Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dư Lạc uống một ngụm cà phê vừa nhận được, lại hỏi: "Hôm nay tâm trạng của Lộ Tinh Lâm thế nào?"
"Trông có vẻ... vẫn ổn...?"
Nhân viên có lẽ biết cô gái này lại muốn chạy theo Lộ Tinh Lâm để phỏng vấn, ai đến đây cũng đều phải hỏi thăm anh ta một chút.
Nhưng các phóng viên trước đây...
Có người hoặc là luôn luôn tự tin, điềm tĩnh nói rằng nhất định sẽ thành công, hoặc là cẩn thận từng chút một, sợ làm phật ý vị đại thiếu gia kia.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy một người tràn đầy năng lượng, đuổi cũng không đi như thế này.
Chỉ thấy Dư Lạc thở ra một hơi, cảm thán:
"Vậy thì tốt."
"Như vậy khi Lộ Tinh Lâm lại mắng tôi, chắc giọng điệu sẽ nhẹ nhàng hơn chút."
Nhân viên bị sự thẳng thắn của Dư Lạc làm kinh ngạc. Anh ta nhìn vẻ mặt cô đang nghiêm túc suy nghĩ, không nhịn được lại hỏi:
"Cô biết Lộ Tinh Lâm chắc chắn sẽ mắng cô sao?"
Dư Lạc gật đầu, hơi bất đắc dĩ nhún vai nói:
"Ừm."
"Vậy sao cô còn đi chọc giận anh ấy, Dư tiểu thư, cô đây là sở thích M (thích bị ngược đãi) bùng phát..." Anh ta nhìn Dư Lạc, trông cô yếu đuối thế này, thật sự không tưởng tượng ra.
Nếu là người khác, lúc này chắc đã than phiền rằng Lộ Tinh Lâm rất khó tính, rất nhiều người đến đây đã nghĩ đến chuyện bỏ cuộc rồi.
Nhưng Dư Lạc rõ ràng biết tính tình Lộ Tinh Lâm không tốt, vẫn cố tình chọc vào anh. Thật khó để không nghi ngờ liệu cô có sở thích kỳ lạ nào không.
"Biết làm sao được?" Dư Lạc cười thản nhiên, "Tôi chỉ có thể dỗ dành anh ấy thôi, đây là công việc mà."
Chỉ có những người đi làm mới hiểu được nỗi khổ của nhau, cô nói vậy khiến người nhân viên hơi hiểu ra một chút.
Anh ta cũng chỉ biết bất đắc dĩ thở dài, hỏi:
"Cô ăn sáng chưa? Tôi sẽ dẫn cô đi tham quan, tiện thể ăn sáng."
Dư Lạc nghe nói ăn sáng, biểu cảm không thay đổi nhiều, trông có vẻ không mấy hứng thú.
Nhân viên cảm thấy mình đã nhìn thấu cô rồi, cô gái này nhìn ngọt ngào, tràn đầy sức sống, nhưng thực ra chẳng có hứng thú với điều gì cả.
Hôm qua khi anh ta giới thiệu những chuyện khác, cô cũng tỏ vẻ như thế này, không có hứng thú gì.
Mục tiêu của cô rất rõ ràng, chỉ khi nhắc đến Lộ Tinh Lâm thì mới thấy chút biểu hiện trong ánh mắt.
"Anh Lộ cũng qua ăn rồi." Anh ta thử nói.
Chỉ thấy mi mắt Dư Lạc khẽ run lên, không chớp mắt liền trả lời:
"Vậy bây giờ tôi liền đi qua."
"... Quả nhiên!"
Nhà ăn của câu lạc bộ nằm ở giữa khu ký túc xá, sảnh trước và sân tập, hoàn toàn ở trung tâm.
Để đảm bảo mọi người có một bữa ăn thoải mái, bọn họ còn xây dựng một nhà kính cho khu vườn nhỏ quanh nhà ăn.
Trên đường đi, nhân viên luôn miệng giới thiệu.
"Nhà ăn của câu lạc bộ chúng tôi nổi tiếng với đồ ăn ngon, theo triết lý phải ăn ngon, uống ngon mới có thể tập luyện tốt, lát nữa cô ăn thử là biết."
Dư Lạc khẽ gật đầu, đáp lời: "Lộ Tinh Lâm chắc đã giới thiệu không ít đầu bếp rồi." Cô cười nhẹ.
"Wow, sao cô đoán đúng thế?"
"Lộ Tinh Lâm là người rất kén ăn mà." Dư Lạc nói ngay, "Anh ấy luôn kén chọn đồ ăn, ngay từ khi còn đi học cũng đã chọn đầu bếp rồi."
Lúc đó, mọi người đều ăn cơm căn tin, nhưng trường của bọn họ có một số quầy đồ ăn riêng, tuy nhiên giá cả khá cao so với học sinh.
Trong thời kỳ một bữa ba món mặn, một món chay chỉ có mười tệ, Lộ Tinh Lâm vẫn nhất quyết chọn suất đồ xào riêng giá ba mươi tệ một phần.
Ngày nào cũng không thể chỉ ăn một món, anh luôn gọi nhiều món khác nhau.
Mọi người đều nói rằng khẩu vị của Lộ Tinh Lâm quá kén chọn, không biết anh là đại thiếu gia từ đâu đến. Nhưng Lộ Tinh Lâm không phải kiểu đại thiếu gia khiến người ta ghét.
Giống như anh thích uống latte, muốn người khác uống cùng, nhưng không ép buộc người khác mua, mà là tự mình mời.
Khi còn đi học cũng vậy,
"Quầy đồ xào ngon lắm, các cậu cứ thử đi rồi biết." Anh nói, "Ăn xong mà cảm thấy không tồi, lần sau không được nói tôi khó tính nữa, biết không?"
Anh không để người khác tự chọn, tự mình gọi nhiều món, rồi để bạn bè xung quanh ngồi ăn cùng.
Nhân viên không nghe ra được mối quan hệ giữa hai người, tiếp tục nói.
"Đúng vậy, nhiều đầu bếp ở đây là do anh Lộ giới thiệu, tự mình yêu cầu cao thì phải tự mình mang người tới."
"Nhưng mà, khẩu vị của anh ấy thì không có gì để chê, đầu bếp anh ấy chọn đều rất giỏi."
Dư Lạc rũ mắt, không lập tức nói chuyện, chỉ bước thêm vài bước rồi mới nhớ ra việc lúc nãy, cô hỏi:
"Lộ Tinh Lâm thật sự ăn sáng với bánh mì trứng cá muối, sữa, bắp cải tím, khoai tây nghiền, bơ, cá hồi, nhiều món thế sao?"
Nhân viên ngạc nhiên:
"Cái gì? Những món đó đều là những thứ anh ấy không thích ăn lắm mà."
Dư Lạc "..."
Cô đã biết rồi, người này nhất định là cố tình làm khó cô mà.
Càng nghĩ, Dư Lạc càng tin rằng Lộ Tinh Lâm chẳng hề quên gì cả, căn cản là anh nhớ rõ mọi thứ, chỉ đơn giản là khó chịu với cô.
Nhưng cô cũng hiểu.
Dù sao, khi còn bên nhau, Lộ Tinh Lâm đã thật sự rất cưng chiều cô. Khi vừa tốt nghiệp cấp ba, anh đã sớm lấy sổ hộ khẩu trong nhà ra, nói rằng:
"Đợi đến sinh nhật 22 tuổi của em, chúng ta đủ tuổi kết hôn, sẽ đi đăng ký kết hôn ngay."
Dư Lạc lúc đó bật cười, cho rằng thật buồn cười:
"Làm ơn, hiện tại chúng ta mới 18 tuổi thôi mà! Những chuyện sau này, đừng nói sớm như vậy!"
Mười tám tuổi, độ tuổi mà mọi thứ đều tươi đẹp, nhưng cũng là độ tuổi mà lời hứa dễ dàng không thành hiện thực nhất.
Khi đó cô đã nói không sai, chuyện sau này, hãy để sau này hẵng nói.
Không ai biết được, tình cảm sẽ thay đổi vào lúc nào.
...
"Nhà ăn của chúng tôi mở cửa 24/24."
"Thời gian ăn sáng từ 7h30 đến 9h30, mỗi ngày có hơn ba mươi món để lựa chọn. Bữa trưa từ 11h30 đến 2h chiều."
"Bữa tối từ 5h30 đến 7h."
"Và từ 10h tối đến 2h sáng có phục vụ ăn khuya, nhưng sau 2h thì chỉ còn đồ ăn nhanh và đồ ăn vặt trong tủ thôi."
"Nhưng phải nói thật! Đồ ăn trong tủ thực phẩm của chúng tôi cũng ngon lắm đấy! Lát nữa đi ngang qua, tôi sẽ dẫn cô đi xem thử nhé."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");