Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cả ngày chủ nhật, Ngạn Dung đều không đi ra ngoài, ở nhà đọc sách làm bài tập, giúp Bách Đồ làm việc nhà. Chờ đến trời tối, mới gọi điện thoại cho Vương Cẩm, thăm dò hỏi: “Anh tan làm chưa? Ngày hôm nay bận hay không?”
Vương Cẩm nói: “Mới vừa tan làm, cũng tốt, không tính là bận lắm, em hôm nay làm những gì?”
Ngạn Dung đem những việc đã làm hồi sáng kể ra, lại hỏi: “Việc hôm qua của đồng nghiệp anh đã giải quyết được chưa?”
Dừng một lát, Vương Cẩm mới đáp: “Giải quyết xong rồi.”
Kỳ thực Ngạn Dung cũng không đặc biệt để ý chuyện này, cậu muốn hỏi chính là Vương Cẩm ngày hôm nay có mở quyển notebook kia ra hay chưa, có nhìn lại phong thư tình cậu gửi không.
Nhưng cậu không muốn hỏi trực tiếp như thế, nếu như Vương Cẩm chưa xem, cậu hiện tại chả khác nào đang ám chỉ Vương Cẩm mau xem đi, vậy thì một chút kinh hỉ cũng đều không có.
Cậu quyết định không chủ động nhắc đến vấn đề này, chờ Vương Cẩm tự mình phát hiện, chuyển đề tài nói: “Bách Đồ ca ca ngày kia muốn đi thăm mẹ mình, phải đi chừng 10 ngày.”
Vương Cẩm nói: “Ừm.”
Ngạn Dung vui vẻ nói tiếp: “Năm hôm nữa lúc tan học, nếu anh rảnh, vậy đến trường đón em nha.”
Vương Cẩm cười nói: “Được, nhất định rảnh.”
Ngạn Dung cũng cười theo, nói: “Bách Đồ ca ca từ Thanh Hải trở về cho em một bao thịt bò khô thật lớn, ngày hôm qua quên mang cho anh một ít. Tuần này em mang một túi đến trường, ngoài bạn học ra sẽ để dành cho anh một phần, ăn rất ngon.”
Vương Cẩm nói: “Ăn ngon hơn em không?”
Ngạn Dung ha ha hai tiếng, hư hỏng nói: “Không ăn ngon như em.”
…
Thứ hai, Ngạn Dung ăn-ngon trở về trường học, thời điểm nghỉ trưa, đem thịt bò khô kia chia cho mấy bạn học có quan hệ tốt, nói là người nhà du lịch mang về.
Một bạn học hỏi cậu: “Là bố cậu sao? Tuần trước hình như không phải chú ấy đến đón cậu.”
Ngạn Dung vẫn chưa chuẩn bị tâm lý tốt để nói rõ với bạn học, thế nên cứ kệ để mọi người hiểu lầm như trước, hàm hồ nói: “Không phải hắn, hắn tuần trước bận quá, tuần này sẽ đến.”
Nhỏ bạn học người Mỹ rất thân với cậu chủ động giúp cậu khoe hàng: “Ba ba đẹp trai nhà Ian là bác sĩ ngoại khoa, công tác rất bận.”
Một bạn học nữ khác thuận miệng nói: “Bác sĩ a, nói đến mới nhớ các cậu có nghe gì chưa? Giáo viên y tế từ chức rồi, tuần này sẽ có giáo viên y tế mới đến, tớ còn chưa thấy người thật, nhưng có người nói cũng là một anh chàng đẹp trai đó.”
Lời này Ngạn Dung chỉ lơ đãng nghe, dù sao đổi giáo viên y tế cũng chả ảnh hưởng gì đến sinh hoạt của cậu cả.
Mãi đến tận thứ tư khi đang ngồi trong căn tin trường ăn cơm, cậu nhìn thấy vị giáo viên y tế mới kia cũng đang xếp hàng mua cơm.
Tại sao Kim Việt lại đến trường học của cậu làm giáo viên y tế hả?
Cậu nhớ đến mùa đông năm ngoái khi lần đầu tiên nhìn thấy Kim Việt, Kim Việt đã nói mình và Vương Cẩm là bạn học thời đại học, sau khi tốt nghiệp liền rời khỏi Bắc Kinh trở về quê nhà, những năm nay đều ở thành phố hạng hai kia làm việc.
Vương Cẩm tốt nghiệp một trường đại học y rất nổi tiếng, Kim Việt cũng là học sinh trường kia, coi như chuyên môn kém chút, cũng không đến nỗi lưu lạc đến đây làm giáo viên y tế chứ?
Ngạn Dung không nhịn được mà nghi ngờ… hắn có phải đang có âm mưu gì không.
…
Vương Cẩm sinh hoạt bình thường ngoài việc đi làm và tăng ca, trên căn bản không có làm hoạt động gì khác, anh không thích uống rượu, càng không thích đi lượn quán bar, không có quá nhiều tiệc xã giao cần đi, mỗi ngày rời khỏi bệnh viện đều về thẳng nhà, thường thì sẽ đọc sách, thi thoảng xem chương trình gameshow đang nổi, dạo này thì bắt đầu xem bù mấy bộ phim Disney vài năm gần đây.
Còn lại thì chính là chờ điện thoại của Ngạn Dung.
Trường học quốc tế không có tiết tự học buổi tối, thế nhưng buổi chiều có rất nhiều hoạt động, Ngạn Dung bình thường đều sẽ từ trong khoảng thời gian 9h-10h mà gọi điện cho anh.
Ngày hôm nay lại quá muộn, hơn 10h rồi, điện thoại vẫn không vang lên.
Anh quyết định đi tắm, cởi đồ bước vào wc.
Mấy giây sau, anh lại đi ra ngoài, cơ thể trần truồng, cúi người tìm một túi chống thấm nước ở trong ngăn kéo, đem điện thoại bỏ vào, đóng kín miệng túi, mang vào trong phòng tắm.
Quả nhiên lúc anh đang tắm dở, Ngạn Dung gọi điện thoại đến.
Anh nhanh chóng rửa sạch bọt trên người rồi lau khô, sau đó bắt máy.
Bên kia Ngạn Dung hỏi: “Em tham gia hoạt động của hội sách, kết thúc hơi muộn. Anh đã ngủ chưa?”
Vương Cẩm đáp: “Vẫn chưa… anh đang đọc sách.”
Ngạn Dung nói: “Đọc sách gì đó?”
Vương Cẩm trợn mắt nói điêu: “Oxford cấp cứu lâm sàng.”
Ngạn Dung cũng không nghi ngờ, nói: “Ồ. Em nói anh nghe một chuyện.”
Vương Cẩm hỏi: “Cái gì thế?”
Ngạn Dung đã nín nửa ngày rồi, giọng điệu vội vàng nói: “Trường em có một giáo viên y tế mới, nếu như em không nhìn nhầm, hắn giống y như đúc bạn trai cũ của anh, ngay cả tên cũng giống hệt luôn.”
Vương Cẩm: “…”
Bạn trai cũ của anh không chỉ có một người, thế nhưng người Ngạn Dung gặp chỉ có một.
Ngạn Dung nghi ngờ hỏi: “Anh sao không nói gì? Anh đã sớm biết à?”
Vương Cẩm thật sự không biết, nói: “Tất nhiên là không biết rồi, anh cũng đang rất bất ngờ.”
Ngạn Dung yên tâm, nói: “Vậy thì em mặc kệ, em gần đây không sinh bệnh, cũng không chủ động nói chuyện cùng hắn, em không thèm quan tâm hắn luôn.”
Vương Cẩm cười nói: “Ừm, không cần quan tâm đến hắn.”
Ngạn Dung cảm thấy Vương Cẩm cũng không để ý đến Kim Việt, thế nên không nói gì nữa, thay đổi giọng nói: “Anh có nhớ em không?”
Vương Cẩm nói: “Nhớ chứ.”
Ngạn Dung dò xét nói: “Có muốn nói với em cái gì không?”
Vương Cẩm thuận theo tâm cảnh cùng ngữ cảnh nói: “Rất nhớ em.”
Ngạn Dung có hơi thất vọng, âm thanh trầm xuống một chút, nói: “Em cũng nhớ anh.”
Vương Cẩm nghe thấy có vẻ tâm tình cậu không vui, ôn nhu dỗ: “Ngày hôm nay là thứ tư, chiều ngày kia thôi là chúng ta có thể gặp nhau rồi.”
Ngạn Dung một lần nữa hưng phấn trở lại, nói: “Anh đến đón em, đến lúc ấy chúng ta trực tiếp về nhà.”
Vương Cẩm nói: “Được.”
Ngạn Dung nói tiếp: “Không cho phép anh tăng ca, em cũng không muốn đi đâu, cả cuối tuần chúng ta đều trong nhà làm trạch, có thể làm rất nhiều kiểu, tuần trước em còn chưa có làm đủ, thời gian vội quá.”
Vương Cẩm cười nói: “Được.”
Ngạn Dung không nói gì nữa.
Vương Cẩm đợi một lúc, hỏi: “Tại sao không nói gì?”
Ngạn Dung lúc này mới nói: “Anh, anh nói cái gì tình thú một chút được không?”
Vương Cẩm: “… Cái gì?”
Anh nghe được trong điện thoại có tiếng thở dốc rất nhẹ nhàng, trong lòng hơi động, hỏi: “Em đang làm gì?”
Ngạn Dung không có trả lời, nhỏ giọng nói: “Anh mau nói đi.”
Vương Cẩm tay trái nắm lấy điện thoại, tay phải đang rảnh thì lần mò xuống dưới.
Tiếng thở dốc như móng vuốt mèo con, đang nhẹ nhàng mà gãi vào màng nhĩ và thần kinh anh.
Ngạn Dung còn cần nghe anh nói mấy câu diễm tình, anh thì cái gì cũng không cần, anh chỉ cần tưởng tượng một chút hình ảnh Ngạn Dung đang ‘thẩm du’, cũng đã cứng đến không chịu nổi rồi.
Nhưng anh vẫn nói, cách điện thoại nói mấy lời dịu dàng như khi ở trên giường. Ngạn Dung kinh nghiệm ‘thẩm du’ không nhiều, vẫn nên cần dẫn dắt một chút.
Ở trong sự trêu chọc của anh, bên kia tiếng thở dốc ngày càng dồn dập, thậm chí còn hơi hỗn loạn kéo thêm vài tiếng than nhẹ không kìm nén được.
Hai người một trước một sau đạt cao trào.
Chờ sau khi bình phục một chút, Vương Cẩm hỏi: “Thoải mái không?”
Ngạn Dung vẫn còn chút dư vị, nói: “Không thoải mái như khi làm với anh.”
Vương Cẩm nói: “Anh cũng cảm thấy thế.”
Hai người đều cười lên, đều thấy đối phương khi dâm đãng rất đáng yêu.
Ngạn Dung thích cùng Vương Cẩm chịch chịch, thích cùng Vương Cẩm lần mò nhau, loại yêu thích này đối với cậu, cũng là một phần của tình yêu.
Trước đây khi cậu thầm mến Lương Tỳ, đối với Lương Tỳ không có ảo tưởng nào, khi ấy cậu cái gì cũng không hiểu, ngay cả lạc thú khi làm tình cũng chưa thử nghiệm qua. Dẫn dắt cậu hướng tới cảm thụ của việc làm tình chính là Vương Cẩm, cậu đối với Vương Cẩm là mê luyến, là tâm hồn và thể xác đều khát vọng, tâm lý cùng sinh lý của cậu đều rất ỷ lại vào Vương Cẩm, cậu hi vọng Vương Cẩm có thể cho cậu càng nhiều trải nghiệm tuyệt vời hơn, bất kể là tình yêu hay tình dục.
Vì lẽ đó ở trong mắt cậu, khi có nhu cầu tình dục, sẽ hướng tới Vương Cẩm mà yêu cầu, cậu cảm thấy đây không phải là vấn đề phải giấu giếm, trừ khi Vương Cẩm không muốn cho cậu.
Có điều Vương Cẩm làm sao mà không muốn được? Vương Cẩm nhất định cũng rất yêu cậu, cũng nhất định rất muốn cậu.
Ngạn Dung thầm nghĩ, cuối tuần này gặp nhau, nếu như Vương Cẩm vẫn không phát hiện ra bí mật của bức thư tình kia, cậu liền đem mỗi quyển sách y học trong nhà Vương Cẩm đều viết một câu “em yêu anh”, sau đó để Vương Cẩm đọc tất cả cho mình nghe.
Cậu tức rồi nha, phải để Vương Cẩm yêu cậu cậu mới hài lòng.
Buổi tối hôm đó, cậu ôm chăn ở trên giường lăn qua lộn lại, lúc thì cười lúc thì hờn dỗi, một lúc sau lại cười.
Vương Cẩm vì sao tốt thế cơ chứ?
…
Vương Cẩm cũng không phải cố ý không nhìn tới bức thư tình kia, anh gần đây quá bận, liên tục mấy ngày đều ở bệnh khu cùng phòng giải phẫu chạy qua chạy lại, thời gian ngồi được xuống bàn làm việc chẳng mấy khi vượt qua 5′ đồng hồ, khó lắm rảnh được chút thời gian uống ngụm nước cũng bị người nhà bệnh nhân và y tá thay nhau đến tìm.
Vốn đã hẹn thứ sáu đến đón Ngạn Dung, Vương Cẩm nhưng bởi vì bệnh nhân tình trạng bỗng dưng thay đổi, không thể đến đúng giờ.
Anh ngay lúc đấy nhắn cho Ngạn Dung cái tin, nói rõ tình huống, sau đó nói: “Khả năng phải bận đến 8-9h, em về nhà chờ anh trước, đừng để đói bụng.”
Ngạn Dung có chìa khóa nhà Vương Cẩm.
Khi nhận được tin nhắn này, Ngạn Dung đang học tiết cuối cùng, chờ sau khi hết tiết nhìn thấy rồi gọi lại, điện thoại của Vương Cẩm đã không có người nghe.
Cậu có chút thất vọng, nhưng cũng hiểu được công việc của Vương Cẩm, thu dọn đồ đạc, tính tự mình đi tàu điện ngầm trở về.
Định là Vương Cẩm đến đón cậu, cậu vội vã muốn đi nhanh nhanh một chút, đã sớm ngóng trông đến giờ tan học, nhưng bây giờ, cậu không còn chút sốt ruột nào.
Cửa trường học hiện giờ đông đến mức nước chảy chả lọt, trạm tàu điện ngầm ít nhất cũng phải hơn 1h nữa mới không còn chen lấn như vậy.
Chờ các bạn học nối tiếp nhau đi gần hết, cậu mới đeo cặp, chậm rì rì làm người cuối cùng rời khỏi phòng học.
Trong sân trường học sinh cũng ít, phần đông là khi vừa nãy ở lúc tắc nhất đã đi, hiện tại rời đi đa số là các giáo viên bộ môn.
Tại thời điểm này ở cửa gặp phải Kim Việt, ngược lại cũng không phải chuyện ngoài ý muốn.
Kim Việt mở cửa một chiếc xe hàng nội địa màu xám bạc, kéo cửa kính xuống, rất khách sáo nói: “Từ xa nhìn đã cảm thấy giống cậu, sao lúc này mới về? Không có ai đến đón cậu à?”
Ngạn Dung không biết hắn muốn làm gì, nói: “Tôi trực nhật, đi về trễ.”
Kim Việt cười cười, nói tiếp: “Muốn đi đâu thế? Tôi chở cậu đi.”
Ngạn Dung nói: “Không cần, cám ơn anh.”
Cậu từ chối vừa lễ phép lại cứng ngắc, Kim Việt thế nhưng lại như thể không nghe ra điều ấy, vẫn cười nói: “Muốn đến nhà Vương Cẩm sao? Tôi tiện đường, lên đây đi.”
Ngạn Dung không có ý tứ muốn leo lên.
Kim Việt thu lại vẻ mặt mỉm cười, nhìn Ngạn Dung nói: “Tiện thể, chúng ta nói chuyện một chút.”
Ngạn Dung không nuốt trôi cái trò này của hắn: “Anh muốn cùng tôi nói chuyện về Vương Cẩm Châu sao? Tôi không muốn cùng anh nói chuyện.”
Kim Việt nhếch lên một hàng lông mày, nói: “Là không muốn? Hay là sợ?”
Ngạn Dung lưng thẳng lên, nói: “Tôi sợ cái gì chứ?”
Kim Việt cười như không cười nhìn cậu.
Thiếu niên tâm tính không chịu được khích tướng, cậu đến cùng vẫn không nhịn được, kéo cửa xe ghế phụ, ngồi xuống.
Mới vừa leo lên cậu đã hối hận luôn rồi.
Cậu cùng Kim Việt có cái gì mà phải cùng nói chuyện? Mặc kệ trước đây xảy ra cái gì, Vương Cẩm bây giờ và sau này đều là của cậu, chuyện qua rồi cậu không quan tâm chút nào.
Kim Việt hỏi một câu: “Cậu đói bụng chưa? Có muốn trước hết đi ăn cái gì không?”
Ngạn Dung cự tuyệt nói: “Không muốn.”
Kim Việt đã nghĩ đến cậu sẽ nói câu đấy: “Còn nói không sợ tôi? Sốt sắng thế này.”
Ngạn Dung mím mím môi, nói: “Bởi vì nhìn anh không giống có ý tốt.”
Kim Việt liếc nhìn cậu, cười cợt, nói: “Tôi bị cậu cướp bạn trai, dĩ nhiên là đối với cậu không có ý tốt rồi.”
Ngạn Dung: “…”
…
Vương Cẩm bận đến hơn 8h40 mới kết thúc công việc, rửa sạch tay rồi ngay sau đấy gọi điện thoại cho Ngạn Dung.
Anh hỏi: “Về đến nhà chưa?”
Ngạn Dung nói: “Rồi.”
Vương Cẩm nghe giọng cậu phờ phạc, nghĩ thầm chắc là chờ đến ngủ quên, hỏi: “Có phải là chưa ăn không? Nói rồi đừng để đói bụng, em lại không nghe lời anh.”
Ngạn Dung nói: “Anh lúc nào sẽ về?”
Vương Cẩm liếc nhìn đồng hồ, nói: “Thay quần áo xong là có thể về, muốn ăn cái gì? Anh trên đường mua luôn.”
Ngạn Dung nghĩ một chút mới nói: “Hạt dẻ rang đường?”
Vương Cẩm đáp ứng nói: “Được. 20′ nữa liền về đến nhà.”
Trên đường mua hạt dẻ rang đường, còn mua luôn hai phần mì thịt bò đóng hộp đồng thời mang về.
Cách nhà không xa, trong xe đều là mùi của hạt dẻ rang đường, tâm tình của anh cùng mùi hương này không khác nhau là mấy.
Anh rất lâu rồi chưa có tâm tình thế này, cái loại tâm tình muốn đem toàn bộ thế giới đến trước mặt một người.
Đến nhà, anh vừa mở cửa, Ngạn Dung liền ở bên trong bổ nhào đến, đem anh ôm cứng.
Vương Cẩm nhanh chóng đứng vững, một tay ôm lấy Ngạn Dung, đem một tay khác đang cầm mì thịt bò nhấc ra xa một chút, cười nói: “Haizz, cẩn thận bỏng em đấy.”
Ngạn Dung ngửi được mùi mì, hỏi: “Đó là món gì?”
Vương Cẩm nói: “Mì thịt bò, hạt dẻ đâu thể thay cơm được. Em thả anh ra, chúng ta ăn cơm trước.”
Ngạn Dung cũng không buông tay, nói: “Em không đói bụng.”
Vương Cẩm mói: “Nhưng anh đói bụng, làm phẫu thuật mấy tiếng đồng hồ, hạ đường huyết rất nhanh.”
Ngạn Dung vốn là đang ôm eo anh, lúc này càng dùng sức, nói: “Không muốn, không cho anh ăn.”
Vương Cẩm có chút bất đắc dĩ, hỏi: “Anh không đi đón em, có phải em không vui không?”
Ngạn Dung không nói lời nào, chỉ dùng sức ôm anh.
Vương Cẩm nói: “Hạt dẻ rang đường, còn nóng, ăn không?”
Ngạn Dung quay đầu, nhìn đồ trong tay anh, nói: “Em nghe người ta nói hạt dẻ rang đường ăn rất ngon, em không biết là cái gì, có phải ăn rất ngọt không?”
Vương Cẩm cười nói: “Rất ngọt, anh giúp em bóc vỏ, em nếm thử xem?”
Ngạn Dung yên lặng trong chốc lát, không biết đang nghĩ đến cái gì, chậm rãi buông tay đang ôm Vương Cẩm ra.
Hai người cuối cùng từ chỗ ngoài cửa đi vào, ngồi xuống một bên bàn ăn. Vương Cẩm đem mì để một bên, bóc một hạt dẻ đưa cho Ngạn Dung.
Ngạn Dung nhận lấy bỏ vào miệng, nhai nhai mấy cái, ghét bỏ nói: “Cũng không phải quá ngọt, không ăn ngon đến thế.”
Vương Cẩm nhìn ra cậu ngày hôm nay tính khí có hơi nóng nảy, thuận theo cậu nói: “Không ăn cái này nữa, ăn mì đi.”
Ngạn Dung nghiêm mặt nói: “Em không đói bụng.”
Thế nhưng Vương Cẩm rất đói, lại thuận tay bóc một hạt dẻ, Ngạn Dung bình thường rất ít khi tỏ ra tính cách thế này, anh cũng không biết nên dỗ làm sao.
Anh bóc xong hạt dẻ, đang muốn bỏ vào mồm mình, Ngạn Dung đột nhiên nói: “Anh cũng không được ăn.”
Vương Cẩm: “…”
Ngạn Dung bốc mùi dấm chua nói một câu: “Em rất ghét Kim Việt.”
Vương Cẩm cuối cùng cũng nhận ra có gì đấy không ổn.
Ngạn Dung căn bản là không giấu được chuyện trong lòng, tự mình nói ngay và luôn: “Có một năm tuyết rơi rất lớn, giao thông công cộng đều ngừng di chuyển, anh phóng xe đạp 7km để đi mua hạt dẻ rang đường, làm cho lỗ tai lạnh cóng, bởi vì Kim Việt nói muốn ăn. Có chuyện này không?”
Vương Cẩm: “…”
Ngạn Dung bị tổn thương nói: “Em chán ghét hạt dẻ rang đường.”
Vương Cẩm đem hạt dẻ kia bỏ sang một bên, nói: “Sau này không ăn nữa.”