Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dư Lạc không mang theo nhiều đồ, nên rất nhanh đã thu xếp xong. Câu lạc bộ cũng khá hợp tác, sắp xếp cho cô một phòng nghỉ ngơi.
Bọn họ đương nhiên cũng hy vọng Lộ Tinh Lâm bị thu phục, vì với tư cách là một tay đua có giá trị thương mại cao, việc anh ra mặt nhiều hơn sẽ giúp tăng giá trị bản thân.
Chỉ có Lộ Tinh Lâm là không chịu hợp tác.
Dư Lạc thực sự không biết phải đối mặt với cuộc tái ngộ này như thế nào. Cô không rõ liệu bây giờ anh đã quên cô, hay vẫn còn ghi hận trong lòng?
Cô đơn giản thu dọn một chút, rồi thông báo với nhân viên rằng mình đã chuẩn bị xong, chỉ đợi người dẫn đường.
Từ khu ký túc xá đến khu huấn luyện không quá xa, chỉ đi bộ khoảng mười phút. Trên đường đi, nhân viên câu lạc bộ thấy cô đáng thương, liên tục nhắc nhở cô.
"Lát nữa nếu anh Lộ có thái độ không tốt, cô có thể bỏ cuộc sớm cũng không sao. Dù sao thì cũng có rất nhiều người cười khi bước vào nhưng lại khóc khi bước ra."
Dư Lạc khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói cảm ơn rồi không nói thêm gì nữa.
...
Vào buổi hoàng hôn, ánh nắng len lỏi qua cửa sổ lớn, chiếu lên sàn gạch men bóng loáng.
Người đàn ông lười biếng ngả lưng trên ghế, chơi đùa với chiếc huy chương trong tay.
"Người khác lại đến nữa sao?" Lộ Tinh Lâm chậm rãi mở miệng, "Tôi không phải đã nói, không chấp nhận bất kỳ hình thức phỏng vấn nào từ tạp chí sao?"
"Người cuối cùng đấy." Tôn Khả đổ một ly cà phê đêm, "Nếu cậu còn đuổi cô ấy nữa, chúng ta sẽ hết sạch tạp chí ở Bắc Kinh."
"Chậc."
"Chúc mừng cậu nhé, đại thiếu gia." Tôn Khả nhìn anh, "Sắp đạt được thành tựu 'quét sạch truyền thông' rồi."
"Nếu biết vậy, sao còn gọi người đến để tôi từ chối? Chê thanh danh của tôi chưa đủ xấu đúng không?"
Tôn Khả không trả lời ngay, chỉ cười nhẹ, sau đó nói: "Thử xem, biết đâu lần này lại khác."
Vừa dứt lời, từ bên ngoài vọng lại tiếng bước chân, cùng với tiếng nói chuyện nhẹ nhàng. Tôn Khả vừa hay đang thêm tinh dầu vào đèn khuếch tán.
Vừa mới đổ vào, âm thanh bên ngoài dần tiến đến gần.
Lộ Tinh Lâm đột nhiên mở mắt, như một con thú săn mồi ngửi thấy mùi m.á.u tươi, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa.
Không biết tại sao, trái tim anh đột nhiên như bị ai đó bóp nghẹt, cảm giác hưng phấn xen lẫn với nỗi đau đầy chua xót.
Anh liếc nhìn Tôn Khả, l.i.ế.m môi: "Anh mẹ nó vừa đổ chất kích thích vào đèn khuếch tán à?"
Tôn Khả trưng ra vẻ mặt vô tội...
Liên quan quái gì đến tôi, đây là mạch não gì vậy? Sao lại lôi đến chất kích thích?
Anh ta đang hoang mang thì thấy màn hình điện thoại di động của Lộ Tinh Lâm sáng lên, hệ thống phát ra cảnh báo.
"Cảnh báo: Đồng hồ kiểm tra đo lường phát hiện, nhịp tim của bạn đang tăng tốc bất thường!"
“Xin xác nhận tình trạng sức khỏe ngay lập tức!”
Ngay cả Tôn Khả cũng phải nghi ngờ liệu Lộ Tinh Lâm có đang không khỏe chỗ nào không thì bất chợt tiếng gõ cửa vang lên.
“Giám đốc Tôn, chúng tôi đến rồi.”
Tôn Khả ngạc nhiên khi thấy Lộ Tinh Lâm tự mình đứng dậy, nhưng khuyên tai của anh bỗng nhiên rơi xuống.
Nó lăn theo một vòng cung nhỏ bé, hướng về phía cửa.
Lộ Tinh Lâm thu mắt lại, “Tôi đi.”
Đi nhặt khuyên tai, thuận tiện mở cửa, cũng thuận tiện nói với người ngoài đừng vào nữa, không cần phải làm mất thời gian.
Với đôi chân dài, hai ba bước anh đã đi đến cửa. Nhưng trước khi nhặt khuyên tai, Lộ Tinh Lâm chọn cách mở cửa trước.
Khi cánh cửa chỉ mới mở một khe nhỏ, Dư Lạc đã cảm nhận được làn gió đối lưu từ bên trong thổi ra, cô cúi đầu, trước tiên nhìn thấy một đôi giày thể thao màu xám xanh.
Ngay sau đó, làn gió nhẹ thổi qua, trong tầm nhìn lấp lánh ánh sáng.
Một chiếc khuyên tai nhỏ lăn đến trước mặt cô, Dư Lạc cúi xuống nhặt, nhưng không trả lại ngay mà theo bản năng cô nắm chặt chiếc khuyên tai hình ngôi sao bạc đó.
Cho đến khi giọng nói uể oải nhưng lạnh lùng của người đàn ông vang lên.
“Vị tiểu thư này.”
“Mới gặp lần đầu mà đã định cuỗm đồ của tôi dưới mí mắt tôi sao?”
Dư Lạc bỗng hiểu ra vấn đề.
Anh không nhận ra cô.
Hoặc có thể, anh đã quên từ lâu rồi.
Lộ Tinh Lâm đã cao hơn, trưởng thành hơn.
Sự trẻ con ngây thơ trên người anh đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự sắc bén đầy tính công kích.
Đó là suy nghĩ thoáng qua của Dư Lạc khi cô ngẩng đầu nhìn anh.
Lòng bàn tay cô bị chiếc khuyên tai cắn chặt, da thịt nhói lên, mặc dù Dư Lạc đã tự chuẩn bị tâm lý rất nhiều, nhưng khoảnh khắc đối diện với anh....
Bộ não cô ngừng hoạt động.
Thế nên, gần như theo bản năng, cô trả lời bằng giọng điệu quen thuộc khi xưa mỗi lần nói chuyện với anh.
“Là đồ của anh rơi, tôi chỉ đang nhặt giúp anh.” Dư Lạc đúng lý hợp tình mà nói.
Lộ Tinh Lâm rõ ràng khựng lại, sau đó bật cười nhẹ. Anh rũ mắt nhìn bóng dáng gầy gò của Dư Lạc.
“Vậy thì sao?” Anh cà lơ phất phơ nói, “Còn muốn tôi cảm ơn cô sao?”
Hai câu nói đơn giản, mang theo chiến hỏa vô hình.
Tôn Khả nhìn thấy nhịp tim trên điện thoại của Lộ Tinh Lâm vẫn chưa hạ xuống, có chút lo lắng, vội vàng bước tới.
Anh ta đứng chen vào giữa hai người.
“Dư phóng viên của tạp chí Tiêm Phong phải không? Xin cô chờ một chút, tôi có chút việc cần nói với Lộ.”
Dư Lạc ngơ ngác gật đầu.
Vừa rồi....
Lộ Tinh Lâm là đang nổi giận với cô sao?
Cô cảm thấy Lộ Tinh Lâm thật xa lạ, thái độ và cách anh nói chuyện với cô đều rất xa lạ.
Vài năm trước, khi bọn họ còn bên nhau, Lộ Tinh Lâm rất chiều chuộng cô, muốn gì được nấy, cũng sẽ không nói nặng lời.
“Cậu làm sao thế? Không khỏe sao?” Tôn Khả kéo Lộ Tinh Lâm qua một bên.
“Không.” Anh lại liếc nhìn bóng dáng đứng ở cửa.
“Vậy sao tim cậu đập nhanh thế?” Tôn Khả hỏi, “Tôi thấy chưa hạ xuống đâu, cậu chắc là không sao chứ?”
Lộ Tinh Lâm gật đầu, cười nhạt, “Có lẽ là bị chọc tức.”
Dư Lạc dù đang thất thần nhưng vẫn nghe rõ cuộc trò chuyện của họ, sau đó cô còn nghe Lộ Tinh Lâm bổ sung một câu.
“Anh xem, cả ngày toàn tìm cho tôi những người như thế, tôi có thể vui được không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");