Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Anh… cũng ra ngoài rồi sao?”
Lúc này, đi ra ngoài làm gì...
Dư Lạc nhìn vào màn hình tin nhắn của hai người, tay ngập ngừng nhưng mãi vẫn chưa gõ ra gì. Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy mối quan hệ của hai người chưa đến mức để can thiệp quá nhiều.
Hình Lục nhìn vào lộ trình của Dư Lạc, phát hiện Dư Lạc từ căn cứ đi đến trung tâm mua sắm sẽ đi ngang qua nhà mình, nên cô ấy nhờ Dư Lạc tiện đường đón mình luôn.
Dù Dư Lạc đã nói trước rằng cô sẽ lái xe của Lộ Tinh Lâm đến, nhưng khi một chiếc Maserati đỗ ngay trước mặt Hình Lục, cô ấy vẫn sững người mấy giây, sau đó mới tiêu sái lên xe.
“Ôi mẹ ơi, một biên tập viên tạp chí nhỏ bé như chị giờ cũng được ngồi xe Maserati nhờ bạn bè rồi.”
“Dù đã biết bọn họ chơi xe đua, trong nhà giàu đến chảy mỡ, nhưng kiểu này cũng hơi quá rồi, trong gara tùy tiện lấy ra một chiếc là Maserati sao?”
“Điểm xuất phát của anh ta đúng là điểm đến mình không bao giờ với tới được… Ôi trời.”
Nói xong, Hình Lục cài dây an toàn, cuối cùng cũng hơi ngỡ ngàng kêu lên một tiếng "Woa", rồi quay sang hỏi Dư Lạc, “Ngày mai em hẹn hò với Lộ Tinh Lâm sao?”
Dư Lạc gật đầu: “Ừm…”
“Lúc nãy chị bị mấy bộ đồ quần áo em gửi qua làm choáng đến mức quên cả vụ này đấy.”
Hình Lục ngả người một chút, “Em xem, chị đã nói đúng mà! Công việc này là đo ni đóng giày cho em, có phải Lộ Tinh Lâm thích kiểu như em không!”
Hình Lục thấy Dư Lạc làm việc ở câu lạc bộ này thuận lợi, cô ấy đã ngầm đoán được phần nào. Gần đây sắc mặt của chủ nhiệm Mã rất khó coi, mỗi lần An An khen ngợi Dư Lạc trong buổi họp, chủ nhiệm Mã lại như nuốt phải bồ hòn.
Dù Dư Lạc là người không thích “báo cáo”, thường chỉ âm thầm làm việc, Hình Lục vẫn đoán được công việc của cô rất suôn sẻ.
Dư Lạc thế nhưng không phủ nhận, chỉ nói: “Ừm.”
“Được rồi, nói nghe xem, em và Lộ Tinh Lâm sẽ thật sự bên nhau sao?” Hình Lục cười, “Đừng thật sự đổ vào nhé, kiểu người như anh ta thay người yêu còn nhanh hơn thay áo nữa ấy.”
Hình Lục thực sự lo lắng rằng Lạc Lạc ngây thơ đáng yêu của mình sẽ bị Lộ Tinh Lâm đùa cợt.
“Khi nào xong việc thì về ngay, chị sẽ trông chừng em.” Hình Lục nói, “Không được phép thực sự hẹn hò với Lộ Tinh Lâm, biết chưa?”
Dư Lạc cảm thấy mọi chuyện phức tạp, và có nhiều điều chưa chắc chắn, tạm thời không có ý định kể hết cho Hình Lục biết.
Cuối cùng cô chỉ mỉm cười.
“Em sẽ tự mình liệu mà.”
Lúc này Hình Lục mới yên tâm hơn một chút, sau đó lại cùng Dư Lạc nói một ít chuyện khác. Cô ấy kể về thân ảnh kỳ quái gần đây thường xuất hiện tại quán cà phê dưới lầu.
“Không biết tại sao hắn cứ lảng vảng dưới lầu, trông gầy gò, u ám, lần đầu tiên chị chạm mặt hắn thì giật cả mình…”
“Hắn không gọi đồ uống, chỉ ngồi ở bên ngoài cửa, như đang chờ ai đó.”
“Khi em về nhớ cẩn thận đấy, chị thấy hắn thật đáng sợ, dạo này phải nhờ mấy anh trong tòa soạn mua cà phê hộ.”
Tay Dư Lạc nắm chặt lấy vô lăng, trong lòng khẽ run, nhưng rất nhanh cô kiềm chế lại.
Chỉ hy vọng là chuyện này không liên quan đến cô.
Những người từng trải qua biến cố bất ngờ luôn sợ hãi những sự việc kỳ lạ như thế.
Hình Lục không để ý nhiều, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác. Đến nơi, khi tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe, Hình Lục nghiêng người về phía Dư Lạc, giọng có chút đùa cợt nhưng cũng rất nghiêm túc.
“Đúng rồi, dạo này em ở câu lạc bộ sống tốt nhỉ, gặp được chuyện vui gì à?” Cô ấy hỏi.
Dư Lạc sửng sốt.
Bản thân cô cũng không cảm thấy mình có gì thay đổi, hơn nữa thời gian ngắn như vậy có gì để thay đổi chứ…
Nhưng ánh mắt của Hình Lục không nói dối, Dư Lạc thậm chí thấy trong mắt Hình Lục có chút vui mừng.
Sau đó, cả hai cùng nhau bước xuống xe, vừa đi vừa nói chuyện.
Hình Lục nói: “Cảm giác dạo này em càng thích phơi nắng hơn.”
“Đây là kiểu ví von gì chứ.” Dư Lạc bật cười.
“Có lúc chị cảm thấy, em rõ ràng là một đóa hướng dương, nhưng luôn quay lưng lại với ánh sáng, trông thì rạng rỡ, nhưng có chút u sầu.”
Là một nhà báo, biên tập viên, Hình Lục vốn rất giỏi quan sát con người, người làm việc với chữ nghĩa thường có trực giác nhạy bén về khí chất của con người.
Dư Lạc hiểu được ý của cô ấy.
Cô không phủ nhận.
“Nhưng hôm nay nhìn em có chút khác biệt.”
Hình Lục đưa tay chỉnh lại lọn tóc mai cho cô, “Cảm giác, em đang từ từ quay lại hướng về phía ánh sáng.”
“Ừm? Sao chị lại cảm nhận được vậy?” Dư Lạc vẫn hỏi một câu.
Hình Lục mỉm cười, tự nhiên phân tích cho cô nghe.
“Lúc nãy chị kể chuyện ấy, chị nhớ trước đây khi nghe tin xấu hay mấy vụ việc tiêu cực, em sẽ ngẩn ngơ, mất tập trung một lúc lâu, cả buổi trưa cũng chẳng nói gì, không để ý đến ai, cũng không thèm uống trà chiều.”
“Nhưng hôm nay kể lại cho em nghe, em dường như không để tâm.”
“Rõ ràng, khả năng chặn cùng tiêu hóa năng lượng tiêu cực và thông tin xấu của em mạnh lên rồi.”
Dư Lạc bỗng chốc được cô ấy thức tỉnh.
Chợt nhận ra rằng, khi nãy trong lòng cô quả thật có thoáng nghi ngờ rằng liệu người đàn ông đó có phải là Dư Thành Hải đột ngột xuất hiện hay không.
Nhưng cô… không cảm thấy đau khổ và khó đối mặt như trước nữa.
Trong tiềm thức của cô, có một người đã kiên định nắm lấy tay cô trên con đường đơn độc chạy trốn.
…
Đêm nay, hội chứng “học sinh tiểu học đi dã ngoại” của Dư Lạc bùng nổ, cô hầu như không ngủ được mấy.
Mơ màng ngủ rồi lại tỉnh dậy, tỉnh dậy lại chợp mắt thêm chút nữa.
Sáng hôm sau, cô dậy thật sớm để chuẩn bị và trang điểm. Bình thường cô không trang điểm nhiều và cũng không mang theo đồ trang điểm, nhưng Hình Lục đã lường trước điều này.
Trước khi xuống lầu, Hình Lục đã chuẩn bị sẵn một túi mỹ phẩm lớn, đưa cho Dư Lạc, bảo cô hôm nay nhất định phải trang điểm thật đẹp.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");