Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngay khi âm thanh vang lên, Lãnh Yên lập tức như bị châm phải, "phịch" một cái bật dậy khỏi ghế, khiến Lãnh Nguyệt còn chưa kịp nhận ra giọng nói quen thuộc là của ai. Cánh cửa từ từ mở ra, một nữ tử mặc y phục màu nhạt chầm chậm bước vào, mày ngài thanh tú, mắt phượng môi anh, thân hình tuy nhỏ nhắn nhưng lại toát lên khí chất đài các.
Tuy giọng không mấy quen thuộc, nhưng nhìn dáng vẻ, Lãnh Nguyệt liền nhận ra ngay, hơn nữa vừa rồi khi đi qua sân, người này còn từ xa vẫy tay chào nàng nữa...
Lãnh Nguyệt cảm thấy trong lòng chợt lạnh, không đợi Lãnh Yên giữ lại đã lập tức cúi người hành lễ.
"Ti chức nói năng không đúng mực, mong nương nương thứ tội!"
Không quan tâm Thái tử phi đã đứng ở cửa từ bao giờ, nhưng câu bất kính vừa rồi nàng nói chắc chắn đã bị nghe thấy rõ.
Ngoại trừ lần Cảnh lão gia tử dạy dỗ Thái tử trước đây, chưa từng có ai dám nói về Thái tử gia như thế trước mặt Thái tử phi. Lãnh Yên nhất thời cũng nín thở, vừa định lên tiếng giải vây thì lại thấy khóe miệng Thái tử phi khẽ cong lên, ánh mắt dịu dàng mà xua tay.
"Đừng quỳ, đừng quỳ, ta nghe nói trong bụng còn có hài tử, mau đứng lên, quỳ không tốt đâu..."
Cả hai không rõ lắm chữ "không tốt" mà Thái tử phi dùng có hàm ý gì, nhưng nghe ra, nàng quả thực không giận, hơn nữa tâm trạng xem ra còn rất tốt.
Lãnh Nguyệt nhìn Thái tử phi với gương mặt tươi cười mà ngơ ngác đứng dậy, không ngờ lại vấp phải tà áo mình, suýt lảo đảo ngã, trông giống hệt tiểu tử ngốc ngếch lần đầu nhìn thấy mỹ nhân, đến nỗi Lãnh Yên cũng không nhịn được mà liếc xéo một cái.
Lãnh Yên còn chưa kịp quay mặt lại thì Thái tử phi đã thu lại ý cười, nghiêm trang phân phó: "Ta muốn nói chuyện với Lãnh bộ đầu, cô cứ giả bộ như bận bịu đi đi."
Lãnh Nguyệt nghe mà không hiểu gì, còn Lãnh Yên thì gật đầu, càng nghiêm trang đáp: "Vâng... Vậy ti chức xin phép ra ngoài vội một chút."
"Đi đi."
Lãnh Yên lui ra đóng cửa lại, Lãnh Nguyệt vẫn đứng ngây người, khó mà tin nổi Thái tử phi có thể bảo thuộc hạ của mình đi bằng giọng điệu như vậy...
Thái tử phi mở miệng, không thị uy, cũng không khách sáo, thản nhiên cười rồi nói thẳng: "Thái tử gia có nói với ta rằng người dạy chàng chơi dây thừng là Cảnh đại nhân."
Lãnh Nguyệt sững sờ, suýt nữa đưa tay đập trán.
Phải rồi... cái cảm giác quen thuộc khi nhìn thấy Thái tử và Thái tử phi đan dây trước cửa sổ chẳng phải vì cảnh này nàng và Cảnh Dực từng trải qua sao?
Ngày đó cũng là một ngày tuyết rơi lạnh giá, hai người ngồi đối diện bên cửa sổ, khi ấy cả hai vẫn là đôi trẻ, nàng ngây ngô đan dây một cách vụng về, còn Cảnh Dực chỉ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều, để mặc nàng đan sai mà không sửa, cũng không hề giận.
Đã rất lâu rồi nàng không chơi trò này, nhưng hình như Cảnh Dực vẫn luôn giữ lại một phần trẻ con, thường sẽ cầm lấy một sợi dây đỏ, tự mình đan một cách chậm rãi.
Nàng luôn nhớ đến Cảnh Dực với nụ cười ôn nhu ấm áp. Nhưng lần gặp đêm nay, hắn tuyệt nhiên không mỉm cười với nàng. Không phải hắn không muốn, mà vì hắn đã không còn đủ sức. Cười như thể là thứ gì đó hắn đã đánh mất từ lâu, chỉ còn lại ánh mắt vô hồn không còn niềm vui.
Trong lòng Lãnh Nguyệt bỗng chua xót, viền mắt dần ửng đỏ.
"Nương nương..."
Thái tử phi dường như không nghe ra cảm xúc của nàng, vẫn thản nhiên nói: "Cảnh đại nhân bảo, khi suy nghĩ điều gì, tay cần có thứ gì đó để đùa nghịch mới không dễ bị người khác nhìn thấu. Giống như một nữ nhân..."
Ánh mắt Thái tử phi dừng lại trên chiếc áo Lãnh Nguyệt mặc, sửa lại: "Giống một nữ nhân đang ngồi trước cửa sổ, vừa đan giày vừa nghĩ cách cùng tình lang bỏ trốn, đến cả Tỷ Can đứng ở chân tường vò đầu bứt tai cũng chẳng dễ dàng phát hiện. Việc này, Lãnh bộ đầu có thể hiểu được?"
"..."
Thái tử phi nở nụ cười ôn nhu, như một chiếc bánh bao ấm áp mới ra lò, khiến Lãnh Nguyệt muốn khóc cũng khóc không được, đành gật đầu: "Ti chức... hiểu được."
Thực ra ẩn ý của Cảnh Dực rất đơn giản, muốn suy tính chuyện lớn mà không bị phát giác thì tay nên bận rộn việc nhỏ để che giấu. Đối với người có thân phận như Thái tử gia, những thứ như cầm kỳ thi họa đã chẳng thể làm trò che mắt, chỉ có mấy trò trẻ con mới qua mặt được đám người bên cạnh chàng, chẳng hạn như đan dây.
Thái tử phi muốn nói rằng Thái tử gia thực sự đang nghĩ cách, hơn nữa là dùng cách mà Cảnh Dực đã dạy. Nếu nàng thấy không ổn, vậy cứ tìm nam nhân nhà nàng mà tính sổ...
Lãnh Nguyệt lặng lẽ thở dài, nếu nói Thái tử gia từ trước đến nay chỉ làm một việc đúng đắn, thì có lẽ là việc chọn một thê tử đáng tin cậy.
Thấy Lãnh Nguyệt đã hiểu ý, Thái tử phi yên tâm gật đầu: "Lãnh bộ đầu quả nhiên khác với những nữ nhân bình thường."
Lời này nghe không hẳn là khen, nhưng Lãnh Nguyệt chưa kịp đáp lại thì Thái tử phi đã xoay người đi, bước đi nhẹ nhàng thoải mái.
Lãnh Nguyệt còn chưa kịp nghĩ Thái tử phi đến đây với ý định gì thì cánh cửa đã lại mở ra. Bước vào là một thanh niên trẻ hơn Cảnh Dực một chút, môi hồng răng trắng, dáng vẻ đoan trang, khoác tang phục, trên gương mặt hiền hòa mang nét cười dịu dàng nhưng không giấu nổi khí chất quý tộc.
Lãnh Nguyệt kinh ngạc, vội vàng quỳ lạy: "Ti chức bái kiến Thái tử gia!"
"Được rồi, được rồi... Vừa rồi ở cửa sổ đã gặp qua rồi."
"..."
Thái tử gia cười tủm tỉm, đặt khay điểm tâm lên bàn, hào phóng mời nàng: "Gần đây không đãi khách, giờ này chẳng có gì sẵn ăn, ta tìm một vòng cũng chỉ được mấy món này, Lãnh bộ đầu đừng khách khí, cứ dùng tạm."
Lãnh Nguyệt thoáng nghĩ đến việc cầm kiếm đặt lên cổ người này, nhưng bây giờ lại cảm thấy như trên cổ mình cũng có thứ gì đó vô hình, không sắc bén nhưng khiến nàng phải kiềm chế, không dám đối mặt.
Nàng ngẩn ra nhìn khay điểm tâm rồi càng ngỡ ngàng hơn. Vừa rồi chưa kịp chú ý, thứ Thái tử gia cầm trong tay khi bước vào là đồ rửa bút bằng sứ trắng, chất đầy điểm tâm-nào là bánh đậu đỏ, nào là bánh cuốn, trông lộn xộn mà ngổn ngang, nếu không phải ở Thái tử phủ, nàng hẳn sẽ nghi rằng chàng đã vụng trộm lấy ra từ nhà bếp.
Nhìn khay điểm tâm, nàng do dự một chút, rồi đành cầm lấy một miếng bánh đậu đỏ, nói với vẻ khách khí: "Thái tử gia... nương nương vừa rồi có ghé qua."
"À..." Thái tử gia ưu nhã cắn một miếng bánh, chậm rãi nói: "Là ta bảo nàng ấy đến."
Lãnh Nguyệt hơi giật mình, cung kính đáp: "Nương nương không nhắc đến việc Thái tử có phân phó gì."
Thái tử gia vừa ăn vừa lắc đầu, nhàn nhạt đáp: "Không có gì... Chỉ là bảo nàng trước đến khuyên cô bình tĩnh, để lúc gặp ta đừng ồn ào đao kiếm. Cũng để nàng dẫn Lãnh thị vệ đi, tránh khi cô muốn đấu với ta còn có người ngăn cản."
"Thái tử gia..."
"Dù sao món nợ ta thiếu Cảnh Dực, cô sớm muộn gì cũng đòi lại đủ cả," Thái tử gia cười, vẻ mặt bình tĩnh xen lẫn chút bất cần, trong nét cười phảng phất bóng dáng Cảnh Dực.
"Ăn đi, đừng khách khí, có thai mà đói là không tốt. Ăn xong rồi hãy nói chuyện, ta không chạy đâu."
Trong triều thường có người nói rằng Thái tử gia bị Cảnh Dực ảnh hưởng. Lãnh Nguyệt trước đây cũng từng nghĩ như vậy, nhưng giờ xem ra, dù có bị ảnh hưởng, cũng là hướng về phía nhân nghĩa chứ không phải vẻ lạnh lùng thường thấy ở đế vương.
Trong lòng Lãnh Nguyệt lúc này ngổn ngang tạp trần, không biết nên đáp thế nào, đành nhấc miếng bánh đậu đỏ lên ăn một cách ngẩn ngơ. Ăn rồi nàng lại thấy hương vị quen thuộc, nhai mãi đến ngẩn ngơ.
Thái tử gia thấy nàng ăn rồi lại nhìn vẻ chuyên chú thì đắc ý hỏi: "Thế nào, ngon không?"
Lãnh Nguyệt gật đầu.
Thái tử gia càng hài lòng, cầm lấy một miếng bánh mẫu đơn, cảm thán: "Sao lại không ngon được, ta đã tốn công sức mới đưa đầu bếp của Cảnh gia vào đây mà."
Đồ cúng... phải rồi, chính là nó!
Nàng nhớ lại lần đầu vào Cảnh gia, món bánh đậu đỏ đầu tiên Cảnh Dực lấy xuống từ bàn thờ mời nàng cũng chính là loại này.
Chỉ là, đồ cúng... của Cảnh gia...
Cắn miếng bánh đậu đỏ nghẹn ở cổ họng, nàng muốn nuốt mà không được, phun cũng không xong, đến mức muốn khóc. Thái tử gia thấy vậy lại hào hứng nhặt một miếng bánh đậu đưa tới trước mặt nàng.
"Cô thử cái này, Cảnh thái phó thích nhất món này, nghe nói ngày trước đầu bếp làm hơi ngọt, phải nhờ Cảnh thái phó chỉnh lại mới vừa miệng."
"Khụ khụ khụ..."
Lãnh Nguyệt ho khan đến mặt đỏ bừng, Thái tử gia đưa trà, vẻ lo lắng nhìn bụng nàng, như thể sợ nàng ho đến rơi hài tử ra ngoài.
Trận ho này ít ra khiến Thái tử gia không tiếp tục ép nàng thử hết đồ ăn. Đợi nàng uống trà xong, Thái tử thu lại đĩa bánh, xoè hai tay ra, vẻ mặt điềm nhiên:
"Không muốn ăn thì thôi, muốn đánh ta cũng được, chỉ là đánh thôi, không được mắng, để người nghe thấy thì phiền toái."
Lãnh Nguyệt chỉnh lại thân mình, cúi đầu đáp: "Ti chức không dám."
"Qua thôn này là không có cửa hàng khác đâu."
Lãnh Nguyệt cắn môi, cúi đầu không đáp. Trước đây nàng đúng là từng có ý đánh cho Thái tử gia một trận, nhưng sự thật chứng minh hắn cũng chỉ là kẻ bị đẩy vào cuộc, oán trách cũng chẳng ích gì.
Thái tử gia chờ một lúc, thấy nàng quả thật không có ý động thủ, thì rút tay về, trầm giọng nói:
"Nếu cô không giận ta, thì ta muốn bàn với cô một chuyện."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");