Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dáng Vẻ Em Khi Cười - Vụ Hạ Tùng
  3. Chương 7: End
Trước /7 Sau

Dáng Vẻ Em Khi Cười - Vụ Hạ Tùng

Chương 7: End

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kỳ thi đại học cứ vậy mà kết thúc.

Sơ Diệc cũng không tham gia cuộc tụ tập của lớp, về nhà tắm rửa một cái, thay quần áo tắt điện thoại, kéo rèm lại rồi bắt đầu ngủ.

Ba mẹ Sơ cũng không quấy rầy cô.

Ngày thứ hai tỉnh dậy, khẽ xoa thái dương rồi kéo màn lên, bên ngoài mặt trời đã lên cao, cô ngủ một giấc từ tám giờ tối qua tới giữa trưa.

Từ khi lên cấp ba, không nhớ đã bao lâu không được ngủ một giấc lâu như vậy, có lẽ là không có cơ hội, đương nhiên, cũng có thể chỉ là không có tâm tình ngủ nướng như vậy.

Sơ Diệc không chút để ý nhảy xuống giường.

Sau khi khởi động máy, một thông báo tin nhắn hiện ra, là bạn học trong lớp, không phải rất thân nhưng cũng từng ngồi cùng bàn mấy tháng.

“Sơ Diệc, cậu có tới trường không, thầy nói giúp chúng ta chữa bài.”

Mỗi năm để tìm ra học sinh có kết quả thi đại học xuất sắc, sau khi thi xong, trước khi có thành tích, trường học sẽ gọi toàn bộ học sinh đến để tự đánh giá điểm của bản thân trước.

Sơ Diệc không hề do dự, “Cảm ơn, tớ không cần.”

Sau khi nghỉ ngơi xong, ngày hôm sau, Sơ Diệc lên mạng mua vé đi du lịch theo đoàn, đeo túi ra cửa, tới Tây Nam, thật ra vốn dĩ cô cũng không muốn đi cùng đoàn nhiều người như vậy, chỉ là ba mẹ không đồng ý để đứa con gái vừa mới tốt nghiệp cấp ba xong đã đi du lịch một mình, lại còn tới một nơi xa như vậy, vì thế sau một thời gian tranh chấp, hai bên nhường nhịn, miễn cưỡng đạt thành thỏa thuận.

Nửa tháng sau, Sơ Diệc mới trở về nhà.

Đầu tháng 7, thời tiết rất nóng, cô ở trong nhà đọc sách vẽ tranh, thỉnh thoảng ra ngoài chạy bộ một chút, trừ việc không làm đề với bài tập ra, cuộc sống cũng không khác gì so với trước đây.

Mãi cho tới giữa trưa ngày đó, Sơ Diệc ở nhà đọc một cuốn tiểu thuyết, cửa nhà bỗng mở ra, khuôn mặt mẹ Sơ vô cùng vui vẻ.

Ba mẹ xin nghỉ để về nhà.

Có lẽ là kì thi đại học cô đã phát huy rất tốt, so với thi thử còn hơn hẳn.

Mẹ Sơ nói chuyện điện thoại với giáo viên chủ nhiệm xong cũng không giấu được nụ cười trên môi, “Chủ nhiệm lớp con gửi danh sách cho mẹ rồi.”

Sơ Diệc nhận lấy điện thoại, tầm mắt lướt qua một lúc, bắt được một cái tên quen thuộc, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.

Mấy tên trường đại học hiện lên trong đầu.

Dựa theo tư liệu trước nay cô thu thập được, bằng điểm số và xếp hàng của Ôn Dĩ Hành, rất có khả năng cậu sẽ đi học đại học.

Gia cảnh tốt, thành tích cao, nếu cô là Ôn Dĩ Hành, xác suất 80% sẽ ghi danh một trường đại học tốt.

Cô khẽ thở ra một hơi, giấu đi thần sắc nơi đáy mắt.

Sơ Diệc đã nghĩ xong nguyện vọng đại học của mình, hơn nữa điểm cao như vậy cơ hội lựa chọn cũng rất nhiều.

Gia đình họ cũng không cần vì chuyện này mà hao tâm tốn sức suy nghĩ.

Cuộc sống của Sơ Diệc vẫn như bình thường, trước khi ngủ, màn hình điện thoại cô bỗng sáng lên, đã hơn 11 giờ, Sơ Diệc nhíu mày cầm lấy điện thoại, là thông báo QQ.

Cô rất ít khi lên mạng, dùng QQ cũng không nhiều lắm, bạn bè cũng chỉ có vài người, hầu như là bạn tiểu học và cấp hai.

Là một lời mời kết bạn.

Sau khi nhìn thấy cái tên kia, một chút buồn ngủ của cô cũng không còn thấy đâu nữa.

Cái nóng mùa hè càng ngày càng gay gắt, nhưng cũng đã quen rồi.

Ba mẹ Sơ không để ý thấy tâm tình con gái mấy ngày nay có thay đổi, chỉ cho rằng thành tích thi đại học khiến cô vui vẻ.

Ngày ghi danh trường đại học cũng đã đến.

Một ngày trước khi nộp đơn, trường học tổ chức một cuộc họp.

Sơ Diệc chưa từng nghĩ sẽ đi nghe, nguyện vọng cô đã sớm tra trên mạng xong, cũng sớm đã liên hệ với trường mình nộp đơn rồi, chỉ cần chờ tới ngày đó điền số liệu vào máy tính là được.

Buổi tối, cô nhận được tin nhắn của Ôn Dĩ Hành.

Ôn Dĩ Hành: Ngày mai cậu tới trường học nghe thông tin tuyển sinh không?

Sơ Diệc ngừng một lúc mới trả lời: Có.

Ôn Dĩ Hành: Sau khi họp xong thì đợi tớ.

Ngày hôm sau trước khi ra cửa.

Sơ Diệc đứng trước tủ quần áo do dự hồi lâu, thử từng bộ đồ mùa hè trong tủ của mình, cuối cùng chọn một trước váy ngắn, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, bởi vì quanh năm suốt tháng mặc quần dài, lại thường xuyên ở trong nhà không ra ngoài, làn da trắng không thấy rõ mạch máu, Sơ Diệc nhìn bản thân mình trong gương, căn môi một cái, cuối cùng vẫn là đổi váy thành quần đùi.

Áo phông trắng quần đùi, tóc buộc đuôi ngựa vô cùng giản dị.

Buổi tư vấn sẽ chia theo lớp, ba giờ chiều bắt đầu, nói chuyện tới tận năm giờ.

Sơ Diệc ngồi ở hàng cuối cùng, nghe đến mức mơ màng sắp ngủ tới nơi, đầu dựa vào tường suýt chút nữa thiếp đi.

Tới năm rưỡi tuyên bố kết thúc, đầu cô choáng váng ra khỏi cửa, trong hành lang tất cả đều là học sinh.

Cổ tay bỗng nhiên bị người ta nắm lấy.

Sơ Diệc trợn tròn mắt quay đầu lại đối diện với tầm mắt người kia, bên trong tựa như có ý cười nhàn nhạt.

Ôn Dĩ Hành dường như đã cao hơn, cũng gầy đi một chút, hình dáng ngũ quan ngày càng thêm rõ ràng, mới chỉ một tháng không gặp, tựa như có gì đó đã thay đổi.

Ôn Dĩ Hành nắm lấy tay cô, đưa cô xuyên qua đám người trong hành lang.

Khuôn mặt Sơ Diệc cũng đỏ bừng lên.

Cô nhớ tới một lần kia mình đi Tây Nam, dưới ánh mắt trời gay gắt nửa tháng, so với tháng cuối gặp mặt nhau kia, liệu có khi nào Ôn Dĩ Hành cảm thấy cô đen đi không?

Rời khỏi hành lang, Ôn Dĩ Hành mới buông lỏng tay ra.

Cảm nhận được độ ấm từ tay cậu rời khỏi, Sơ Diệc cũng khẽ thở ra.

Sắc trời dần dần tối đi, khu dạy học quen thuộc, lớp 12 mới lên đang học bù, bận rộn làm bài tập đề thi giống như bọn họ một năm trước vậy, giành giật từng giây.

Mà bây giờ, cô và Ôn Dĩ Hành kề sát vai nhau đi dưới ánh hoàng hôn.

Sơ Diệc do dự mở miệng, “Tìm tớ… có việc sao?”

Là muốn thảo luận với cô về chuyện nguyện vọng đại học?

“Không có việc gì cả.” Ôn Dĩ Hành nhìn chằm chằm cô không chớp, khóe môi mang theo ý cười.

Sơ Diệc không nghĩ tới câu trả lời này, hơi ngây người ra.

“Ồ…” Cô không còn lời gì để nói, một lúc sau cố gắng tìm lý do cho cậu, “Cậu tới trường làm việc?” Sau đó tiện đường nhìn thấy cô?

Cuối cùng, cô cảm thấy bằng điểm số của Ôn Dĩ Hành cũng không cần thiết phải đi nghe tư vấn tuyển sinh.

“Không có việc gì phải làm cả.”

Sơ Diệc nói một câu lại bị cậu phủ nhận một câu.

Cô cắn môi nhìn lén cậu một cái, vừa hay đụng phải đôi mắt Ôn Dĩ Hành cũng đang nhìn mình. Đôi mắt cậu sâu thẳm, ở giữa trời chiều không hề chớp mắt nhìn cô, nhìn lén bị bắt gặp, trong cuộc đời chưa có lần nào quẫn bách như vậy, màu đỏ lan tới tận tai, cúi đầu nhìn mũi chân chăm chú.

Ôn Dĩ Hành khẽ nhếch môi cười, không chút ngại ngùng mà dáng vẻ lại có chút sung sướng.

Sơ Diệc, “…”

“Nếu không có việc gì, tớ về trước đây.” Cô thấp giọng nói.

Ôn Dĩ Hành lại hỏi, “Có đói bụng không?”

Sơ Diệc, “…Không đói.”

Cô đờ người ra trả lời, chưa nói hết, bụng đã kêu lên, nhớ tới buổi chiều ra khỏi nhà còn chưa ăn gì, buổi trưa cũng chỉ uống nước, bây giờ bụng rỗng tuếch không cho chút mặt mũi nào mà kêu lên.

Nam sinh không nhịn được cười thành tiếng, tiếng cười rất êm tai chìm xuống trong buổi hoàng hôn.

Sơ Diệc vừa bực lại vừa thẹn, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Cổ tay lần thứ hai bị cậu nắm lấy.

Đáy mắt Ôn Dĩ Hành còn sót lại ý cười, ánh mắt dịu dàng, “Ăn no đã rồi về.”

Đôi mắt cậu ý vị thâm trường lướt qua bụng cô, tai Sơ Diệc càng đỏ hơn.

Cảm giác thất bại đột nhiên dâng lên trong lòng, cô nhớ từ lần đầu tiên gặp người trước mặt cho tới bây giờ, cô đã thích cậu không sai biệt lắm 6 năm trời, chưa từng nhắc tới với ai, thậm chí đến bản thân Ôn Dĩ Hành cũng không hề biết.

Từ khi bọn họ nói chuyện với nhau câu đầu tiên cho tới vừa rồi, ở trước mặt cậu cô vẫn luôn mất mặt, nhiều năm như vậy không hề có chút tiến bộ nào.

Thật kém cỏi…

Qua kỳ nghỉ hè này, hai người sẽ rời khỏi thành phố nhỏ này, trời nam biển bắc, từ đây sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.

Thiếu nữ cắn chặt môi dưới.

Nụ cười trên mặt Ôn Dĩ Hành dần dần biến mất, lúc Sơ Diệc ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ hoe, lông mi bị thấm ướt, cậu đã từng nhìn thấy rất nhiều biểu cảm của cô, khi mỉm cười, khi nhíu mày, khi không có cảm xúc nào, dáng vẻ khi đọc lén tiểu thuyết trong giờ nghỉ trưa, dáng vẻ tự tin trả lời bài cô hỏi…

Từ năm 13 tuổi cho đến khi 18 tuổi, cô của mỗi năm cậu đều nhớ rõ, những năm tháng đó hai người đã trưởng thành cùng nhau.

“Tớ về trước đây.” Sơ Diệc thay đổi tâm tình, cố gắng làm cho ngữ khí bằng phẳng, nuốt nước mắt vào trong.

Trên mặt bỗng nhiên có gì đó lành lạnh chạm vào.

Sơ Diệc kinh ngạc ngẩng đầu.

Nam sinh cao lớn khom lưng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua mí mắt cô, từng chút từng chút, động tác dịu dàng tinh tế giúp cô lau nước mắt.

Cậu ném tớ giấy bị thấm ướt vào thùng rác ở một bên.

Sơ Diệc rũ mi, trốn tránh ánh mắt của cậu, hai má đã đỏ bừng, tuy rằng không nói lời nào nhưng khóe mắt đến mí mắt cũng đã ướt đẫm, khoảng cách gần như vậy, cậu có thể thấy rõ đuôi mắt phải của cô có một nốt ruồi nho nhỏ, bị nước mắt thấm ướt giống như đóa hoa nở rộ.

Nam sinh cười khổ dỗ dành, “Đừng khóc.”

Sơ Diệc lau mắt, trốn tránh ngón tay của cậu, “Không khóc.”

Vô duyên vô cớ khóc trước mặt cậu như thế làm gì… vừa mất mặt lại vừa kỳ lạ.

Cô vẫn luôn bị mọi người cho rằng bản thân tính tình kỳ quái, là người khó tiếp cận, nhưng bản thân cô cũng không muốn Ôn Dĩ Hành nghĩ mình như vậy.

“Chưa kịp tỏ tình đã làm cô gái mình thích khóc mất rồi…” Cậu khẽ thở dài, “Tớ còn có thể nói tiếp được sao?”

Đôi mắt trong suốt của Sơ Diệc còn ẩn chứa nước mắt, ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn cậu, gì cũng không nói.

Tỏ tình?

Thì ra, Ôn Dĩ Hành, hôm nay hẹn cô ra đây, là muốn tỏ tình với người khác sao?

Thấy dáng vẻ sợ ngây người của cô, nhìn bề ngoài Ôn Dĩ Hành bình tĩnh như vậy, nhưng thật ra trái tim cậu đã đập rất nhanh, vành tai đã đỏ bừng lẳng lặng cúi đầu nhìn cô, không muốn buông tha bất kì biểu tình nào trên mặt cô cả.

Cuối cùng, Sơ Diệc nghĩ thế nào, cậu cũng không chắc lắm.

Chỉ là, muốn nói hết cảm xúc của mình ra.

“Cậu muốn tỏ tình với ai?” Sơ Diệc mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn, mắt mở to nhìn cậu chằm chằm, bên trong có chút buồn bực.

Tỏ tình với người khác… nói với cô làm gì? Cố ý muốn khiến cô khó chịu, hay là vì đối tượng của cậu là bạn bè trước đó, muốn cô bắc cầu cho hai người?

Sơ Diệc càng nghĩ càng bực, nước mắt không khống chế được rơi xuống.

“Muốn nói thì cậu nói đi, tớ cũng không giúp được gì.” Cô cắn môi dưới, quật cường nói.

Sau khi hiểu rõ suy nghĩ của cô, Ôn Dĩ Hành chỉ có thể cười khổ.

Lúc học thông minh như vậy, sao trên phương diện này lại chậm chạp ngốc nghếch vậy chứ, đúng là ngốc hết thuốc chữa, so với học sinh tiểu học còn không bằng.

Sắc trời đã chìm xuống, tiếng chuông kết thúc tiết tự học buổi tối đã vang lên, hàng cây bên đường không một bóng người, bọn họ đã học ở đây ba năm, trải qua vô số kỉ niệm.

Gió đêm thật sự dịu dàng, khuôn mặt Sơ Diệc còn chưa khô nước mắt, đôi môi hồng nhạt, ánh đèn đường sáng lên, Sơ Diệc bị chói mắt phải đưa tay lên che mắt, thuận tiện liếc cậu một cái, đôi mắt ướt át vừa ngây thơ lại vừa ấm ức.

Trái tim Ôn Dĩ Hành rung động, tim đập càng ngày càng nhanh.

Sơ Diệc lau nước mắt, đột nhiên không kịp phòng bị, trên môi truyền đến cảm xúc vô cùng một mại.

Nam sinh cúi đầu nắm lấy tay cô, như cười như không, “Cậu có thể giúp.”

Cậu không nhịn được cúi đầu, giọng nói trong trẻo lần đầu tiên khàn khàn, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, “Chỉ cần cậu nói được.”

Đầu óc Sơ Diệc như muốn nổ tung.

Tay vô ý thức nắm chặt góc áo cậu.

Câu nói trước đó của Ôn Dĩ Hành…

Chưa kịp tỏ tình đã làm cho cô gái mình thích khóc rồi… còn có thể nói tiếp sao?

Là chỉ cô?

Rõ ràng như vậy mà cô còn hiểu lầm, Ôn Dĩ Hành có thể cảm thấy cô ngốc muốn chết không… Sơ Diệc thật sự muốn bóp chết mình của vài phút trước.

Thấy cô đã lấy lại tinh thần, khóe mắt ửng đỏ không biết đang suy nghĩ gì, biểu tình thay đổi liên tục, điều Ôn Dĩ Hành thích nhất chính là ánh mắt ngây thơ lại linh động của cô.

Thật sự không nhịn được lại hôn một cái lên má cô, sau đó nắm lấy tay cô, “Đi thôi, đi ăn cơm.”

Sau khi phản ứng được cậu vừa làm gì mình, khuôn mặt Sơ Diệc hoàn toàn đỏ lên, “Cậu, cậu…” Cô lắp bắp, thật sự không nói nên lời.

Đột nhiên chạy tới tỏ tình, thậm chí còn không đợi cô đồng ý đã tự tiện làm bước tiếp theo… Còn, còn, còn, trực tiếp không được sự đồng ý của cô đã hôn cô.

“Tớ còn chưa đồng ý đâu.” Cô buông tay Ôn Dĩ Hành ra, nam sinh phối hợp ngừng bước chân, thả chậm tốc độ, Sơ Diệc đi tới bên cạnh cậu, giọng nói nghiêm túc.

Ôn Dĩ Hành nghiêng đầu hỏi cô, “Gì cơ?”

“Không, không đồng ý…” Giọng nói Sơ Diệc càng ngày càng nhỏ, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, “Hôn…” Chưa nói xong, khuôn mặt lại đỏ lên.

Cậu thổ lộ, cô đồng ý, hai người ở bên nhau chậm rãi bồi dưỡng tình cảm, cuối cùng dưới thời gian thích hợp, dưới tình huống hai người đồng ý mới hôn… không phải nên là quá trình như vậy sao.

Cô vẫn nhìn nghiêm túc như cũ, nhỏ giọng nói, “Người ta đều nói rằng, vừa mới ở bên nhau mà đã hôn là không có cơ sở tình cảm, xác suất chia tay so với bình thường cao gấp ba.”

Ôn Dĩ Hành khẽ cười một tiếng.

“Thích cậu nhiều năm như vậy.” Ôn Dĩ Hành đưa tay không nặng không nhẹ véo má cô, “Không có cơ sở tình cảm?”

Sơ Diệc sửng sốt, đôi mắt mở to.

Lần đầu tiên gặp cô.

Trong phòng học yên tĩnh.

Cậu đeo cặp sách đứng bên cửa phòng học nhìn cô gái ngồi cạnh cửa sổ, tay đặt ở trên bàn, ánh mặt trời dừng trên khuôn mặt cô khiến cô như tỏa sáng, cô lật một trang sách, không biết nhìn thấy gì mà cong môi cười trộm.

Cậu thu hồi tầm mắt, không biết vì sao chỉ thoáng nhìn một giây, nụ cười kia lại lọt vào đáy lòng của cậu, khiến cậu nhiều năm nhớ nhung như vậy.

Sau đó, không biết bắt đầu từ lúc nào, càng ngày càng để ý, ánh mắt bất tri bất giác luôn dõi theo cô, chỉ là cậu chưa từng suy nghĩ sâu xa.

Mà đợi tới lúc cậu hoàn toàn hiểu rõ tình cảm của bản thân mình đã là bốn năm sau, khi quay đầu lại trong phòng học đã không bắt gặp thân ảnh của cô nữa.

Bị đôi mắt kia nhìn thấu, không giống sự dịu dàng như ngày thường, Sơ Diệc có thể cảm nhận được trái tim mình điên cuồng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Nhất định là tớ sớm hơn…” Cô rời mắt, dường như có chút không phục lẩm bẩm một tiếng.

Ôn Dĩ Hành nghe được, nhếch môi cười.

“Được, cậu sớm hơn.” Cậu không tranh chấp với cô, đôi mắt chăm chú nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng lộ ra dịu dàng hiếm thấy, “Vậy muốn người bạn trai này làm gì để bồi thường đây?”

Trái tim Sơ Diệc đập loạn, bỗng nhón chân lên, dùng sức kéo cổ cậu lại gần, đôi môi mỏng xinh đẹp của cậu ngay trước mắt, cô mổ nhẹ một cái, “Không nói cho cậu biết.” Cô đỏ mặt không dám nhìn cậu, vội vàng chạy đi.

Về sau mỗi ngày sẽ được ở bên nhau rồi.

Nếu muốn bồi thường…

Vậy thì mỗi ngày phải thích cô nhiều hơn một chút, đền bù những năm tháng kia không nhìn thấy tình yêu thầm kín này của cô.

END.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /7 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Công Chúa Xuyên Thời Gian

Copyright © 2022 - MTruyện.net