Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhan Mạn Ngữ đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy vẻ mặt của Lộ Tinh Lâm, rõ ràng là đang lo lắng cho người ta, nhưng lại tỏ ra hung dữ. Bà quyết định phải lừa Lộ Tinh Lâm đi chỗ khác, đỡ gây áp lực cho cô gái nhỏ.
Tính cách của Lộ Tinh Lâm giống hệt ba anh, Nhan Mạn Ngữ hiểu rất rõ. Vẻ mặt càng nghiêm túc và hung dữ thì thật ra là càng lo lắng.
“Sắp đến giờ ăn tối rồi, mà hôm nay dì giúp việc xin nghỉ, phải tự nấu ăn thôi.” Nhan Mạn Ngữ nói, “Lộ Tinh Lâm, con qua giúp mẹ chuẩn bị nguyên liệu đi!”
Lộ Tinh Lâm: “...?”
Nhan Mạn Ngữ thấy vẻ mặt không muốn rời của anh, mắt thì không rời khỏi tay cô gái nhỏ, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Nhưng dù sao cũng làm mẹ, muốn trị con trai vẫn rất dễ dàng.
“Được rồi.” Nhan Mạn Ngữ nói, “Nếu con không chuẩn bị nguyên liệu thì mẹ không nấu nữa, tối nay ra ngoài ăn. Nếu vậy, chúng ta đi dọn phòng của con trước nhé! À đúng rồi, bạn con đã từng xem ảnh hồi bé của con chưa?”
Dư Lạc nghe thấy câu này, lỗ tai cô khẽ giật giật, quay sang nhìn.
Ảnh hồi bé… của Lộ Tinh Lâm.
Nhưng khi Lộ Tinh Lâm nghe Nhan Mạn Ngữ nói vậy, lập tức thay đổi thái độ: “Được thôi.”
Anh dừng lại một chút, còn cố ý hỏi thêm một câu.
“Hôm nay em gái có về không? Có cần con đi đón không?”
Nhan Mạn Ngữ: “...”
Chỉ mới uy h.i.ế.p một chút, sao lại thành mua một tặng một rồi?
“Ừ, lát nữa khi Lạc Lạc làm móng xong, các con cùng đi đón em nhé.” Nhan Mạn Ngữ mỉm cười, cúi xuống hỏi Dư Lạc, “Được không?”
Dư Lạc gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Vốn là đã làm phiền người ta rồi, giúp một việc nhỏ cũng là một cách báo đáp.
“Vậy thì tốt rồi, em gái nhà dì mỗi ngày đều không muốn anh trai đi đón, có chị xinh đẹp đi đón là tốt nhất.” Nhan Mạn Ngữ nói.
“Ồ?” Dư Lạc có chút tò mò về lý do.
Nhan Mạn Ngữ chọc vai Lộ Tinh Lâm, thở dài: “Không còn cách nào, anh trai nhà này mỗi ngày ra đón em gái với bộ mặt khó chịu, dọa các bạn của em gái sợ hết hồn.”
Nghe đến đây, Dư Lạc không nhịn được mà bật cười.
Cô cúi đầu cười khẽ trong vài giây, rồi ngẩng đầu lên, nhìn Lộ Tinh Lâm và nói: “Lộ Tinh Lâm, cười nhiều lên chút đi.”
Trước kia, cô cũng từng nói với anh như vậy, rằng anh nên cười nhiều lên. Bởi vì khi anh cười, trông thật tươi sáng và ấm áp.
Lông mày của Lộ Tinh Lâm khẽ động, nhưng anh không đáp lại, chỉ xoay người và hỏi Nhan Mạn Ngữ: “Con cần chuẩn bị gì?”
“Con đến là biết ngay thôi.” Nhan Mạn Ngữ vừa nói vừa đẩy anh đi.
Thật ra bà chưa nghĩ ra cần làm gì, chỉ mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước có ga vị nho lớn, rồi nhướng mày nhìn Lộ Tinh Lâm.
“Nhiều năm rồi, trong nhà lúc nào cũng có chai này, giờ cuối cùng cũng có người uống rồi.”
“Thế nào, mẹ không đưa nhầm người chứ?”
Những năm gần đây, Lộ Tinh Lâm hiếm khi về nhà. Hầu hết thời gian, anh đều bận huấn luyện và thi đấu, đi đi về về giữa câu lạc bộ và nhà rất phiền.
Hơn nữa, ba anh thường xuyên không ở nhà, còn Nhan Mạn Ngữ thì là một phu nhân giàu có, thường xuyên đi du lịch khắp nơi. Em gái Lộ Thanh Hạ thì đã vào trung học, cũng ở ký túc xá.
Thỉnh thoảng khi Nhan Mạn Ngữ không có ở nhà, Lộ Thanh Hạ sẽ sang nhà tiểu trúc mã bên cạnh chơi vài ngày, vui vẻ quên cả lối về.
Nhưng có một điều không thay đổi chính là....
Mỗi lần Lộ Tinh Lâm về nhà, anh đều mang theo một chai nước có ga vị nho. Nếu chai cũ đã hết hạn, anh sẽ thay chai mới. Anh không uống, cũng không cho ai uống, ngay cả Lộ Thanh Hạ cũng bị cấm động vào chai nước này.
Lộ Thanh Hạ là một cô em gái rất ngoan, anh trai bảo không được đụng vào thì nhất quyết không đụng. Dù thật sự thèm thì cô bé cũng sẽ tự đi mua chai khác, vì biết chai trong nhà là không thể đụng tới.
Ban đầu, Nhan Mạn Ngữ cũng không hỏi Lộ Tinh Lâm tại sao lại làm vậy, cho đến khi bà nhận ra điều gì đó qua lời nói của Lộ Thanh Hạ.
Dù sao trẻ con luôn ngây thơ và thẳng thắn, lời nói thường rất trực tiếp và chính xác.
“Chai nước có ga này chắc chắn là rất quan trọng đối với anh trai!! Mẹ có biết không, anh trai rất thích một chị gái…”
“Giống như con cũng thích để lại phần ngon nhất của mình cho Tiểu Hữu vậy. Chắc chắn anh trai cũng để lại cho người rất quan trọng.”
Nói về người quan trọng, bọn họ chỉ nghĩ đến mối tình đầu của Lộ Tinh Lâm.
Gia đình bọn họ rất cởi mở, không hề để ý chuyện con cái yêu sớm. Lộ Tinh Lâm cũng là người không giỏi giấu giếm cảm xúc.
Lúc trước, khi Lộ Tinh Lâm lén cầm sổ hộ khẩu, Nhan Mạn Ngữ không hề tức giận mà chỉ hỏi anh cầm đi làm gì.
Chỉ cần không vi phạm pháp luật thì chuyện gì cũng được.
Lộ Tinh Lâm khi đó cầm cuốn sổ hộ khẩu dày, giọng điệu rất kiêu ngạo và tự hào: “Con mang đi để kết hôn.”
Nhan Mạn Ngữ ngẩn người một chút, rồi cười suốt cả buổi tối, gọi điện cho khắp mọi người để thông báo tin vui này.
“Con trai mười tám tuổi của tôi nói muốn kết hôn rồi, thật ngại quá, mọi người chuẩn bị tiền mừng trước đi nhé.”
Tuy là nói đùa thôi, nhưng Nhan Mạn Ngữ biết Lộ Tinh Lâm thật sự rất thích cô gái ấy.
Vì vậy, chai nước có ga đó vẫn luôn ở trong nhà. Đôi khi Nhan Mạn Ngữ còn kiểm tra hạn sử dụng và nhắc nhở Lộ Tinh Lâm: “Sắp hết hạn rồi, con nhớ thay chai mới nhé.”
Chai nước này đã được đặt ở nhà bốn năm, nhưng chưa một lần mở ra.
Nhưng hôm nay đã mở rồi.
…
Thợ làm móng rất nhẹ nhàng và cẩn thận. Dư Lạc cũng không nhớ lần cuối mình làm móng là khi nào, có lẽ là vào kỳ nghỉ hè thời cấp ba. Khi đó, ngành làm móng và kỹ thuật chưa phát triển như bây giờ, và cô cũng chỉ làm một số kiểu đơn giản nhất.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");