Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu năm thứ mười sống ở Nghị Thành, tôi chắc chắn mình đã gặp được người đàn ông mang lại cảm giác tốt đẹp nhất mà từ bé đến nay tôi từng gặp. Hơn thế, cái kết luận này chỉ vừa được suy ra trong vòng vỏn vẹn ba ngày gần đây.
Vì tính chất công việc, tôi phải tiếp xúc và xã giao với rất nhiều người, tất nhiên trong số đó cũng có không ít bạn khác giới. Tuy bọn họ không giống nhau nhưng đều có thể phân loại thật nhanh, nhìn chung cũng không nằm ngoài hai kiểu người: những người đàn ông trung niên chức cao vọng trọng đậm chất bố già và những em trai thanh thiếu niên tâm lý yếu và non nớt.
Tùy theo độ tuổi cùng tầng lớp xã hội, bọn họ sẽ có những hành vi có mức độ tinh tế khác biệt. Họ tha thiết được biểu hiện bản thân, tha thiết biến chính mình trở nên đặc biệt hơn người khác, tha thiết thu thập sự sùng bái cùng trân trọng của nữ giới để làm thành chiến lợi phẩm, với một sự tự tin không ngoại lệ nào.
Lục Thành Tắc cũng là người tự tin, nhưng cảm giác anh mang đến lại không giống như vậy. Trong mối quan hệ nam nữ của chúng tôi, anh rất linh hoạt uyển chuyển. Anh không cố sức xây dựng hình tượng nam chính, nhưng lại am hiểu cách tạo dựng bầu không khí: “Em chính là bông hoa nhỏ cần được nâng niu bởi lá và cành.”
Thế nên, ở bên cạnh anh rất dễ chịu, dễ chịu đến nỗi tôi chỉ muốn “xòe đuôi”, nhưng cùng lúc đó, tôi cũng phát giác ra hiểm họa tiềm ẩn khắp nơi, dễ dàng khiến người ta sa vào vực sâu vạn trượng.
Chính vì vậy, vừa về tới nhà, tôi liền làm một chuyện cực kỳ “thấp kém”. Tôi không chủ động bắt chuyện với anh mà đi dò xét một lượt trang cá nhân và lướt qua tất tần tật các dòng trạng thái.
Đặc biệt là khoảng cuối năm ngoái khi mà người đồng nghiệp của tôi từng làm ở Lipay, tôi càng phải kiểm tra dòng thời gian tỉ mỉ hơn.
Thậm chí tôi còn lật tung trang cá nhân của hai nữ đồng nghiệp trong team thực hiện hạng mục sáng tạo ở Lễ hội mùa xuân hợp tác cùng Lipay.
Tôi không thể ngừng suy nghĩ về việc ở phần “Bình luận” hoặc “Like” của những người đó xuất hiện tài khoản của Lục Thành Tắc. Nếu thế, tôi sẽ lập tức bình tĩnh lại, đồng thời cũng có chút nản lòng thoái chí.
Cuối cùng vẫn không tìm ra được gì hết. Mạng xã hội của chúng tôi không có bất kỳ điểm giao nhau nào.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chợt ý thức được chính mình đang bắt đầu lo được lo mất.
Vừa tắm xong, tôi nhận được tin nhắn của Lục Thành Tắc, anh hỏi tôi đã ngủ chưa.
Tôi trả lời: “Chuẩn bị ngủ rồi.”
Anh hơi bất ngờ, hỏi: “Em ngủ sớm vậy sao?”
Tôi đáp: “Em buồn ngủ rồi.”
Khung trò chuyện lặng im trong phút chốc, anh nói: “Ừ, vậy… chúc em ngủ ngon, Kỳ Diệu.”
Tôi cũng nói: “Ngủ ngon.”
Trong giây phút này, tôi không cách nào nhận định được sự kém tích cực của mình là đang cố ý hay vô tình. Tóm lại, tôi đang rơi vào trạng thái chán nản sau khi vui vẻ quá độ, nhất là sau một ngày đi dạo sở thú thành công mỹ mãn.
Lẽ ra, chúng tôi có thể chia sẻ với nhau dư âm của những khoảnh khắc ngày hôm nay. Một cơ hội tốt biết mấy để hâm nóng tình cảm, vậy mà lại bị tôi buông bỏ, cứ thế trôi tuột qua kẽ tay.
Tôi gửi một tin nhắn thoại cho cô bạn thân, nói rằng tôi đã gặp Lục Thành Tắc. Tôi muốn kể lại cụ thể những cảm giác của tôi lúc này.
Cô ấy vô cùng ngưỡng mộ, bảo rằng tôi nên “kiểm tra hàng hóa” càng sớm càng tốt.
Tôi thở dài, có phần lưỡng lự.
Cô nàng bảo: “Trước mắt, cứ tận hưởng cho đã đi. Chẳng lẽ cậu còn có ý định ‘nhân giống’ với người ta hay gì?”
“Nói nhăng nói cuội gì thế.” Toàn thân tôi kích động, cố gắng làm sáng tỏ suy nghĩ của chính mình. “Chỉ là tớ quá dễ dàng bị ‘cưa đổ’. Anh ấy mang đến cho người khác một cảm giác hài hòa độc quyền của riêng anh, thật sự quyến rũ đến mức khiến tớ bối rối. Tớ lo lắng, nếu còn tiếp tục dây dưa, tớ sẽ càng bị thứ cảm xúc này trói chặt. Những chuyện mà bản thân không nắm bắt được thì phải càng thận trọng. Nên thôi trước tiên cứ bình tĩnh lại một chút, chắc không có vấn đề gì đâu phải không?”
Với đủ các loại lý do như bên trên, sau khi về nhà tôi liền gạt Lục Thành Tắc sang một bên. Cũng vì lẽ đó, trông tôi như đang “làm cao” và “toan tính”.
Ngừng gửi tin nhắn thoại, tôi lại mở giao diện cá nhân của Lục Thành Tắc trên Wechat, xem thử xem anh có đăng gì trên “Khoảnh khắc” không.
Tôi ngẩn người khi lướt tới ảnh đại diện mới của anh, là bức hình bóng lưng một chú gấu trúc, tự treo mình trên cành Đông Nam[1]. (là treo cổ tự vẫn á =))))
Anh đổi ảnh đại diện từ lúc nào nhỉ? Sao tự dưng lại đi chọn một bức ảnh trông vừa tội vừa cưng như thế để làm gì? T__T
Nghĩ đến điều này, một cỗ xúc cảm ngọt ngào từ trong lòng dâng lên, lan tỏa trên gương mặt phơi phới của tôi.
Tôi quay trở lại giao diện khung trò chuyện, suy tư một khắc, rồi click hai lần vào hình đại diện “gấu trúc” để “chọt chọt” anh.
(Nó là chức năng “chọc bạn bè” trên Wechat giống Poke của Facebook)
Lục Thành Tắc không hề thiết lập bất kỳ biệt danh gì cho tính năng “chọc bạn bè” này, vì vậy “chọc một cái” cũng chỉ là “chọc một cái”. Hiển thị trên khung chat có mỗi một dòng chữ: “Tôi đã chọt ‘Lục’ một cái”. [2]
Anh: “?”
Anh: “Em chưa ngủ à?”
Tôi giả vờ: “Vừa định đi ngủ thì phát hiện anh vừa đổi ảnh đại diện. Em định phóng to xem thử, ai ngờ đâu nhấn trúng tính năng ‘chọc bạn bè’.”
Anh hỏi: “Dễ thương không?”
Tôi: “Cũng khá dễ thương.”
Anh nói: “Rõ ràng là dễ thương chết đi được.”
Ừ thì đúng đấy, là dễ thương chết đi được, cho nên mới thành công làm tôi vui vẻ ra mặt tới mức ấy.
Ơ, nhưng như vậy nghĩa là tôi đang tự đào hố chôn mình ư?
Tình huống này khiến tôi có chút trở tay không kịp. Bất kỳ cô gái nào mà là tôi lúc này cũng đều sẽ cảm thấy áp lực đầy mình. Vì vậy tôi tự suy xét một đáp án chuẩn mực cho riêng tôi.
Không quá một vài giây, Lục Thành Tắc đã “nộp bài” trước. Câu trả lời của anh vượt xa những gì tôi mong đợi:
“Vẫy vẫy nhiều quá nên bây giờ tai nó không thể cử động được nữa nè…” (đang nói về cái avatar chú gấu trúc bất lực bên trên)
Tôi hồi tưởng lại sáng nay, lại bật cười. Tôi thẳng thắn vạch trần anh: “Nó là bức ảnh tĩnh thì làm sao mà cử động được chứ?”
Lục Thành Tắc nói: “Em ‘chọt chọt’ thêm vài cái đi là nó sẽ động được ngay.”
Nhìn đăm đăm vào cái thuật ngữ Wechat này, tôi muốn cười cũng không cười nổi. Trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng tôi vẫn nản lòng thoái chí. Tôi ý thức được rằng bản thân không thể đánh bại Lục Thành Tắc. Ngôn từ trong tay anh đã không còn dừng lại ở kỹ thuật nhào nắn tầm thường nữa, mà đã đạt đến trình độ biến thành một thứ phép thuật thao túng loài người.
Tôi thỏa hiệp với xúc cảm của chính mình, cũng chính là thành thật với tình cảm của bản thân:
“Gấu trúc nhỏ à, hình như em lỡ… hơi thích anh mất rồi.”
Mục đích của việc giả vờ tùy tiện, là để che đậy chút quật cường ít ỏi cuối cùng còn sót lại trong tôi.
Một lần nữa, khung chat lại trở nên an tĩnh.
Tôi chỉ có thể đợi Lục Thành Tắc biết khó mà lui. Hồi lâu sau, anh gửi sang một tin nhắn ngắn, trông có vẻ hơi bất đắc dĩ: “Lần sau em đừng lựa lúc trước khi đi ngủ mà thổ lộ có được không? Anh không muốn bị mất ngủ liên tục hai ngày đâu.”
Chắc là anh đang cười, bởi vì anh bất ngờ nói ra biệt danh ban nãy tôi dùng để gọi anh: “Lại còn ‘gấu trúc nhỏ’ nữa chứ.”
Tôi hỏi ngược lại: “Em gọi như vậy không được à? Gấu trúc nhỏ.”
Anh nói: “Ừ thì được.”
Anh lại nhân cơ hội này, đưa ra yêu cầu cho tôi: “Vậy em đổi ngay tên gợi nhớ của anh đi.”
Tôi gõ gõ môi, nhấn mạnh: “Chỉ là thích anh một chút thôi, nên anh đừng tự mãn quá nhé.”
Không phải chỉ “một chút”. Không dừng lại ở “một chút”. Ít nhất bây giờ cũng không phải là “một chút”. Trái tim tôi sớm đã phấn khích nhảy múa, bởi vì tôi chính thức công khai động lòng cùng anh.
Lục Thành Tắc đáp: “Ảnh hưởng của ‘một chút’ cũng rất lớn đó.”
Tôi bảo: “Anh đừng có khoa trương.”
Anh nói: “Không hề khoa trương, anh có dẫn chứng đàng hoàng mà.”
Tôi hỏi: “Đâu cơ?”
Một ca khúc vừa được Lục Thành Tắc chia sẻ – tên gọi “Năng lực kỳ diệu”. Anh lại dùng phương thức âm nhạc thuộc về riêng hai chúng tôi để truyền tải câu trả lời.
Giọng hát của Trần Lạp, thanh tao và linh hoạt biến ảo.
Sau cùng, một đêm đầy “ngũ vị tạp trần”[3] này cũng khép lại bởi giai điệu cuối mang dư vị thơm ngon ngào ngạt.
Tôi tuyên bố đầu hàng, ném thẳng biểu tượng [quả bom] sang oanh tạc Lục Thành Tắc. Tôi như chiếc vò đã mẻ lại sứt [4], vừa tùy hứng, vừa không cần thể diện, cứ thích làm gì thì làm.
Lục Thành Tắc gửi lại cho tôi biểu tượng [pháo hoa].
Nhìn hiệu ứng pháo hoa nhiều màu sắc nổ bung ra trên màn hình điện thoại, tôi bắt đầu tin rằng, có lẽ cái tên của mình có chỗ huyền ảo: Kỳ Diệu đích thực – là tôi, gặp gỡ một người con trai cũng kỳ diệu nốt, có phải chăng?
Chú thích:
[1] Câu thành ngữ này xuất phát từ bài thơ “Khổng tước Đông Nam phi” (chim công bay về phương nam) của Nhạc phủ đời Hán, nói về mối tình vợ chồng thủy chung của chàng Tiêu Trọng Khanh và nàng Lưu Lan Chi, vì bởi sinh tử biệt ly mà tự vẫn để giữ trọn lời thề thủy chung son sắt.
“Phủ lại văn thử sự
Tâm trí trường biệt ly
Bồi hồi đình thụ hạ
Tự quải đông nam chi.”
Dịch thơ:
“Phủ lại nghe sự việc,
Thấu hiểu, mãi xa nhau.
Cây bên đình bước tới,
Hướng cành đông nam treo.”
Còn bên dưới là avatar của anh Lục nhà mình mới đổi nha =)))))
[2] Tính năng “chọc bạn bè” trên Wechat thường được dùng để kêu réo ai đó: thay vì tag @tên thì người ta double-click vô avatar của người cần bị réo, sau đó khung chat sẽ hiển thị: “A đã chọc B một cái”.
Để cho xả stress thì bình thường bọn nó sẽ đổi biệt danh trong group chat như kiểu: A -> “Con bò” và B -> “Con heo” thì lúc nội dung hiển thị khi bị “chọc” sẽ là: “Con bò đã chọc con heo một cái”.
Ở bên trên, anh Lục nhà ta quá nhạt nhẽo nên không để biệt danh gì hết, thành thử khi chị chọc anh chỉ hiển thị là: “Tôi đã chọt Lục một cái”.
Mình thay đổi qua lại chữ “chọc” và “chọt’ cho dễ thương thôi chứ không phải đánh máy lỗi đâu haha.
[3] Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.
[4] Vò đã mẻ lại sứt: một chiếc vò đã mẻ thì không cần phải giữ cẩn thận hay nâng niu nữa. Ở đây, ý chị là chị cũng không còn gì để mất, không cần thiết phải giữ kẻ nữa.