anh trên nhiều phương diện như giá cả, độ bền, cách sử dụng của xe. Sau cùng, tôi hỏi: “Bình thường anh không hay lái xe à?”
Lục Thành Tắc trả lời: “Ừ, ngày thường đi làm anh không lái.”
Tôi lại hỏi: “Ơ, sao có xe lại không lái?”
Anh đáp: “Em muốn lái không? Trong tuần có thể cho em mượn lái đi làm.”
Tôi hơi nghẹn lại vì tâm thái hòa nhã và hào phóng này của anh. “Rồi một tháng sau, xe anh sẽ được đưa đến trung tâm mua bán và dịch vụ ô tô ‘4S’ để sửa chữa lại toàn bộ.”
Lục Thành Tắc phì cười, bắt đầu mở nhạc. Là bài hát tối qua nói đến, cũng là nguyên nhân câu chuyện chúng tôi đi ra ngoài ngày hôm nay.
Trong nhịp điệu nhanh và tươi sáng, Lục Thành Tắc hạ hết tất cả các cửa kính xe, để ánh sáng cùng không khí ngoài trời lùa vào thông thoáng.
Anh nói: “Bài này phải nghe như vậy mới đúng.”
Ánh nắng chiếu vào mặt khiến tôi lim dim đôi mắt, cơ thể được bao bọc bởi một cảm giác ấm áp thư thái.
Những áng mây mùa thu bao giờ cũng trắng xốp. Chúng bay rất thấp, từng áng từng áng cuộn quanh các mái nhà, bềnh bồng mà lững lờ trôi.
Bởi vì lưu lượng giao thông khá cao, Lục Thành Tắc lái xe không nhanh lắm. Thế nên, chúng tôi những tưởng mình đang cưỡi mây, bay chậm rì rì trên con đường phiêu bạt.
Công viên động vật hoang dã Khê Sơn nằm cách xa trung tâm thành phố. Vào tầm hai giờ mười lăm phút, tức khoảng một giờ đi đường, chúng tôi mới đến nơi.
Những tốp người xếp hàng quét mã QR để vào công viên đa phần là những cặp vợ chồng dắt theo con cái, số lượng nam nữ thanh niên trẻ tuổi tương đối ít ỏi, thế nên hai chúng tôi trông có chút khác người.
Hôm nay tôi khoác lên mình một bộ quần áo khá thoải mái: áo hoodie màu kem phối kèm quần thể dục.
Vì sợ đi ngược lại với tinh thần “sun sun sun”, tôi cũng không mang mũ chống nắng, chỉ có thể bôi thêm mấy lớp kem chống nắng hóa học[1] lên cả tay và chân.
Dù sao thì Lục Thành Tắc cũng nhìn không ra.
Ngang qua một bóng cây lớn, chúng tôi dừng lại bên một bờ hồ, nơi có không ít mấy bé nhỏ đang cho thiên nga và chim uyên ương[2] ăn.
Lục Thành Tắc bảo: “Em chờ anh một chút nhé.”
Nói xong anh liền xoay người đi đến một căn chòi gỗ nhỏ bên cạnh. Lúc trở lại, hai tay anh cầm theo hai cốc giấy đựng đầy thức ăn cho động vật.
Lục Thành Tắc đưa cho tôi một cốc.
Mặt hồ phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Tôi ném vài cọng rau cải vào trong hồ, nhìn chú thiên nga đen trước mặt mổ mổ cắn cắn một cách dũng mãnh.
Lục Thành Tắc hỏi: “Hồi bé, em có tới đây chơi bao giờ chưa?”
“Chưa”, tôi lắc đầu. “Em không phải người ở Nghi Thành. Em lên đây học đại học, sau này đi làm mới ở lại đây.”
Tốc độ chuyển hướng câu chuyện của anh đúng là số một: “Cho nên lần đi chơi này mới đặc biệt như vậy?”
Ánh nắng ban trưa khiến nhiệt độ gương mặt tôi nóng lên. Tôi vui vẻ thuận theo: “Dạ vâng.”
Không chuyển dời tầm mắt, tôi ung dung phán đoán: “Anh là người Nghi Thành.”
Anh nói một câu bằng tiếng địa phương để khẳng định sự suy đoán của tôi.
Ừm, cũng không khó đoán lắm.
Lục Thành Tắc có nét đặc trưng của những người đàn ông nơi đây, kiểu đặc trưng của con trai ở thành phố lớn được sống trong nhung lụa từ nhỏ. Tiếp xúc với họ giống như nhai một hạt gạo đã tinh chế (gạo trắng), vì được chăm sóc nuôi dưỡng từ đất đai màu mỡ tốt tươi mà tỏa ra hương vị thơm ngon không gì sánh được.
Tôi tung ra một câu y như anh vừa hỏi: “Hồi trước anh đến đây chơi bao giờ chưa?”
Lục Thành Tắc trả lời: “Rồi. Từng đến rất nhiều lần.”
Tôi hơi sững sờ, giả vờ ganh tị mà đùa rằng: “Vậy ra anh đi sở thú với nhiều người rồi nhỉ?”
Lục Thành Tắc nói: “Chỉ mời mỗi em cùng nhau cho thiên nga ăn thôi.”
Tôi tiếp tục hỏi dò: “Sao anh ‘kẹo’ thế, chẳng lẽ anh không mời người khác cho thiên nga ăn à?”
Lục Thành Tắc đáp: “Bởi vì người lớn không chịu cho anh tiêu tiền.”
Sự dẫn dắt khéo léo của anh khiến người ta nhảy cẫng lên vui vẻ, nhưng cũng làm tôi tức tối như “đấm phải cục bông”. Tuy nhiên, khi anh cụp nhẹ mắt nhìn tôi chăm chú, bóng mi dày in trên đôi gò má hơi ửng hồng vì nắng, tự dưng tôi lại nghĩ, có lẽ không phải là anh cố tình ngụy trang như vậy. Đây chính là con người thật của anh, lúc này chỉ thuộc về riêng tôi.
Tôi rất thích Cổn Cổn (biệt danh gấu trúc lớn) [3]. Mỗi lần làm việc mệt mỏi, tôi thường xem chương trình iPanda để giải tỏa căng thẳng, vì vậy hai chúng tôi dừng lại ở khu vực nuôi gấu trúc chơi rất lâu. Đặc biệt ở đó còn có một cửa hàng lưu niệm, bên trong đầy ắp những món quà – đồ chơi hình gấu trúc, dễ thương cực kỳ.
Đi dạo loanh quanh nhìn nghiêng ngó dọc trong cửa hàng, tôi chỉ vào một chiếc mũ hình gấu trúc có đôi tai vẫy vẫy: “Anh đội thử đi”. Xem ra nó rất hợp với anh.
Lục Thành Tắc lập tức cầm lấy đội lên thử, xoay người đối mặt với tôi.
Tóc mái của anh bị chiếc mũ che một nửa, hàng chân mày cũng bị che khuất đi so với trước đó, vì vậy trông anh càng ngoan ngoãn hơn.
Tôi co duỗi các ngón tay, kiềm chế mong muốn được vén tóc giúp anh. Cũng may anh đã tự mình vén tóc trước vì có vài sợi tóc mái đâm vào mắt.
Điều chỉnh tóc tai xong, dường như cả hai đồng thời có ý định ấn vào công tắc để điều khiển chiếc mũ cử động, tay trái tôi cùng tay phải anh, vô tình đưa ra và chạm vào nhau trong không trung. Một cái chạm tay rất nhẹ, nhưng tôi bất giác cảm thấy: trong khoảnh khắc đó, không khí giữa chúng tôi phát sinh một trận run rẩy kịch liệt.
Giây tiếp theo, cả hai đều bất động, một sự bất động cực kỳ vi diệu.
Tôi vội vàng phá vỡ bầu không khí dị thường này, cố ý “a” lên một tiếng rồi hạ tay xuống: “Anh nhấn đi.”
Lục Thành Tắc vẫn đứng yên. Anh cầm hai lớp bông mềm mềm thõng xuống hai bên mũ [4], đưa lên cho tôi: “Chỉ anh đi, anh chưa chơi bao giờ.”
Tôi bóc mẽ lời nói dối trắng trợn của anh ngay tại chỗ: “Anh chưa chơi bao giờ, vậy làm thế nào anh biết nút ấn của nó nằm ở đâu?”
Lục Thành Tắc nói như thể mình có lý lắm: “Anh chưa chơi mũ kiểu gấu trúc bao giờ thật mà.” (tức là có chơi qua mũ hình con thỏ rồi đó nha =)))
Tôi thật sự nói không lại anh, hai tay cầm lấy phần bông hai bên mũ, ấn vào một cái, hai chiếc tai gấu lập tức từ trên đầu anh dựng thẳng lên, kèm theo tiếng “chít chít” lảnh lót.
Anh nhướng mi, chú ý đến động tĩnh trên đầu, dáng vẻ nhiều thêm vài phần trẻ con.
Tôi buông tay khỏi nút ấn và nhận xét: “Quả nhiên hợp với anh.”
Anh nói: “Là vì mắt anh giống với quầng thâm đen quanh mắt gấu trúc sao?”
Ánh mắt tôi chuyển từ chiếc tai gấu sang gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết của người đối diện, tôi nghiêm túc đánh giá: “Ở đâu cơ? Em nào có thấy?”
Anh cảm thấy kỳ quái: “Không có sao? Tối qua anh ngủ không ngon lắm.”
Tôi như nghe hiểu ẩn ý của anh: “Vậy thì tối nay phải ngủ sớm một tí.”
Anh gật đầu như thật: “Ừ, tối nay nói chuyện nhớ nhắc anh nhé.”
Trời ạ, cái con người gì thế này! Bây giờ vẫn còn nắng chang chang mà anh đã vòng vo hẹn trước buổi tối về nói chuyện phiếm?!
Lục Thành Tắc lại gọi tên tôi: “Kỳ Diệu.”
Tôi: “Sao cơ?”
Đôi mắt anh sáng long lanh: “Gọi tên anh nghe xem nào.”
“Lục Thành Tắc.”
Anh ấn vào công tắc, chiếc tai gấu nẩy lên, vẫy vẫy.
Tôi bật cười khanh khách, tiếp tục gọi: “Lục Thành Tắc.”
Tai gấu lại vẫy vẫy lần nữa.
Tôi giở thói ham vui, nhanh chóng kêu lên ba tiếng: “Lục Thành Tắc. Lục Thành Tắc. Lục Thành Tắc!”
Anh lại nhấn tiếp ba lần, chít chít chít.
Anh bán hàng đứng tại quầy thu ngân sau lưng chúng tôi quát nhẹ: “Chơi muốn hết hơi con gấu luôn rồi mà còn chưa chịu mua nữa sao?”
Lục Thành Tắc tháo mũ xuống, đỉnh đầu rối tung còn sót lại một nhúm lông nhỏ. Anh hoàn toàn không phát giác ra, giọng nói tươi sáng: “Ừ, vậy tính tiền thôi.”
—o0o—
Trên đường về nhà, bầu trời đã nhá nhem tối. Hai bên đường, ánh đèn điện neon của các toà nhà cao ốc sáng nhập nhòe mờ ảo, mang đậm phong cách cyberpunk [5].
Qua một chốc, Lục Thành Tắc vừa lái xe vừa tán gẫu: “Đổi sang một bài nhạc tiếng Hoa nhé?”
Tôi đáp: “Được ạ.”
“Hay là em muốn tiếp tục nghe nhạc tiếng Anh?”
“Dạ, đều được.”
“Hay thôi cứ tiếp tục nghe nhạc tiếng Anh nhỉ, tại em đang làm trong công ty nước ngoài mà.”
“…”
Trời lạnh ghê. Tôi giả vờ như không nghe anh lảm nhảm cái gì cả.
Anh đổi bài hát, màn dạo đầu là tiếng guitar.
“Mái tóc dài mềm dịu của em.
Nương theo gió lướt qua khóe môi mềm”
Tôi sửng sốt, tiện tay gỡ một sợi tóc mai bị gió cuốn dính lên môi. Vốn dĩ tôi không để tâm lắm, nhưng anh đã nhìn thấy.
“Trò đùa của anh ngốc nghếch thế.
Sao chỉ không thể khiến em bật cười.”
…Được rồi, tôi bắt đầu buồn cười thật rồi.
“Em ngẩn người tựa bên cửa sổ.
Anh cũng ngẩn ngơ nhìn em ngẩn người”
Rốt cục thì anh ấy kiếm đâu ra mấy bài hát kiểu này vậy?
Bái phục! Tại hạ hết sức bái phục! Thu lại cánh tay đặt trên cửa sổ, tôi quay đầu lại nhìn anh.
Quả nhiên Lục Thành Tắc cũng đang nhìn tôi, một tay anh đặt trên bánh lái.
Tôi mô phỏng lời thoại của người hướng dẫn an toàn, nhắc nhở anh: “Quý chủ xe thân mến, xin vui lòng tập trung điều khiển phương tiện di chuyển.”
Anh hất cằm về hướng kính chắn gió phía trước, dùng cùng một giọng điệu trả lời tôi: “Phía trước là đèn đỏ, xin quý khách vui lòng ngồi ngoan, cố gắng duy trì sự kiên nhẫn.”
Ngồi cứng người trong khoang xe của anh, đương nhiên tôi không cách nào phản bác lại được, chỉ cố ý xụ mặt rồi ném cho anh một ánh nhìn sắc lẹm như dao. Ngay tức khắc, gương mặt Lục Thành Tắc trở nên xán lạn, vờ như thật sự bị ném trúng hồng tâm. Tôi cũng lập tức vì loại phản ứng này của anh mà đầu hàng giao nộp vũ khí, tùy ý để niềm hạnh phúc hiện lên đuôi mày.
Càng tiếp xúc với anh, tôi càng cởi mở hơn, có thể làm ra đủ loại biểu cảm, cũng không biết như vậy có thỏa đáng và đẹp đẽ hay không.
Tôi không tiếp tục nhìn anh nữa, chỉ ngồi yên tại chỗ. Lúc này, tên bài hát lững thững hiện lên trên màn hình DVD của ô tô, một cái tên dài thật là dài: “Bài hát viết cho người con gái đầu tiên mà anh thích.”
Tôi chu môi, trong lòng có một giọng nói:
Có ngốc mới thèm tin anh >:p.
Chú thích:
[1] Có 2 loại kem chống nắng là vật lý và hóa học. Google để biết thêm thông tin lựa chọn kem chống nắng phù hợp với da mình nhé các bạn nữ:p
[2] Chim uyên ương (huhu cute quá mọi người ơi)
[3] Cổn Cổn (滚滚 gǔngǔn), có nghĩa là “lăn lăn”. Đây là biệt danh gọi mấy bé gấu trúc lớn, vì hơi tròn và ngốc nên mỗi khi di chuyển mấy bé thường vụng về cuộn tròn lăn lăn lăn ~
[4] Mũ tai gấu trúc vẫy vẫy
[5] Cyberpunk = cyber (công nghệ cao) + punk (sự nổi loạn của con người). Thuật ngữ dùng để nói về một thế giới viễn tưởng (đa phần là khá tăm tối), nơi mà xã hội bị thống trị bởi công nghệ và robot (thường được làm thành bối cảnh trong phim ảnh, văn học, nghệ thuật, game…).