Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Hy vọng lần này, em đừng bắt anh chờ quá lâu.”
Nếu không gặp lại, anh có thể tiếp tục chờ đợi, tiếp tục tìm kiếm cô, nhưng nếu gặp rồi, thì những ký ức và cảm xúc trong anh đều thức tỉnh.
Anh không muốn chờ đợi nữa.
Từng khoảnh khắc trôi qua, Lộ Tinh Lâm tự hỏi liệu có nên đợi thêm chút nữa không, cho Dư Lạc thêm thời gian để làm quen lại.
Nhưng linh hồn anh thì luôn ầm ĩ. Không muốn, không thể đợi thêm được nữa.
Dư Lạc thay dép, giẫm chân lên tấm thảm mềm mại, rồi bất ngờ hỏi: “Lộ Tinh Lâm, nếu một ngày nào đó anh nhận ra, em đã thay đổi rất nhiều...”
Không phải “nếu”, vì cô thực sự đã thay đổi nhiều rồi.
Khi nhớ lại, ngay chính cô cũng quên đi bản thân trước đây, một Dư Lạc tựa như ánh mặt trời.
Trước đây cô từng rất tự tin.
Lộ Tinh Lâm đương nhiên thích cô, vì cô đáng yêu, xinh đẹp, thông minh và dũng cảm. Thích cô chỉ chứng tỏ ánh mắt của anh không sai.
Nhưng bây giờ thì sao? Lúng túng, mâu thuẫn, nhạy cảm và đầy lo lắng.
Cô cúi đầu, nói những lời này, đột nhiên nghe thấy tiếng mở nắp nước ngọt, một lon nước ngọt vị nho lạnh được đưa đến trước mặt.
Lộ Tinh Lâm hoàn toàn nhìn thấu suy nghĩ của cô.
“Cho nên?”
“Em nghĩ anh thích chính là Dư Lạc của quá khứ chứ không phải em bây giờ.”
Dư Lạc sửng sốt, không phủ nhận.
Cô đưa tay nhận lon nước ngọt từ anh, lành lạnh.
Lộ Tinh Lâm nghiêm túc nhìn cô, mang dáng vẻ của một người anh lớn.
Hồi bé, khi còn bận đua xe và huấn luyện, Lộ Tinh Lâm đã chậm trễ thời gian đi học học, mà Dư Lạc lại thông minh, liền nhảy lớp, vì vậy anh lớn hơn cô một tuổi.
Thời cấp ba, Lộ Tinh Lâm luôn thích trêu chọc Dư Lạc, bắt cô gọi anh là anh trai, nhưng Dư Lạc c.h.ế.t sống đều không gọi.
Một tuổi thôi mà! Đâu tính là anh trai được! Cô cũng là một cô gái trưởng thành được không!
Cô không chấp nhận điều đó, lần nào cũng phản bác anh: “Các anh con trai vốn dĩ trẻ con hơn bọn em mà, em không gọi anh là anh đâu.”
Hầu hết thời gian, trong mắt cô, anh là một đứa trẻ hay nghịch ngợm. Nhưng giây phút này, lần đầu tiên, cô thực sự cảm nhận được “khí chất người lớn” từ anh.
“Ai cũng sẽ thay đổi, tốt hay xấu đều là một phần của trưởng thành.”
Anh cũng uống một ngụm nước ngọt, là vị cam.
“Em chỉ là trưởng thành mà thôi.”
“Chứ đâu phải em là người khác đâu.”
Lộ Tinh Lâm khẽ chạm lon nước ngọt của mình vào lon nước ngọt của cô, một ít nước dính lại trên mu bàn tay cô, dính dính, sủi bọt.
Dư Lạc nhớ rõ buổi tối này, ánh mắt Lộ Tinh Lâm sáng rực như những vì sao. Cô lại thấy chiếc khuyên tai của anh, bỗng nhớ lại.
Cô từng tặng anh một chiếc khuyên tai hình ngôi sao. Khi ấy, anh chưa có xỏ lỗ tai, cô chỉ thấy chiếc khuyên xinh xắn nên mua tặng cho anh, để đó ngắm thôi.
Khuyên tai hình ngôi sao, là món quà giá rẻ rất bình thường mà cô tặng anh.
Dư Lạc ngẩn người, rồi nghe thấy tiếng thở dài khẽ khàng của anh, như bất đắc dĩ trước sự băn khoăn của cô, nhưng anh vẫn kiên nhẫn, nghiêm túc nói với cô rằng:
“Anh thích chính là em, chứ không phải phiên bản nào của em.”
“Hiểu không?”
Lộ Tinh Lâm thật sự đã nghiên cứu rất lâu xem bây giờ các cặp đôi trẻ chơi những gì. Có những trò hơi quá thân mật, hai người bọn họ thì chưa cần đến.
Anh chọn rất lâu, đến mức khi Dư Lạc uống hết lon nước ngọt của mình, còn tán gẫu với Hình Lục thật lâu.
Dạo này Dư Lạc cũng không quay lại tòa soạn. Hình Lục nói rất nhớ cô, bảo khi nào có thời gian thì về chơi.
【Phiền muốn chết, em mau quay lại bảo vệ chị đi, cảm giác như dạo này có người lạ đi loanh quanh quán cà phê ở tầng dưới, chị đi mua cà phê một mình cũng thấy căng thẳng!】
Dư Lạc còn đang suy nghĩ trả lời, Lộ Tinh Lâm đã bất ngờ quyết định trò chơi.
“Tìm được rồi.” Anh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, “Trả lời ngẫu nhiên và hỏi nhanh đáp nhanh.”
Dư Lạc trả lời Hình Lục: 【Không sao đâu, đừng lo lắng, bảo Tiểu Hà đi cùng chị đi.】
Sau đó cô tắt màn hình điện thoại, nhìn Lộ Tinh Lâm.
Cô hỏi: “Cho nên anh chọn nửa ngày chỉ chọn được hai trò này thôi sao?”
Hai trò này có ý nghĩa gì?
Lộ Tinh Lâm ngồi khoanh chân trước mặt cô, nhướng mày: “Tình trạng quan hệ của chúng ta hiện giờ, không phải nên tìm hiểu nhau nhiều hơn sao?”
Quy tắc trò “Trả lời ngẫu nhiên” là trả lời phải hoàn toàn không liên quan gì đến câu hỏi. Còn “Hỏi nhanh đáp nhanh” thì cần trả lời ngay lập tức.
Đây là cách nhanh nhất để hiểu rõ nhất suy nghĩ bên trong của đối phương, mà không bị xử lý hay biến tấu.
Dư Lạc chỉ có thể chiều theo ý anh.
“Em hỏi trước.” Anh tự tin nói, để cô ra câu hỏi trước.
Dư Lạc nhìn anh, chỉ nghĩ ra vài câu hỏi, vì cuối cùng, điều quan trọng nhất vẫn là tốc độ phản xạ.
Đây là một trò chơi rèn luyện khả năng phản ứng.
Thực ra, những câu hỏi cô hỏi, đã sớm có đáp án rõ ràng, nhưng Dư Lạc vẫn hỏi.
“Vì sao mua xe thể thao màu vàng?”
“1537.”
“Tại sao lại ăn bánh kem vị matcha mà em làm cho anh? Anh thật sự thích vị matcha sao?”
“Màu hồng.”
“Tại sao lại cứu mèo con?”
“Số 12.”
Dư Lạc hầu như không dừng lại, ngay sau đó, cô nhìn chằm chằm vào anh, hỏi——
“Người mà anh thích nhất là ai?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");