Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cằm cô đặt lên vai anh, trong tai cô vang lên giọng nói trầm ấm, mang theo ý cười của người đối diện.
“Được rồi, ấm áp.”
Giống như trong mỗi giấc mơ của cô từ trước đến giờ, anh luôn ôm cô như thế.
Nhưng Dư Lạc bỗng thở dài, giọng nói nhỏ xíu.
“Lộ Tinh Lâm... đã lâu rồi anh không đến trong giấc mơ thăm em...”
Cô thật sự rất nhớ anh, rất muốn gặp anh.
Nhưng rồi sau đó, trong mơ cũng không gặp được anh nữa, nên khi biết có thể gặp lại, cơ thể cô hoàn toàn mất kiểm soát, lý trí trong đầu cũng hoàn toàn hóa thành tro.
Cô chỉ là... đơn thuần rất muốn gặp anh.
Muốn nhìn xem anh có sống tốt hay không.
Dư Lạc nói xong câu này mà không nhận ra người đang ôm mình thân thể đột nhiên cứng đờ.
Cuối cùng... cuối cùng...
Dù chỉ là giấc mơ, nhưng cuối cùng cô cũng có thể cảm nhận được anh một lần nữa.
Nhiệt độ thật sự của anh khiến cô mơ màng lại lưu luyến.
Dù sao cũng chỉ là giấc mơ, vậy thì cô lén hôn một cái, cũng không quá đáng đi?
Dư Lạc nghĩ như vậy, đầu hơi nghiêng về một bên, rất nhẹ nhàng cẩn thận, rồi lại rất đột nhiên.
Cô hôn anh.
Vẫn là Lộ Tinh Lâm ngọt ngào mềm mại như trong ký ức.
Cô chỉ nắm lấy cổ áo anh, cúi đầu xuống, hoàn toàn không cảm nhận được sự cứng ngắc của người đối diện.
Hôn một cái, rồi lén lút hôn thêm cái nữa.
Chỉ là, đến sáng hôm sau khi Dư Lạc tỉnh dậy, cô phát hiện khóe miệng mình bị thương.
Chuyện gì thế này… Đêm qua bị muỗi cắn sao? Nhưng trời lạnh thế này thì làm gì có muỗi?
Dư Lạc không hiểu nổi, nhìn đồng hồ, đã tám giờ rưỡi, cô vội vàng chuẩn bị để kịp trở về câu lạc bộ điểm danh.
Cô xuống lầu tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình.
Bác sĩ nói Tiểu Cát giờ đã ổn định hơn, cô có thể yên tâm rời đi.
Dư Lạc gật đầu, lại hỏi: “À, anh có thấy… Lộ Tinh Lâm không?”
Không thể nào không chào hỏi mà tự đi về được.
“Lộ tiên sinh sao? Anh ấy dậy sớm hơn cô, đi ra ngoài rồi. Cô thử gọi điện cho anh ấy?” bác sĩ nói.
“À, không sao đâu.” Dư Lạc nghĩ chắc anh có việc, cũng không để tâm lắm.
Dù sao cô cũng tự lái xe về được.
Dư Lạc vừa ra ngoài vừa cúi đầu nhắn tin cho Lộ Tinh Lâm: 【Nghe bác sĩ bảo anh về trước rồi, hôm qua vất vả cho anh, hôm nay nếu không có huấn luyện gì thì nghỉ ngơi chút đi.】
Vừa gửi xong tin nhắn, ngẩng đầu lên định đi thì cô thấy bên cạnh có bóng dáng cao lớn đứng tựa vào xe.
Lộ Tinh Lâm vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua.
Nghe thấy động tĩnh, anh quay đầu lại nhìn, Dư Lạc thấy trong tay anh đang cầm một chai sữa dâu.
Thấy cô đi xuống, cuối cùng anh cũng bước tới.
Nhưng chân Dư Lạc dường như bị dính chặt xuống đất, mãi không nhấc nổi, vài giây sau, anh đứng trước mặt cô, ánh mắt ôn hòa.
“Cầm lấy.” Anh nói.
Đây là loại sữa mà cô thích uống nhất trước đây. Có một thời gian, Triệu Dung bận việc nên bảo Dư Lạc đăng ký ở nội trú.
Lộ Tinh Lâm thì vẫn luôn học ngoại trú, mỗi sáng đều chịu trách nhiệm mang bữa sáng cho cô.
Lúc đầu còn hỏi cô muốn ăn gì, sau đó đối với khẩu vị của cô liền rõ như lòng bàn tay.
Các món khác có thể thay đổi, nhưng nhất định phải có sữa dâu của Lý Tử Viên.
Dư Lạc còn chưa kịp đưa tay nhận, đã bị anh đẩy chai sữa đẩy vào lòng.
Vẫn còn ấm.
Anh cúi đầu, lấy từ trong túi ra một quả trứng luộc nước trà.
Cô không thích ăn trứng thường, chỉ thích trứng trà hoặc trứng ngâm.
Khi anh đưa qua, Dư Lạc nhận lấy. Nhìn thấy cô cầm tất cả, Lộ Tinh Lâm đột nhiên lên tiếng.
“Dư Lạc.” Anh gọi tên cô, dừng lại một lúc,
“Em có biết tối qua em đã hôn tôi không?”
Dư Lạc: “...???” Hả??
Đợi đã...
Đợi đã!!! Vậy cái vết sưng nhỏ ở khóe miệng cô là do...
Cô muốn trốn đi, bị sặc một ngụm sữa, đỏ bừng từ tai xuống cổ.
“Không... không thể nào.” Dư Lạc nói, “Sao có thể chứ?”
“Tôi lừa em làm gì?” Lộ Tinh Lâm khẽ cười, không phải như muốn đòi công bằng từ cô, mà là... muốn tận hưởng.
“Hôn hay không hôn, chính em không biết sao?” anh hỏi.
Dư Lạc bối rối nói: “Tôi không biết… Tôi không có ấn tượng, chắc anh nhớ nhầm rồi?”
Lộ Tinh Lâm dường như cũng đã đoán được, anh bất ngờ đưa tay chạm vào khóe miệng cô.
Dư Lạc cảm thấy khóe miệng mình hơi tê tê, bị ngón tay của anh nhẹ nhàng xoa qua.
“Vậy em giải thích thế nào, định nói là mộng du sao?” Anh cười, “Để làm bằng chứng, đây là do tôi cắn.”
Dư Lạc cảm thấy mình muốn chết, thực sự muốn chết.
Cô gấp đến độ không biết phải biện minh thế nào, chỉ có thể mạnh miệng.
“Hôn thì hôn rồi!! Tôi muốn nói, tôi thực sự mộng du, không thể nhường tôi một chút sao? Đều là người lớn cả rồi, đừng quá để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này được không?”
Không phải là cô không muốn thừa nhận, mà là không dám.
Bởi những thứ cô tham luyến trong giấc mơ không thể đem vào đời thực.
Dư Lạc nói xong, liền quay lưng bỏ đi, cô muốn bình tĩnh lại, bước đi rất nhanh, nhưng Lộ Tinh Lâm lại đuổi theo rất nhanh.
Anh nắm lấy tay cô.
“Ý em là sao?” Giọng Lộ Tinh Lâm rõ ràng có chút tức giận.
“Không có ý gì khác, chỉ muốn nói với anh, đừng hiểu nhầm mối quan hệ của chúng ta, trò chơi của chúng ta đã sớm kết thúc rồi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");