Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lộ Tinh Lâm ừ một tiếng, đưa Lộ Thanh Hạ trở về phòng trên lầu, sau đó bước nhanh đến thư phòng, gõ cửa.
“Vào đi, mẹ ở đây.” Giọng của Nhan Mạn Ngữ vọng ra.
“Mẹ.” Lộ Tinh Lâm đẩy cửa vào, “Thế nào rồi?”
Vừa rồi ở trên đường, anh đã nói cho Nhan Mạn Ngữ về những điều mình nghi ngờ.
Mặc dù bây giờ bà là một bà nội trợ toàn thời gian, nhưng trước đây, bà từng là sinh viên xuất sắc của Đại học Bắc Kinh, chuyên ngành tâm lý học.
Trước khi Lộ Tinh Lâm ra đời, bà đã làm nhà tư vấn tâm lý tại bệnh viện tư nhân hàng đầu ở Bắc Kinh.
Sau đó vì để chăm sóc con cái, bà đã từ bỏ công việc.
Tuy nhiên, trong những năm qua, mặc dù chơi bời nhưng bà cũng không bỏ rơi chuyên môn của mình, thỉnh thoảng bà vẫn phân tích nhiều trường hợp.
Bà cũng thường tư vấn miễn phí cho người khác ở trên mạng.
Khi Lộ Tinh Lâm đột nhiên gọi điện về nhà,
bà rất ngạc nhiên vì biết hôm nay anh sẽ đi Tứ Xuyên.
Lẽ ra anh đã phải lên máy bay rồi, nhưng lại đột nhiên nói muốn về nhà.
Lộ Tinh Lâm cũng chỉ trong một khoảnh khắc bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, nhớ lại mỗi lần nhắc đến Khả Ái Đa, Dư Lạc luôn có phản ứng kỳ lạ.
Và hôm nay, cô cũng có những biểu hiện khác thường.
Lộ Tinh Lâm không thể chắc chắn hoàn toàn, chỉ có thể tìm sự giúp đỡ từ Nhan Mạn Ngữ, bà rất hiểu về tâm lý con người.
Nhan Mạn Ngữ có thể phân tích những chi tiết này để đưa ra một cái nhìn tổng quát.
“Nẹ đã hiểu tình huống mà con nói.” Nhan Mạn Ngữ đáp, “Nếu mẹ không đoán sai…”
Bà dừng lại một chút, nhìn Lộ Tinh Lâm.
Không biết anh có thể chấp nhận câu trả lời này không, nhưng đây chính là câu trả lời.
“Khả Ái Đa có lẽ đã qua đời vì một số lý do nào đó, và con bé không thể chấp nhận được việc Khả Ái Đa rời đi.”
“Vì vậy hôm nay khi con ch.ó giống Khả Ái Đa chạy đến, con bé đã theo bản năng mà né tránh.”
“Đó là một ký ức đau thương mà con bé sẽ muốn tránh né.”
Nhan Mạn Ngữ không muốn tiếp tục nói thêm, bà cảm thấy Lộ Tinh Lâm có lẽ sẽ hiểu ý của mình, để nhìn lại quá khứ.
Bà nhìn thấy rõ ràng bàn tay của Lộ Tinh Lâm đang run rẩy, cả người dường như đang cứng lại.
Qua một lúc lâu, Lộ Tinh Lâm mới nghẹn ngào lên tiếng.
“Lẽ ra, con nên sớm nhận ra.” Anh tự trách mình, “Tại sao đến bây giờ con mới phát hiện.....”
Dư Lạc nói rằng cô sống không tốt.
Lộ Tinh Lâm không nghĩ sâu hơn, anh cũng lớn lên trong sự bao bọc của tình yêu, theo cách hiểu của anh, điều gọi là không tốt chắc chắn cũng không phải là quá tồi tệ.
Người quá hạnh phúc không thể tưởng tượng ra nỗi đau mà người khác phải chịu.
Hơn nữa, Lộ Tinh Lâm không có thói quen đào sâu vào cuộc sống của người khác, vì ba mẹ đã dạy anh rằng nếu người khác không chủ động nói ra, thì không nên đi quá sâu.
Ngay cả với Dư Lạc, anh cũng giữ khoảng cách, mặc dù rất muốn biết, nhưng lại sợ rằng nếu mình đào sâu quá, cô sẽ không chịu nổi.
Nhan Mạn Ngữ hiểu nỗi bất lực của anh, bà đi đến ôm anh.
Chàng trai trước mặt đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, ở độ tuổi này, chiều cao như vậy, mà vẫn có thể trở nên yếu đuối như thế vì cô gái mình thích…
Nhan Mạn Ngữ nhẹ nhàng nói.
“Không sao đâu, Lộ Tinh Lâm, con đã làm rất tốt, mẹ tự hào về con.”
Anh vẫn luôn bảo vệ Dư Lạc rất tốt.
Không đào sâu, không xâm phạm, chỉ… để mọi thứ tự nhiên nổi lên mặt nước.
Nhưng điều này đối với Lộ Tinh Lâm mà nói, thật sự rất đau khổ.
Nhan Mạn Ngữ nhìn thấy, thân hình cao lớn của Lộ Tinh Lâm, từ từ ngồi xổm xuống, co rúm lại.
Rốt cuộc cô đã trải qua những gì?
Chắc chắn rất khó khăn, rất mệt mỏi.
Nhưng khi cô xuất hiện một lần nữa trước mặt anh, Dư Lạc vẫn mỉm cười ngọt ngào, làm nũng với anh, như một mặt trời nhỏ giữa mọi người.
Lộ Tinh Lâm luôn nghĩ rằng mình là người bị phản bội, cũng đã chấp nhận sự phụ bạc của cô, anh đều chấp nhận.
Nhưng điều duy nhất anh không thể chấp nhận.
Là Dư Lạc sống rất khổ sở.
Lộ Tinh Lâm chỉ cảm thấy, trái tim mình như sắp nổ tung, mặc kệ té ngã như thế nào, bị thương ra sao, cũng chưa bao giờ nói một câu đau.
Mà giờ đây, ở độ tuổi đã trưởng thành, kìm nén mọi cảm xúc trong cổ họng, nhưng lại không thể che giấu sự nghẹn ngào mà nói.
“Thực sự, rất đau.”
Gần đây trời mưa nhiều, các chuyến bay thường bị hoãn.
Dư Lạc đã trễ mấy tiếng mới nhận được tin nhắn của Lộ Tinh Lâm báo bình an, nhưng thật ra cũng không bất ngờ.
【Bị hoãn, thời tiết không tốt trước khi hạ cánh, bay thêm một chút, vừa mới đến.】
Thời tiết ở Tứ Xuyên hiếm khi có ánh nắng, địa hình chảo, bốn bề đều là núi, hơi nước dày đặc, tích tụ trên không trung chẳng thể thoát ra ngoài.
Ở Bắc Kinh phần lớn thời gian đều có nắng to, lúc vừa mới chuyển đến Tứ Xuyên, Dư Lạc cũng rất không quen với thời tiết ở đó.
Cô luôn cảm thấy mọi thứ giống như tâm trạng của mình, không thấy ánh sáng.
Cô cúi đầu trả lời anh:【Đến nơi là tốt rồi, vất vả rồi, nhanh đi nghỉ ngơi~】
Dư Lạc vừa mới trả lời xong, một tin nhắn từ Triệu Dung lại hiện lên, hỏi cô tối nay muốn ăn gì.
Hôm nay là cuối tuần, chú Trần cũng không phải đi làm.
Mẹ cô đã cùng ông ra ngoài đi dạo, mỗi cuối tuần, bọn họ đều sẽ mua chút đồ ăn ở quán nhỏ bên ngoài mang về nhà.
Cuộc sống bình dị đơn giản, đó là cách bọn họ chào đón cuối tuần.
Dư Lạc trả lời là đều được, rồi nói với Triệu Dung:【Con giúp Khả Ái Đa dọn dẹp một chút đồ.】
Triệu Dung đáp lại bằng một biểu tượng cảm xúc dễ thương, nói:【Được, vậy hôm nay giao cho con nhé.】
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");