Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Chuyện giữa chúng ta, từ đầu đến cuối đều là do anh tình nguyện."
"Lúc đầu là anh yêu cầu tôi theo đuổi anh, sau đó người nhận thua cũng là anh, giả vờ không quan tâm đến người khác cũng là anh, hiện tại đột nhiên nói vẫn còn thích tôi cũng là anh."
"Tôi không có đủ tinh lực, cũng không có thời gian để chơi mấy trò tình cảm nhàm chán này với anh."
Nói xong, Dư Lạc rõ ràng cảm nhận được bàn tay của Lộ Tinh Lâm khẽ nới lỏng, không phải là do chủ ý của anh, mà là tay anh trở nên vô lực.
Cô không nói thêm gì nữa.
Bởi vì Dư Lạc biết nếu tiếp tục nói, cô sẽ là người sụp đổ trước, sẽ là người rơi nước mắt trước.
Cô lặng lẽ rút tay ra, định nghiêng người mở cửa lần nữa, nhưng lần này, vẫn không thành công.
Dư Lạc nghe thấy tiếng khóa cửa xe và giọng của Lộ Tinh Lâm vang lên cùng lúc, cô cảm thấy ù tai.
Thậm chí cô không thể phân biệt rõ, giọng của Lộ Tinh Lâm lúc này là mệnh lệnh hay là lời khẩn cầu.
Chỉ nhớ rằng, cô nghe thấy anh nói: "Bên ngoài đang mưa, đừng xuống xe."
Cô cúi đầu im lặng, trông thật thảm hại.
Nếu như có thể, cô chỉ mong cơn mưa này có thể cuốn trôi mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Như trước đây... là tốt rồi.
Nhưng cô quá ích kỷ, muốn gặp lại anh, muốn thấy anh tiếp tục tỏa sáng.
Rõ ràng biết rằng mình không nên có thêm liên quan gì đến anh, nhưng cô vẫn không nhịn được mà đến gần.
Lộ Tinh Lâm nói đúng.
Cô biết tất cả, nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm.
Cô sai rồi, có lẽ ngay từ đầu, cô không nên đặt trái tim mình vào canh bạc này. Nếu ngay từ đầu cô tránh xa anh, thì đã không thành ra thế này.
Im lặng một lúc, cố gắng bình tĩnh lại một lần nữa.
Lộ Tinh Lâm duỗi tay nắm lấy mặt cô, buộc cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh: "Vậy em nói cho tôi biết, tại sao chia tay?"
Đôi mắt không thể nói dối, đúng không?
Nhưng Dư Lạc không chớp mắt, bình thản đáp: "Vì không còn thích nữa, điều này rất khó hiểu sao?"
"Chỉ vậy thôi?"
"Chỉ vậy thôi."
Lộ Tinh Lâm không nói thêm gì, vòng qua ghế trước để lái xe, khi khởi động xe, anh không còn cách nào khác, nói với giọng bất lực:
"Hãy bình tĩnh lại, rồi nói chuyện sau, được không?"
Dư Lạc vẫn không đáp lời.
Cô cảm thấy dường như giữa bọn họ chẳng còn gì để nói.
Có lẽ là do thời tiết không tốt.
Dư lạc cảm thấy thời gian trở về dường như dài hơn.
Lộ Tinh Lâm ngừng xe ở dưới lầu, còn cẩn thận lấy một chiếc ô, bảo cô: "Tôi không hy vọng nghe được tin em xin điều chuyển đi, ít nhất hãy hoàn thành công việc ở đây trước."
Dư Lạc nhận lấy chiếc ô: "Không đến mức đó, tôi cũng không phải trẻ con, sẽ không để cảm xúc ảnh hưởng công việc."
"Được rồi." Anh nói, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ cùng cô lên lầu.
Thời tiết hôm nay không tốt, bầu trời u ám, Dư Lạc đứng bên cửa sổ nhiều lần nhìn xuống.
Chiếc xe của anh vẫn đỗ dưới cơn mưa lớn, chậm chạp không rời đi.
Mưa càng ngày càng lớn, chiếc xe kia vẫn đứng dưới cơn mưa, cô độc không di chuyển.
Và rồi điện thoại của Dư Lạc lại rung lên.
Trong tin nhắn từ người gửi không xác định, lại xuất hiện dòng chữ quen thuộc.
【 tiểu Lạc, đừng trốn nữa, hai người về Bắc Kinh rồi đúng không? 】
Chiếc điện thoại của cô suýt rơi khỏi tay, đôi chân gần như mềm nhũn.
Giọng điệu này…
Không ai khác, chính là Dư Thành Hải.
Người cha đã hoàn toàn suy đồi của cô, kẻ đầu sỏ đẩy cô vào hết vực thẳm này đến vực thẳm khác.
Lồng n.g.ự.c Dư Lạc ngột ngạt, cô vội vàng cuộn mình trong chăn, dùng chăn quấn lấy cơ thể mình.
Cô run rẩy nhắn tin cho mẹ.
【Mẹ ơi, hình như ông ta tìm thấy con rồi.】
【Chúng ta còn có thể yên ổn ở lại Bắc Kinh không.... hay là về Tứ Xuyên?】
Triệu Dung chưa kịp trả lời, nhưng trái tim Dư Lạc đã gần như nổ tung, chân tay mềm nhũn.
Nửa phút sau, cô đột nhiên cuộn tròn ở trong chăn mà bật khóc lớn.
"Xin lỗi... xin lỗi..."
Tất cả cảm xúc dồn nén và những suy nghĩ hỗn độn trong lòng đều bùng nổ vào lúc này.
Cô không biết...
Thực sự không biết phải làm sao.
Không biết phải xử lý mối quan hệ này thế nào, cũng không biết làm sao để bù đắp cho cuộc sống đầy lỗ hổng của mình.
Vết thương sâu sắc năm mười tám tuổi, có lẽ phải mất cả đời để lành lại.
Rõ ràng hoàn cảnh giờ đây đã khác xa năm ấy, nhưng bóng ma của quá khứ vẫn bao trùm lên cô.
Cô vừa sợ hãi, vừa vô thức gọi tên anh.
“Lộ… Tinh Lâm…”
Em sợ... thực sự rất sợ.
Nhưng Dư Lạc không dám nói những lời này với anh, vì để bảo vệ anh, điều duy nhất cô có thể làm là đẩy anh ra xa.
Khi cuộc sống chưa thực sự yên ổn, cô làm sao dám kéo anh vào vực sâu cùng mình.
Hơn nữa, cái gọi là yên ổn… cô không biết liệu đó có phải là yên ổn thật sự không, Dư Lạc quá sợ hãi cái vẻ bình yên giả tạo ấy.
Bây giờ cô mãi mãi cảm thấy sợ hãi đối với sự bình yên và hạnh phúc, như thể cô đã mất đi khả năng cảm nhận hạnh phúc.
Vì cô luôn sợ rằng, trong một giây tới, liệu có một người, hay một điều gì đó.
Sẽ lật đổ toàn bộ cuộc sống của cô.
Cô có thể đối mặt với những sóng gió, nhưng không thể chịu được việc người mình yêu cũng ở trên con thuyền nguy hiểm này.
Khoảnh khắc mà Dư Lạc sẽ không bao giờ quên, chính là giây phút cô quyết định chia tay.
Là khoảnh khắc cô quyết định "chia tay" để bảo vệ Lộ Tinh Lâm.
Cuộc đời của Dư Lạc, mười tám năm đầu tiên trôi qua rất suôn sẻ, ba mẹ cô cũng rất yêu thương nhau, cô cũng nghĩ mình là một đứa trẻ được nuôi dạy rất tốt.
Cô thi đại học với điểm số rất cao, và cũng gặp được người mình thích.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");