Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tuy nhiên, Lộ Tinh Lâm không trả lời ngay, mà uống một ngụm nước ngọt.
“Em có biết không?” Anh bất chợt nói, giọng điềm tĩnh, không ngẩng đầu lên, “Anh từng nghĩ rằng, em sẽ không bao giờ quay lại nữa.”
Toàn bộ Bắc Kinh, chỗ có thể tìm được anh đều đã tìm.
Nhưng vẫn không tìm thấy cô.
Lúc đó, Lộ Tinh Lâm cao ngạo ấy mới nhận ra, thì ra một người muốn biến mất khỏi cuộc sống của mình lại là chuyện đơn giản như vậy.
Dư Lạc cứng đờ người, nhìn Lộ Tinh Lâm, mái tóc anh buông lơi, bóng tóc che đi ánh nhìn trong đôi mắt.
“Anh đã tìm em rất lâu.”
“Cũng chưa từng nghĩ, Bắc Kinh lại vừa lớn vừa nhỏ đến thế.”
Lớn đến mức anh đã tìm rất lâu mà không tìm thấy cô, nhỏ đến mức, nơi này dường như không có chỗ nào cho cô dừng chân.
Lon nước ngọt trong tay anh bị bóp méo, phát ra âm thanh “xì” nhẹ.
Dư Lạc nghẹn ngào, nhẹ nhàng hỏi: “Lộ Tinh Lâm, anh có hận em không?”
Anh có hận cô không?
Có lẽ là có, vì cô đã bỏ đi mà không lời từ biệt, rồi đột ngột xuất hiện trước mặt anh.
“Ừ.” Lộ Tinh Lâm không phủ nhận.
Vì yêu nên mới hận.
Khoảnh khắc gặp lại cô lần đầu, ngoài tiếng gầm rú của thế giới bên ngoài, ngoài suy nghĩ tắc nghẽn không vận hành nữa,
Là cảm xúc phức tạp cứ liên tục đan xen.
“Em thật sự dám trở lại, lại còn bằng cách này.” Giọng Lộ Tinh Lâm hơi trầm, “Nhưng…”
Khi Dư Lạc đang đau lòng, bất ngờ nghe thấy Lộ Tinh Lâm bật cười.
Anh ngẩng đầu, nụ cười rạng rỡ hơn cô tưởng, Dư Lạc nhìn thấy chiếc răng nhỏ sắc bén như răng cá mập của anh, thấy anh đưa tay đến.
Lộ Tinh Lâm vén mái tóc lòa xòa trên trán cô, đặt lòng bàn tay lên trán cô.
“Nhưng thật may là em đã xuất hiện trở lại.”
“Bắc Kinh là nhà của em, em sẽ nhớ nơi này, rồi sẽ quay về đây.”
Thế là đủ rồi, như vậy là tốt rồi.
Sau này dù bọn họ có xa cách, nhưng việc gặp lại cô, tìm lại cô, xác nhận sự an toàn của cô sẽ không còn khó khăn như vậy.
Chỉ cần cô còn ở Bắc Kinh…
Anh liền có thể bảo vệ cô.
Dù là ở bên cạnh hay không, ít nhất cũng ở trong tầm với của anh, sẽ không phải không thể tìm thấy cô nữa.
Dư Lạc cảm thấy đôi mắt khô khan, cô vươn tay gỡ tay Lộ Tinh Lâm ra.
“Thôi được rồi, nếu không chơi trò chơi nữa, em sẽ về nghỉ đây…” Dư Lạc nói.
Lộ Tinh Lâm lại ngồi thẳng lên: “Vậy thì anh hỏi câu cuối cùng.”
“Ừm.”
“Vậy em có ý định thích lại anh không?”
Môi Dư Lạc khẽ động, thấy Lộ Tinh Lâm giơ ngón tay đếm ngược, cô hít một hơi sâu.
Dũng cảm, bước một bước nhỏ về phía anh.
Cô nói.
“Có một chút… được không?”
Hiện tại cô không dám mơ quá nhiều hạnh phúc.
Chỉ cần một chút là đủ rồi.
Cái ấm áp nơi đầu ngón tay anh đang đan vào cô…
Cũng đủ để cô kiên trì thêm rất lâu nữa.
Sáng sớm hôm sau.
Dư Lạc vừa mới dậy chưa lâu, bên ngoài đã có người giao hàng gõ cửa, bảo cô ký nhận một món đồ.
Cô thấy rất kỳ lạ, vì rõ ràng mình không mua gì, Dư Lạc mang thắc mắc này ra mở cửa, thấy ngoài cửa có một thùng hàng lớn.
“Dư Lạc?” Người giao hàng lặp lại tên cô, “Ở đây có mười lăm quyển sách, hơi nặng, có cần tôi mang vào giúp không?”
Mười lăm quyển sách?
Cô thấy kỳ lạ nhưng xác nhận thông tin, thấy không có sai sót gì nên đành ký nhận. Sau khi người giao hàng giúp cô mang vào trong thì rời đi.
Dư Lạc bắt đầu mở thùng hàng, lấy sách ra từng quyển một.
Những quyển sách này Dư Lạc đều rất quen thuộc, đều là sách liên quan đến báo chí, cũng đều là những quyển sách nằm trong giỏ hàng của cô.
Dù Đại học Tứ Xuyên cũng là trường hàng đầu, nhưng không phải ngôi trường mà ban đầu Dư Lạc từng mong đợi.
Cô hiểu hoàn cảnh gia đình mình, nên đã gác lại rất nhiều mong muốn.
Cô lấy từng quyển sách ra, thấy một tờ giấy đặt ở dưới cùng.
Là mẩu giấy viết thay của cửa hàng.
【Anh biết điều em muốn làm bây giờ chắc không phải là miễn cưỡng làm một phóng viên nhỏ tại tạp chí này.
Dư Lạc vốn là một thiếu nữ thiên tài, quên rồi sao?
Bầu trời rộng lớn.
Em không nên thuộc về cái lồng giam này.】
Dư Lạc thấy mắt mình nóng lên, nhưng cố kìm nén, không để rơi lệ, chỉ có tầm nhìn dần trở nên mờ đi.
Cô cảm thấy mình rất kiên cường, luôn nỗ lực sống hết mình.
Nhưng ở trước mặt Lộ Tinh Lâm, mọi thứ của cô đều dễ dàng bị anh nhìn thấu, đôi khi anh còn hiểu cô hơn cả chính cô.
Hiểu rõ cô thực sự muốn gì.
Dư Lạc xếp lại những quyển sách, từ từ đứng lên cầm điện thoại, lúc này mới thấy một tin nhắn từ Lộ Tinh Lâm.
【Hôm nay có buổi huấn luyện đặc biệt, anh tranh thủ nhắn tin cho em】
【Sách đã nhặn được chưa? Hôm qua anh đã hỏi giáo sư Đại học Ngôn ngữ Bắc Kinh, ông ấy nói năm nay có thêm một suất nghiên cứu sinh nữa đấy.】
Giọng điệu của Lộ Tinh Lâm còn rất đắc ý.
【Anh đã nói với ông ấy, anh có một tài năng đặc biệt muốn tiến cử, chắc chắn là thiên tài trăm năm có một.】
Dư Lạc rất cảm động, nhưng vẫn quan tâm đến “huấn luyện đặc biệt” mà anh nói.
Những tay đua được huấn luyện tại câu lạc bộ ở đây, đôi khi không khác gì một khóa huấn luyện quân sự, nhận thông báo là phải đến ngay lập tức.
Đây cũng là cách huấn luyện khả năng ứng phó và thích nghi thường ngày của họ.
Dù sao các giải đua được tổ chức khắp thế giới, thời tiết, thức ăn, môi trường,… đều có thể trở thành nhân tố ảnh hưởng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");