Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sáng hôm sau, vừa rạng sáng, khi Lãnh Nguyệt khoác áo rời giường thì Cảnh Dực cũng tỉnh giấc. Hắn ngáp dài một cái, mơ màng chào nàng buổi sớm. Nào ngờ, Lãnh Nguyệt chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, không đáp tiếng nào, xoay người rời giường, ngồi xuống trước gương trang điểm.
Ánh mắt lạnh lùng ấy làm Cảnh Dực bừng tỉnh một nửa, sự buồn ngủ tan đi đáng kể.
Hắn cảm thấy có gì đó... không ổn.
Tối qua hình như lại xảy ra chuyện gì.
Cảnh Dực ngồi dậy, nhìn vào gương đồng trên bàn trang điểm, trông thấy khuôn mặt lạnh như băng của Lãnh Nguyệt, sắc mặt nàng không chỉ trầm hẳn mà cả đáy mắt cũng ánh lên sự mệt mỏi.
Lãnh Nguyệt từ nhỏ vốn đã vậy, nếu một đêm ngủ không yên, sáng hôm sau sắc mặt sẽ sa sầm, đôi mắt u ám.
Tối qua nhất định lại xảy ra chuyện gì.
Nhưng là chuyện gì?
Hắn suy nghĩ mãi vẫn không tài nào nhớ ra...
Chẳng lẽ nào lại có người khác lén nhét thi thể dưới giường hắn mỗi ngày?
Cảnh Dực hít một hơi thật sâu, thở ra chậm rãi, thấy trong phòng không hề có chút mùi gì bất thường.
Ngồi ở mép giường, hắn cúi người mang giày, còn cố trấn tĩnh, dũng cảm liếc nhìn xuống gầm giường một cái. Ngoại trừ chiếc rương mà hai hôm trước hắn tiện tay nhét vào, phía dưới chẳng có gì cả, ngay cả một lớp bụi cũng không.
Nhìn chiếc rương, Cảnh Dực mơ hồ nhớ lại rằng hình như trước khi ngủ Lãnh Nguyệt có nói gì đó về cái rương dưới gầm giường. Hắn tuy mắt nhắm nghiền, nhưng vẫn mơ màng đáp lại một câu.
Cảm thấy đây có thể là đầu mối tốt để dò hỏi thêm về chuyện tối qua, hắn nhẹ giọng gọi: "Tiểu Nguyệt..."
Cảnh Dực dùng cách gọi thân mật ngày trước, giọng điệu có chút uể oải nhưng ấm áp tự nhiên, tay tiện thể vén sợi tóc vương trên vai nàng, từ từ hỏi: "Ta nhớ... hình như tối qua nàng có nhắc đến cái rương dưới giường?"
Lãnh Nguyệt đang vấn tóc, tay chợt khựng lại, xoay đầu qua, nhìn hắn chằm chằm, giọng lạnh buốt: "Huynh nhớ sao? Vậy huynh có nhớ đã trả lời ta thế nào không?"
Cảnh Dực ngẫm nghĩ một hồi, rồi lắc đầu.
Chiếc rương kia thực ra chẳng đựng gì quan trọng, hắn sao phải bận tâm nghĩ nhiều đến vậy lúc nửa tỉnh nửa mê.
Về phía Lãnh Nguyệt, vốn dĩ nàng cũng nghĩ vậy. Người sắp ngủ hoặc say rượu thường sẽ vô thức nói thật, nên nàng mới cố ý đợi đến khi hắn ngủ say, mới nhẹ nhàng hỏi hắn về chiếc rương dưới giường.
Nhưng ai ngờ...
"Huynh nói đó là do Tề Thiên Đại Thánh từ tiệc bàn đào mang xuống."
"..."
Cảnh Dực bỗng thấy cách mở lời này dường như không hòa hoãn như dự tính, đành quyết định nhanh chóng chuyển đề tài: "Sau đó... ta nhớ hình như còn có chuyện gì đó..."
"Có chứ," Lãnh Nguyệt nghiến răng, lạnh lùng nói, "huynh ngồi đếm đào bên tai ta suốt cả đêm."
"..."
Cảnh Dực bị Lãnh Nguyệt trừng đến rợn người, chỉ dám gãi đầu, thở dài nhịn nhục, xuống nước nói: "Thật ra trong chiếc rương đó chẳng có gì cả..."
"Ừ... Huynh tối qua cũng đã nói, bên trong đó chỉ có bàn đào ngàn năm. Ai dám ăn vụng là sẽ bị Tề Thiên Đại Thánh dùng gậy đập chết."
"..."
Cảnh Dực cảm thấy cách duy nhất để giải tỏa hiểu lầm về Tề Thiên Đại Thánh và bàn đào ngàn năm này là mở chiếc rương ra cho nàng xem.
Hắn trở lại mép giường, cúi người kéo chiếc rương từ dưới gầm ra, kéo tới bên chân Lãnh Nguyệt.
Cảnh Dực khẽ vỗ lên nắp rương, mỉm cười nói: "Về sau nàng muốn biết trong nhà có thứ gì, cứ việc mở ra xem, không cần hỏi ta. Đồ của ta cũng là của nàng. Mà đồ của nàng..."
Cảnh Dực dừng lại một chút, nụ cười càng thêm ấm áp, "Cũng chính là nàng."
Lãnh Nguyệt nhìn Cảnh Dực qua tấm gương, thấy nụ cười dịu dàng giữa hàng mày của hắn, bất đắc dĩ thở dài, "Trong rương có gì, huynh thực sự biết không?"
"Biết chứ, rương này hôm trước chính tay ta nhét xuống dưới giường... Là của thân thích gửi đến, bên trong là một rương đồ sứ."
Giờ nghĩ lại, nếu dùng cái rương này để chắn dưới gầm giường, có lẽ từ nay không ai nhét được thứ gì lung tung vào đó nữa.
Ừm, chút nữa sẽ nói với Tề thúc chuẩn bị thêm mấy cái nữa.
Trong lúc Cảnh Dực âm thầm tính toán trong lòng, Lãnh Nguyệt nhíu mày hỏi tiếp: "Rương còn nguyên giấy niêm phong, huynh cũng chưa bóc ra xem thử?"
Cảnh Dực lắc đầu, "Là gửi từ Từ Diêu, cứ mươi ngày nửa tháng lại có một rương. Hơn nửa năm rồi, toàn là đồ như nhau, ta cũng lười kiểm tra. Hôm đó mang về, ta gác dưới giường rồi ra ngoài lo công chuyện ở Đại Lý Tự, chưa kịp mở."
Lãnh Nguyệt lại nhíu mày, gài nốt lọn tóc cuối cùng, xoay người lại nhìn hắn.
Cảnh gia thế cư tại kinh thành, một nhà đều là quan viên triều đình, mẹ đẻ của Cảnh Dực còn là An Khang quận chúa, đường muội của Hoàng Thượng. Đa phần thân thích của Cảnh gia nàng đều quen biết, số không quen cũng đã gặp mặt vào ngày thành thân.
Nhưng nàng chưa từng nghe nói hắn có thân thích nào ở Từ Diêu.
"Thân thích nào của huynh gửi đến vậy?"
"Nàng chưa gặp đâu..." Cảnh Dực thấy nàng thôi không truy cứu về Tề Thiên Đại Thánh và bàn đào ngàn năm nữa, liền thở phào nhẹ nhõm, từ tốn giải thích, "Là con trai thứ ba của Quận vương, Tiêu Duẫn Đức."
Lãnh Nguyệt ngẩn ra, cái tên này nàng chưa từng nghe qua, "Vị Tiêu Duẫn Đức này trước kia làm gì?"
"Hắn từng mở một tửu lâu, hình như gọi là Uyên Ương Lâu gì đó... mở được hai tháng thì đóng cửa."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó nghe nói hắn ngán ngẩm thế gian, rời kinh thành đến Bồng Lai tiên sơn tu đạo."
"Thế hắn về kinh mở Từ Diêu là vì thấy luyện đan chưa đủ vui à?"
"Hẳn là hắn không luyện đan..." Cảnh Dực vừa ngáp vừa chậm rãi lục tìm trong tủ quần áo, thong thả đáp, "Ta chỉ nghe nói hơn nửa năm trước Dự Quận Vương từ Dương Châu bắt hắn từ trên hoa thuyền về. Vừa về hắn liền thành thân, rồi sau đó mới mở Từ Diêu."
Lãnh Nguyệt khẽ gật đầu, việc một công tử thế gia, quý tộc kinh thành, si mê việc lò gốm lắm cũng là thường.
"Hắn thường gửi đồ sứ cho huynh, hai người rất thân sao?"
Cảnh Dực lắc đầu, vừa thay y phục vừa nói với vẻ bâng quơ, "Không thân... Chuyện gửi đồ là ý của Quận vương, thân thích nào cũng vậy thôi, chỉ để giữ thanh danh tốt. Nhưng thật ra trong đó thứ quý giá nhất lại là cái rương ngoài này... Có điều, tam ca của ta hình như cũng thân với hắn..."
Cảnh Dực xếp thứ tư, trong nhà có ba huynh trưởng. Đại ca Cảnh Trác là người nghiêm cẩn, hiện làm quan Hàn Lâm Viện; nhị ca Cảnh Nghi tinh thông y dược, từ nhỏ đã vào Thái Y Viện; tam ca Cảnh Yên giỏi ngoại giao, đang làm quan Lễ Bộ lang trung.
Còn Cảnh Dực...
Cảnh Dực thì giỏi nhất là bán tương.
Lãnh Nguyệt nhìn Cảnh Dực mải miết lục tìm đồ, nói: "Huynh nói tam ca hình như có quan hệ tốt với vị kia, "hình như" là ý gì?"
"Hình như... nghĩa là cảm giác vậy, mà cũng không chắc lắm."
"..."
"Ví như, phu nhân mỹ lệ như đóa hoa vậy."
"..."
"Tốt ở điểm nào?"
"À, ví như màu sắc diễm lệ, hương thơm ngọt ngào, xúc cảm mềm mại, không thể thỏa đáng hơn để nói lên vẻ đẹp của phu nhân."
"..."
Cảnh Dực mặc đồ xong, chợt nhận ra mình vừa phạm phải sai lầm, nhìn sắc mặt đen như mực của Lãnh Nguyệt, hắn biết là sai không thể vãn hồi, đành gượng gạo đánh trống lảng, "Nàng hỏi nhiều thế... làm gì?"
Đây không phải là lời qua quýt của Cảnh Dực, chỉ là sáng sớm, tự nhiên Lãnh Nguyệt đột nhiên tỏ vẻ hứng thú đặc biệt với người thân thích tản mạn nhất của nhà hắn, quả thật có chút bất thường.
Lãnh Nguyệt nhướn mày, cúi nhìn chiếc rương dưới chân, "Đêm tân hôn, ta chờ huynh mãi không thấy về, nên quanh phòng ngó nghiêng... Chiếc rương này đêm đó ta đã xem qua, niêm phong cũng vẫn nguyên vẹn. Lúc đó, ta thấy bên trong dường như không phải là đồ sứ."
"Không phải đồ sứ?" Cảnh Dực ngơ ngác nhìn chiếc rương, theo phản xạ thốt lên, "Cũng không phải bàn đào ngàn năm chứ?"
"..."
Lãnh Nguyệt trợn trắng mắt, không thèm đáp lại, Cảnh Dực bước đến, tự tay bóc tấm giấy niêm phong đỏ tươi trên rương, mở ra xem.
Bên trong quả thật không phải là đồ sứ.
Nhưng cũng chẳng phải bàn đào ngàn năm, mà là bức tranh và thư họa mà hắn đã cất giữ nhiều năm.
Hai cuộn tranh này vốn được hắn cất trong chiếc rương đặt ở thư phòng, sao lại ở đây?
Nếu bức thư họa đang nằm ở đây, vậy chiếc rương bên cạnh án thư lúc này bên trong đựng là...
Là tiêu thi.
Ý nghĩ vừa vụt qua đầu, Cảnh Dực bất giác ngửi thấy một mùi thịt nướng thoang thoảng từ sâu trong rương bốc ra. Tay hắn run lên, sập mạnh nắp rương xuống.
Không còn mùi rượu át đi cảm giác, hắn chỉ thấy dạ dày cuộn lên, đau quặn từng cơn.
Lúc này, chỉ cần được nôn một trận có khi còn dễ chịu hơn. Dù có nôn khan như hôm qua cũng dễ chịu hơn tình cảnh này...
Cảnh Dực nhìn chiếc rương đáng lý phải đựng đầy đồ sứ mà không biết phải khóc hay cười.
Hôm qua rõ ràng chẳng ai nói với hắn là thi thể được phát hiện ở chiếc rương dưới giường này...
Rương từ Từ Diêu gửi tới không biết bao nhiêu lần rồi, lần nào hắn cũng mở ra kiểm tra rồi tìm chỗ để, vậy mà chỉ lần này không mở ra xem, cũng chỉ lần này mới mang thẳng về gầm giường, thì lại gặp đúng tình cảnh này...
Tên Tiêu Duẫn Đức cũng thật là, đồ sứ không lo làm cho tử tế, lại làm ra thứ gì đây, khiến người giao hàng chẳng phân biệt nổi giữa đồ sứ với thi thể!
Lại cũng tại chiếc rương này quá kín, phong lại quá tốt, nếu đêm đó hắn trở về sớm hơn một chút, có lẽ mùi vị chẳng tràn ra đến mức này, lúc ấy mùi thịt nướng có lẽ cũng chẳng còn thơm nổi nữa...
Nghĩ đến đây, hắn chợt thấy mùi thịt nướng của cái xác trong thư phòng cũng dễ chịu phần nào.
Khi Cảnh Dực cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn nàng với vẻ mặt méo xệch, Lãnh Nguyệt chỉ nhàn nhạt hỏi: "Chiếc rương là Tiêu Duẫn Đức tự tay đưa đến à?"
Cảnh Dực lắc đầu, đáp mà giọng có phần yếu ớt, "Là do một tiểu nhị của Từ Diêu mang đến..."
"Mỗi lần đều là người này giao hàng sao?"
Cảnh Dực lắc đầu.
"Huynh đã gặp tiểu nhị này bao giờ chưa?"
Cảnh Dực tiếp tục lắc đầu.
Lãnh Nguyệt nhíu mày, đứng dậy sửa sang lại y phục, nhét chiếc rương về dưới giường, gọi hai nha hoàn đến giúp rửa mặt. Tất cả đâu vào đấy, nàng quay lại nhìn Cảnh Dực, nhàn nhạt nói một câu.
"Đi thôi, tới thư phòng. Ta muốn xem huynh đã chép 《Liệt Nữ Truyện》 hôm qua đến đâu rồi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");