Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Những người khác cũng đồng tình.
"Nhìn thấy rồi, góc độ đó rất nguy hiểm, tốc độ nhanh thêm chút nữa là lật xe rồi! Lộ thật gan dạ."
"Thằng nhóc này, lái xe càng ngày càng liều."
Bọn họ đang nói về Lộ Tinh Lâm, bỗng nhiên có người để ý đến cô gái nhỏ nhắn ngoan ngoãn đang đứng bên cạnh với chiếc bánh nhỏ trên tay.
Trong căn cứ này hiếm khi xuất hiện cô gái đáng yêu như vậy, mà mọi người đều là những chàng trai trẻ nhiệt huyết, nhìn thấy Dư Lạc, có vài người không kiềm chế được mà bắt đầu tán tỉnh.
"Ồ, cô em ngọt ngào đáng yêu như vậy, từ đâu đến vậy?"
"Ha ha ha, cho anh xin WeChat đi."
"Ha ha, đây là 'món của ai' thì nhận đi!"
Dư Lạc khẽ cau mày, chuẩn bị giải thích lý do mình đến thì bất ngờ một chai nước khoáng bay tới.
Dù bộ đồ đua dày, chai nước nện trên người không đau lắm, nhưng cô vẫn cảm nhận được lực đạo của người phía sau không nhẹ, càng rõ ràng hơn là tiếng lăn loảng xoảng của chai nước khi rơi xuống đất.
Chai nước lăn một vòng rồi dừng ngay dưới chân Dư Lạc.
Mọi người quay đầu nhìn lại.
Thấy Lộ Tinh Lâm ném chiếc mũ bảo hiểm trong tay sang một bên, xoay cổ, rồi đi thẳng đến chỗ cô gái nhỏ.
Có người trong lòng chợt lo lắng.
Sợ rằng mình đã tán tỉnh phải bạn gái của Lộ Tinh Lâm rồi.
Chỉ thấy anh bước qua đám đông, không nói một lời, nhặt chai nước nằm dưới chân cô lên, mở nắp rồi đổ nốt phần nước còn lại lên đầu mình.
Điều này không có gì lạ.
Sau khi xuống xe, vì bị nóng, bọn họ thường lấy chai nước uống, phần không uống hết thì dùng để dội lên người cho tỉnh táo.
Những giọt nước rơi xuống nền xi măng nhanh chóng bị thấm hút.
"Lộ, hôm nay cậu thật sự..."
Người kia còn chưa nói hết câu, thì bị Lộ Tinh Lâm ngắt lời, giữa sự ngơ ngác của mọi người, anh chỉ nói hai chữ.
"Của tôi."
Mọi người: "???"
"Không phải có người hỏi sao?" Lộ Tinh Lâm bóp chai nước rỗng, ném vào thùng rác, liếc nhìn Dư Lạc một cái, "Hỏi cô ấy là 'món của ai', bảo người đó ra nhận."
Sợ bọn họ không hiểu, anh giải thích rõ hơn.
"Không phải đã nhận rồi sao?"
"Tôi nói, của tôi."
Đám đông vẫn chưa giải tán, vì có người đứng lại, dần dần có thêm nhiều người tụ tập ở đây.
Dư Lạc cảm thấy mình giống như một chú mèo trong tủ kính, bị mọi người nhìn ngó bằng vô số ánh mắt, trong khi Lộ Tinh Lâm bước đến, nắm lấy sau cổ cô.
Lộ Tinh Lâm cúi gần hơn một chút, che chắn hết những ánh mắt sau lưng cô.
Cô thì để ý đến ánh mắt của người khác, nhưng còn anh thì không.
Quay lưng về phía đám đông, Lộ Tinh Lâm trầm giọng nói, "Nhìn chưa đủ à?"
Những người xung quanh cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vàng tản ra, bỏ đi.
"Được rồi được rồi, đi thôi, đừng cản trở Lộ tán gái nữa."
"Trời ơi, hôm nay anh ấy lái ghê thế chắc vì có bạn gái ở đây chứ gì? Bảo sao người ta nói thuốc kích thích mạnh nhất trên đời là người trong mộng."
"Đằng nào cũng là tim đập loạn nhịp cả thôi, có gì khác nhau đâu."
Lộ Tinh Lâm không đáp lại câu nào, chỉ đợi mọi người rời đi, rồi cúi xuống nhìn cô, nhướng mày một cách lười biếng.
"Sao thế? Đến làm gì?"
Anh rũ mắt, rõ ràng nhìn thấy thứ cô cầm trên tay, nhưng lại cố ý hỏi như thể không biết.
Dù vậy, Dư Lạc vẫn đáp: "Mang bánh đến cho anh."
Lộ Tinh Lâm hơi khựng lại một chút, sau đó bước về phía tủ đồ bên cạnh, vừa đi vừa hỏi một cách thờ ơ:
"Bánh gì?"
"Bánh crepe ngàn tầng vị matcha và Oreo."
"..."
"Huấn luyện vất vả như vậy, chắc anh rất muốn ăn đồ ngọt nhỉ?" Dư Lạc bước theo anh, nhẹ giọng nói.
Lộ Tinh Lâm không trả lời ngay, chỉ mở tủ, lấy đồ của mình ra, từ trong túi nhỏ lấy ra chiếc khuyên môi đã tháo ra trước khi huấn luyện.
Dư Lạc không bận tâm việc anh không trả lời, vẫn tiếp tục nhìn anh bằng ánh mắt đầy mong đợi, giọng điệu dịu dàng hơn cả chiếc bánh.
"Tôi vừa mới làm cho anh đấy."
"Chính tay tôi làm!"
"Tôi còn... chọn loại Oreo vị Chocolate mà anh thích nhất để làm nguyên liệu."
Lộ Tinh Lâm thích nhất là vị Chocolate.
Ngay cả Oreo cũng phải là loại kẹp kem Chocolate.
Vào những ngày mùa hè, Lộ Tinh Lâm sẽ xuống dưới mua kem, anh tự mua cho mình một cây kem vị Chocolate, và cũng mua cho cô một cây kem vị vani.
Đôi khi Dư Lạc cảm thấy ngán, liền yêu cầu đổi sang vị dâu.
Nhưng Lộ Tinh Lâm vẫn luôn trung thành với vị Chocolate, hầu như không bao giờ động đến vị khác, nếu anh ăn vị khác, thì chỉ có một lý do duy nhất....
Dư Lạc đổi ý bất ngờ.
Trước khi Lộ Tinh Lâm xuống mua kem, cô nói muốn ăn vị vani, nhưng đến lúc anh quay lại, cô lại đột nhiên muốn ăn vị Chocolate.
Lúc đó, Dư Lạc sẽ giật lấy kem từ tay anh.
"Em muốn, em muốn, ngày nào anh cũng ăn vị Chocolate, chắc chắn anh sẽ chán ngấy! Anh thử đổi vị đi, có sao đâu?" Cô chẳng buồn nói lý lẽ với Lộ Tinh Lâm.
Cô vừa lừa vừa gạt, vừa làm nũng vừa "cướp giật".
"Anh không thích đổi vị, sao nào?" Lộ Tinh Lâm sẽ giơ tay lên cao, không cho cô lấy, "Em tưởng ai cũng như em, hay thay đổi, chân trong chân ngoài à?"
"Sao lại nói thế?" Dư Lạc không chấp nhận, "Con người thường thích nhiều vị khác nhau mà, như anh thì gọi là cuồng một vị đấy."
Lộ Tinh Lâm: "..."
"Hơn nữa, anh nên tự hỏi xem có phải khẩu vị của mình quá đơn điệu không, điều này thậm chí còn có chút bệnh lý nữa ấy chứ?"
Dư Lạc nói, "Người bình thường làm gì mà thích một vị đến suốt đời chứ!"
Lộ Tinh Lâm nhướng mày: "Anh đấy."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");