Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Hôm nay vốn dĩ là cô ấy nên mời khách." Lộ Tinh Lâm nói, "Việc của cô ấy là việc của cô ấy, tôi xen vào, không thích hợp."
Phong Cảnh Thụy nghe mà cái hiểu cái không.
Lộ Tinh Lâm tiếp tục bổ sung: "Muốn làm gì cho cô ấy, thì làm chuyện khác là được."
Phong Cảnh Thụy nghe có vẻ mơ hồ, nhưng khi nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Dư Lạc sau khi mời khách, cậu ta cũng dần hiểu ra.
Có lẽ là... những việc không cần can thiệp quá nhiều, thì không nên cướp công của người khác?
Lộ ca không hổ là Lộ ca!
Sau khi ăn sáng xong, mọi người cùng nhau trở về căn cứ, các tay đua lúc này có thể về phòng nghỉ ngơi, còn Dư Lạc phải bắt đầu công việc của mình.
Khi về đến nơi cũng vừa kịp giờ làm, cô đứng ở cửa câu lạc bộ chấm công.
"Tài liệu em thu thập hầu như đã đầy đủ rồi." Dư Lạc nhẹ nhàng nói, "Vậy buổi phỏng vấn riêng… khi nào thì anh sắp xếp cho em?"
Cô nói một cách tự nhiên.
Nếu không có gì bất ngờ... có lẽ ngày mai hoặc ngày kia? Hay cô làm thêm giờ?
Dư Lạc đang suy nghĩ thì bỗng nghe Lộ Tinh Lâm nói: "Anh phải đi Tứ Xuyên một chuyến, đợi anh trở về sẽ giúp em hoàn thành công việc, được không?"
Đi Tứ Xuyên… đột nhiên như vậy? Cô còn chưa kịp phản ứng thì Lộ Tinh Lâm lại nói thêm.
"Những tài liệu gần đây đều đã làm xong, em cũng có thể nghỉ ngơi, hoặc về lại tòa soạn, trước đó không phải đã nói có rất nhiều việc chất đống chưa xử lý sao?"
"Đợi anh trở lại, sẽ đến tìm em để phỏng vấn."
Dư Lạc gật đầu xác nhận, mặc dù trong đầu có hàng nghìn câu hỏi, nhưng lúc này công việc vẫn quan trọng nhất.
"Vậy trước khi anh về nhớ báo trước cho em, để em chuẩn bị." Cô nói, rồi đánh dấu vào lịch trình.
Trong tầm mắt của cô, cô thấy người bên cạnh đã dừng bước.
Dư Lạc cũng dừng lại, quay đầu nhìn anh.
Lộ Tinh Lâm rũ mắt, ánh mắt khó hiểu nhưng anh lại mỉm cười: "Nghe em nói sẽ đợi anh về, thấy vui lắm."
Dù chỉ là vì công việc, cô đợi anh về để hợp tác.
Dư Lạc cũng hiểu ý trong lời nói của anh, có chút ngượng ngùng, chưa kịp nói gì thì cảm thấy trên đầu mình có một cảm giác ấm áp.
Lộ Tinh Lâm nhẹ nhàng vỗ vào đầu cô.
Anh như đang cầu nguyện.
"Hy vọng lần sau trở về."
"Em vẫn đang đợi anh."
Chỉ đơn giản vì muốn gặp anh, mà đợi anh, không có bất cứ ý nghĩa nào khác.
Cổ họng cô như sủi bọt, lan dần đến lồng ngực, Dư Lạc không biết phải diễn tả cảm giác lâng lâng khi ở bên Lộ Tinh Lâm như thế nào.
Chỉ cảm thấy mềm mại và ấm áp.
…
Sau khi xong việc, Dư Lạc theo yêu cầu của chủ nhiệm Mã, đã gửi báo cáo tiến độ công việc vào nhóm.
Khi Liễu San San tỉnh dậy, Dư Lạc đã hoàn thành xong mọi công việc. Làm việc ngoại trú ở đây thật dễ dàng, chỉ cần điểm danh, chỉ cần lãnh đạo không tìm thì có thể ngủ bất cứ lúc nào.
Cô ta nhìn vào tin nhắn trong nhóm, bối rối.
Chẳng phải hôm nay không có công việc đặc biệt sao?!
Thật ra công việc ở đây không nhiều, và cũng đơn giản, nếu có việc, Tôn Khả sẽ thông báo trước.
Sau khi mắc lỗi lần trước, Liễu San San không còn dám đi trễ trong công việc nữa, sợ mình lại bị bắt lỗi thêm.
Hơn nữa, Dư Lạc không phải là người dễ bắt nạt như lời vhủ nhiệm Mã, Dư Lạc có vẻ cũng rất cứng cỏi.
Những gì có thể làm, cô ta đều đã làm.
Nhưng sao lại như thế này?! Dư Lạc lại âm thầm làm gì đó, chẳng phải rõ ràng là muốn làm cô ta mất mặt sao!!
Dư Lạc gửi xong nội dung trong nhóm, còn @ chủ nhiệm Mã và chị An An, viết: 【Tôi đã hoàn thành công việc của mình, Lộ Tinh Lâm có việc cần đi huấn luyện một tuần, đã hẹn phỏng vấn ở tòa soạn sau khi anh ấy trở về, đây là báo cáo buổi huấn luyện đặc biệt hôm nay.】
Chị An An: 【@Liễu San San, Tiểu Dư đã hoàn thành công việc của cô ấy rồi, báo cáo công việc của cô đâu?】
Chị An An: 【@Chủ nhiệm Mã, tôi không hiểu tại sao anh lại cử San San qua, một mình Tiểu Dư chẳng phải đã làm rất tốt sao?】
Liễu San San nhìn thấy những lời này, nghiến răng giận dữ, bước ra khỏi phòng định tìm Dư Lạc nói chuyện, nhưng vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng trò chuyện ngoài hành lang.
"Chà, bánh bao sáng nay Tiểu Dư mời thật sự rất ngon."
"Haha, ai bảo cậu ăn nhiều thế làm gì!"
"Không ngờ Lộ Tinh Lâm thật sự không trả tiền, lần sau chúng ta phải ăn ít lại, để hố cậu ta nhiều hơn."
"Đúng vậy, chị Lạc Lạc vất vả như vậy, cũng chẳng dễ dàng gì..."
Thì ra...
Dư Lạc lại mời khách, dựa vào mối quan hệ để đi cửa sau!
Liễu San San tức giận không thôi, nhưng cảm thấy lần này chỉ có thể chịu thiệt, đợi cô ta tìm được chứng cứ khác, sẽ phơi bày hết những hành vi bẩn thỉu của Dư Lạc ra ngoài!
Chẳng phải dựa vào quyến rũ, hối lộ sao? Có gì hay ho đâu, còn tưởng rằng cô ta có năng lực, chẳng qua cũng chỉ nhờ Lộ Tinh Lâm nuông chiều cô ta.
Liễu San San lại nghĩ tới những lời trước đây Lộ Tinh Lâm nói trước mặt cô ta.
Càng nghĩ càng tức đến nghẹn thở.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn!
Công việc hôm nay kết thúc sớm.
Đúng lúc là thứ sáu, chị An An ở trong nhóm nhắn với Dư Lạc, hôm nay cô có thể sớm điểm danh ra về, coi như phần thưởng cho việc hoàn thành công việc.
Giống như có sắp đặt sẵn, chị An An nói:
【À phải rồi, khi về nhớ ký hợp đồng chuyển chính thức, tôi đã xin được rồi, đợi khi cô hoàn thành nốt công việc cuối cùng, sẽ chính thức chuyển chính thức nhé.】
【@Chủ nhiệm Mã, lão Mã, anh không có ý kiến chứ? Tiểu Dư chỉ là thực tập sinh, lần này lại tự mình hoàn thành công việc quan trọng, nếu anh còn không cho cô ấy chuyển chính thức, có vẻ như là cố tình gây khó dễ đấy.】
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");