Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dư Lạc cảm thấy mình vẫn còn chút may mắn, cô liền nhanh chóng chạy đến bên cạnh anh, ngoan ngoãn đứng đó, còn chưa kịp mở miệng, Lộ Tinh Lâm đã giành trước.
“Chuyện gì đây, mỗi ngày em đều chờ đúng lúc tôi thức dậy, cố ý ngẫu nhiên gặp tôi à?” Lộ Tinh Lâm nói, “Một lần là tình cờ, hai lần là duyên phận, ba lần là định mệnh?”
Dư Lạc: ...?
Không phải, cô còn chưa nói gì mà!
“Em tính toán cũng khá đấy, nhưng mấy trò trẻ con này, đối với tôi là vô dụng.” Lộ Tinh Lâm xoay người định rời đi.
Dư Lạc vội vàng đi theo.
“Không có mà, lời này đâu phải tôi nói, rõ ràng là anh nói mà.” Dư Lạc giải thích, “Nhưng mà lời này cũng không sai nha, không có duyên sao có thể cứ gặp mãi như vậy.”
Lộ Tinh Lâm dừng bước, quay đầu lại, l.i.ế.m môi, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ hơi nheo lại, giọng điệu có chút gợi cảm.
“Giống như, chúng ta cũng đã gặp hai lần rồi đúng không?”
Dư Lạc có chút sửng sốt, cười khan: “Ừm…”
Bọn họ đã gặp nhau hai lần.
Hơn nữa, đây là lần gặp thứ hai mà cô không ngờ đến.
Hai người im lặng đi cùng nhau một đoạn đường, Dư Lạc thậm chí đã quên mất phải hỏi Lộ Tinh Lâm về chiếc bánh hôm qua anh ăn có ngon không.
Cô chỉ im lặng bước đi.
Không ngờ Lộ Tinh Lâm lại chủ động phản hồi cho cô, “Chiếc bánh hôm qua, mùi vị không tệ.”
Dư Lạc phản ứng một chút mới hồi phục tinh thần lại, sau đó cười tươi nhìn anh, nói: “Anh thích là tốt rồi! Có chỗ nào cần cải thiện không?”
“Không có.” Lộ Tinh Lâm nói.
Thấy anh hài lòng, Dư Lạc âm thầm ghi nhớ công thức đó trong đầu, để lần sau làm tiếp.
Cô như cái đuôi nhỏ theo sau Lộ Tinh Lâm, hỏi anh hôm nay định làm gì.
Bình thường cường độ huấn luyện đua xe không quá cao, vì xe đua còn cần bảo dưỡng và kiểm tra, hơn nữa tuyển thủ cũng cần làm những chuyện khác.
Hôm nay được xem như là được nghỉ ngơi nửa ngày, nhưng các tay đua đều rất tự giác, không ai thật sự nghỉ ngơi.
“Bơi lội, chạy bộ, leo núi.” Lộ Tinh Lâm nói, rồi đột nhiên lấy điện thoại ra, “À đúng rồi, cho tôi WeChat của em.”
Anh nói rất tự nhiên.
Dư Lạc cũng không thấy có gì lạ, chỉ đưa mã QR của mình qua, rồi hỏi anh.
“Hôm nay phải làm nhiều chuyện như vậy luôn à?” Dư Lạc cảm thấy lịch trình này thật sự có chút quá tải.
“Đừng nghi ngờ thể lực của tay đua.” Anh đáp.
Lộ Tinh Lâm tiện tay quét mã, còn đặc biệt giải thích với cô: “Bên bệnh viện thú y có một số việc, tôi cần chuyển tiếp cho em.”
Dư Lạc “Ồ” một tiếng, cũng không hỏi gì thêm. Sau khi kết bạn WeChat với Lộ Tinh Lâm, cô cúi xuống nhìn ảnh đại diện của anh, trên nền đen có những ngôi sao bạc.
Cô mơ hồ nhớ lại, hình như giống với kiểu khuyên tai của anh.
Dư Lạc muốn xác nhận, liền ngước lên nhìn anh, anh chỉ đeo một khuyên tai, không biết từ khi nào đã xỏ.
Vài năm trước khi bọn họ còn bên nhau, Lộ Tinh Lâm chưa có xỏ lỗ tai.
Dư Lạc nhìn một lúc, xác nhận rằng hình ngôi sao trên ảnh đại diện thật sự giống với khuyên tai của anh. Xem ra...
Đây là một biểu tượng có ý nghĩa quan trọng với anh.
Chẳng trách khi cô nhặt được chiếc khuyên tai của anh, phản ứng của anh lớn như vậy, khi đó Dư Lạc còn nghĩ, chỉ là một chiếc khuyên tai thôi mà.
Lộ Tinh Lâm phát hiện ánh mắt của cô đang nhìn mình, cúi xuống nhìn cô, ánh mắt trở nên nghiền ngẫm, nhưng không có lập tức mở miệng.
Dư Lạc có thể đoán được anh sắp nói gì.
Đơn giản chính là mấy câu quen thuộc mà thôi.
Vì vậy cô quyết định chủ động trước: “Cái khuyên tai này rất đẹp!”
Nói xong cô lại lo lắng vị thiếu gia này sẽ cảm thấy không đủ, liền vội vàng bổ sung một câu khen ngợi.
“Tất nhiên rồi, anh cũng đẹp nữa.”
Lộ Tinh Lâm dường như thật sự bị cô kiềm chế, không có nói ra những lời mà Dư Lạc dự đoán, chỉ là khẽ cười một tiếng.
“Ánh mắt không tệ.” Anh cũng nói vài lời dễ nghe.
“Vẫn chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ mà anh thích nhất nhỉ.” Dư Lạc nói, “Lạ nhỉ, lần trước tôi đến tìm anh, sao không thấy anh ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ này?”
Rõ ràng đây là vị trí anh thích nhất.
Lộ Tinh Lâm hơi dừng tay, khẽ cười, trêu chọc: “Em nhớ kỹ chuyện của tôi thật đấy.”
Lời này nghe có chút ám muội, rõ ràng đã là người yêu cũ, nhưng vẫn nhớ mọi thứ về đối phương, Dư Lạc đang lúng túng, không biết phải trả lời thế nào.
Lộ Tinh Lâm lại thêm một câu: “Cũng rất cố gắng để hoàn thành công việc đấy chứ.”
Đối với Dư Lạc, đây coi như là một bậc thang, cô thuận thế mà xuống.
“Anh còn biết tôi phải hoàn thành công việc nữa mà!” Dư Lạc vừa nói, vừa chống cằm, “Chính là khó theo đuổi quá, không thể cho tôi chút phản hồi tiến độ sao? Như bây giờ, không biết còn bao lâu nữa mới hoàn thành mục tiêu…”
Dư Lạc vốn nghĩ rằng cô còn nhiều thời gian để chờ đợi, nhưng hôm nay sau khi nhận được tin nhắn của chủ nhiệm Mã, cô cảm thấy mình có lẽ cần phải đẩy nhanh tiến độ hơn nữa.
“Không phải là ba tháng sao?” Lộ Tinh Lâm hỏi.
Ba tháng, thời gian cô đến đây làm việc lần này là ba tháng.
“Nói là ba tháng thôi.” Dư Lạc nói, “Nhưng thực ra nếu tòa soạn có việc, họ vẫn sẽ gọi tôi về, tôi sẽ không ở đây lâu, đến lúc đó sẽ phải đi lại giữa hai nơi.”
Mặc dù ban đầu nói rất rõ ràng, nhưng thực ra, mọi người đều nghĩ Dư Lạc sẽ sớm bị Lộ Tinh Lâm đuổi đi.
Ai mà ngờ được anh lại không đuổi người đi :)
Trong lòng Dư Lạc có chút lo lắng, giải thích với anh.
“Dù sao tôi cũng còn công việc khác, không thể cứ ở đây mãi để làm trợ lý cho anh đâu.”
“Nhiệm vụ của tôi là trong vòng ba tháng, thuyết phục anh đồng ý phỏng vấn, sau đó bắt đầu quay phim, thu thập tư liệu, chỉnh sửa nội dung.”
“Ba tháng sau, sau khi cuộc đua kết thúc, bài phỏng vấn đặc biệt về anh sẽ được xuất bản ngay, chứ không phải đợi đến ba tháng sau anh đồng ý phỏng vấn, đến khi đó thì quá muộn rồi…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");