Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử
  3. Chương 110
Trước /152 Sau

Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử

Chương 110

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “3, 2, 1! Xuất phát!”

Ngay khoảnh khắc nhân viên ra lệnh, Dư Lạc cảm thấy lưng mình bị đụng một cú, giây tiếp theo, cô đã lao vút đi.

Dư Lạc: "…!!!"

Đây không phải là xe đụng sao, Lộ Tinh Lâm, sao anh lại lái xe y như đang đua thật vậy!

Mọi người phía trước và xung quanh vẫn liên tục đụng vào vị trí của bọn họ.

Sau khi xuất phát khoảng 100 mét, mới có điểm b.ắ.n đầu tiên, Dư Lạc đã chuẩn bị sẵn sàng, tiếng gió và tiếng reo hò ầm ĩ của đám đông hòa lẫn vào nhau.

Một hơi thở ấm áp lướt qua bên tai cô.

"Em chỉ cần làm điều mình muốn, tin anh đi, lát nữa anh sẽ để mọi người lại sau lưng." Giọng nói của Lộ Tinh Lâm đầy ý cười.

Dư Lạc khẽ gật đầu, nâng khẩu s.ú.n.g laser trên tay. Biển điểm của điểm b.ắ.n đầu tiên khá lớn, điểm số không cao lắm, càng khó ngắm thì điểm càng cao, đây là vòng luyện tập đầu tiên.

Đến khúc cua đầu tiên, Dư Lạc bấm cò và cảm thấy một chút rung nhẹ trong tay, đó là tín hiệu ghi điểm.

Đường đua chật chội, dù sao đây vẫn là xe đụng, khoảng cách không xa, thỉnh thoảng có người đụng vào xe của bọn họ.

Dư Lạc cảm giác mình sắp bị va đến hoa mắt.

Nhưng hai người bọn họ vẫn dẫn đầu, vì cả hai đều là dân chuyên, chẳng có gì đáng lo, chỉ là chỗ ngồi hơi rộng so với cô. Dư Lạc cứ lắc lư trong ghế. Người cô quá nhỏ nhắn, chỉ cần một cú rẽ gấp là cô lại lắc lư trong đó.

Không ngờ điều khó vượt qua nhất lại là…

Cô cảm thấy đầu mình hơi đau vì va đập.

Càng về sau, độ khó càng cao, các yếu tố này khiến cô b.ắ.n trượt mấy lần liền.

Loa trong sân truyền thông báo: "Xin quý khách chú ý, khu vực cuối cùng là cơ hội cuối để vượt lên và thay đổi kết quả!"

"Khu vực này có nhiều biển điểm chồng chéo, với ba loại điểm lớn, trung bình, nhỏ để lựa chọn..."

"Như vậy, hiện tại bạn sẽ chọn đi nước chắc, lấy biển năm điểm lớn, hay là mạo hiểm với biển hai mươi điểm nhỏ nhất!"

Khu vực cuối cùng giống sân xe đụng truyền thống, không phải đường đua mà là một sân rộng, tăng khả năng va chạm giữa các xe.

Ở đây, ngoài việc ghi điểm, còn có mục tiêu là cản trở đối thủ.

Hai người bọn họ vừa nãy dẫn đầu nên ai cũng biết bọn họ ghi được nhiều điểm, đến đây liền trở thành mục tiêu của mọi người.

Xung quanh mọi người như hô hào: "Cản chiếc xe số mười sáu màu vàng đó! Nhanh lên, nhanh lên!"

"Ha ha ha, cứ đ.â.m vào bọn họ đi, xông lên!"

Các xe khác đổ dồn về phía bọn họ, vây chặt lấy. Lộ Tinh Lâm quay sang nhìn Dư Lạc một cái, nói: "Ngồi chắc nhé."

Dư Lạc hoàn toàn tin tưởng vào tay lái của anh, cô gật đầu.

Tuy biết anh rất giỏi, nhưng khi anh lái chiếc xe này thoát khỏi vòng vây một cách ngoạn mục, cô vẫn không nhịn được mà bật cười sảng khoái.

Dư Lạc đột nhiên  quay đầu lại: "Sao mà mượt thế?"

Lộ Tinh Lâm mỉm cười: "Bằng không thì sao?"

"Anh đã nói sẽ đưa em thoát ra thì sẽ làm được."

Một cơn gió đột nhiên thổi qua, như tràn vào tận cổ họng cô, khiến cả người cô nhẹ bẫng.

Lộ Tinh Lâm… sẽ đưa cô đi.

Bị người khác đuổi bắt, đối với Dư Lạc là khoảnh khắc tối tăm nhất, chật hẹp nhất trong cuộc đời, cô sợ những khoảnh khắc như thế.

Không ai biết khi những người kia đùa rằng sẽ đuổi theo, chặn đường bọn họ, trong đầu cô thoáng chốc như chìm vào bóng tối, bị ký ức cũ xâm chiếm.

Nhưng Lộ Tinh Lâm đã phá tan khoảnh khắc ấy chỉ trong vỏn vẹn năm giây.

Dư Lạc chợt nhớ đến một câu từng đọc trên mạng:

“Con người cần có sợi dây thừng của riêng mình. Vào lúc tương lai trở nên tối tăm và chật hẹp, đó sẽ là sợi dây giúp bạn thoát thân.”

Lộ Tinh Lâm không phải là gánh nặng của cô, anh là sợi dây thừng của cô.

Khoảnh khắc lơ đễnh ấy bị cắt ngang bởi cú phanh gấp và lùi xe ầm ầm, suýt nữa đầu Dư Lạc đập vào ghế.

Nhưng lần này không đập vào, bởi phía sau đầu cô có bàn tay ai đó vững vàng bảo vệ.

Lộ Tinh Lâm lái xe bằng một tay, tay kia che chở đầu cô, liếc nhìn cô một cái: "Chọn đi."

Lựa chọn, phải b.ắ.n vào biển điểm nào.

Trước khi cuộc đua kết thúc, không ai biết ai ghi nhiều điểm hơn, bọn họ chỉ được dự đoán là cao nhất. Giờ đây bọn họ bị cản trở, biển năm điểm dễ bắn, tuy ít nhưng khá an toàn.

Nếu mạo hiểm chọn biển hai mươi điểm, rất có thể sẽ bị người khác với lối chơi an toàn đuổi kịp.

Nhưng Dư Lạc nheo mắt, chỉ quay lại nói với Lộ Tinh Lâm: "Em muốn chọn hai mươi điểm."

Khi cô quay lại, gương mặt vừa vặn áp vào lòng bàn tay anh, như một chú mèo nhỏ đang cọ cọ để làm nũng.

Dư Lạc hỏi với giọng mơ hồ, như nói về chuyện hiện tại, nhưng cũng như đang ám chỉ điều gì đó.

"Lộ Tinh Lâm."

"Anh sẽ bảo vệ em chứ?"

Lông mi Lộ Tinh Lâm khẽ run, anh cười: "Em ngốc à? Không phải anh đã nói từ trước rồi sao."

Sẽ luôn bảo vệ cô.

"Vậy —— " Cô hít sâu một hơi, "Anh nhìn xem, có bao nhiêu người đang đuổi theo chúng ta, rất nguy hiểm, anh vẫn sẽ ở bên em sao?"

Lộ Tinh Lâm không hiểu lời nói ngoài lề của cô, chỉ đáp lại: "Nếu không thì sao?"

"Anh chưa bao giờ có lựa chọn nào khác."

Dư Lạc gật đầu, một lần nữa nâng khẩu s.ú.n.g của mình lên, nhắm tia laser yếu ớt vào những biển điểm nhỏ nhất.

Cô bấm cò——

Khi họ nhận được con thỏ phiên bản giới hạn mùa hè đã từng bỏ lỡ, Dư Lạc mân mê chiếc váy nhỏ của nó rất lâu.

Phía sau, đứa trẻ vừa nãy làm ầm ĩ vẫn đang khóc lóc om sòm.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /152 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Niềm Hạnh Phúc

Copyright © 2022 - MTruyện.net