Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lãnh Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười, khẽ gõ lên đầu Cảnh Dực, khiến hắn giật mình run lên, tỉnh hẳn khỏi cơn ngái ngủ.
"Ơ..."
"Ơ gì mà ơ," nàng đặt bát cháo xuống, kéo hắn ngồi dậy, rồi xoa xoa đầu hắn, "Ngủ đến lú lẫn rồi đúng không? Còn nhớ phần mộ tổ tiên nhà huynh ở đâu không?"
"Ra cửa đông thành, đi về hướng đông hai dặm, băng qua một cánh đồng lúa, qua một ruộng bông, rồi băng qua rừng cây nhỏ là đến."
"..."
Cảnh Dực đáp vô cùng nghiêm túc, đến mức Lãnh Nguyệt nhất thời cạn lời, chẳng muốn nói thêm nữa.
Thế nhưng hắn lại còn nhìn nàng với vẻ mặt vô tội, còn bổ sung: "Không tin nàng đi xem, phần mộ trồng đầy rau kim châm kia chính là của thái gia gia ta..."
"..."
Cảnh Dực chớp đôi mắt đỏ hoe, nhìn Lãnh Nguyệt còn đang trợn mắt, vẻ nghiêm túc mà hỏi: "Nàng muốn biết vì sao mộ của thái gia gia lại trồng đầy rau kim châm không?"
"... Ta không muốn biết."
Lãnh Nguyệt cảm thấy một gia đình có thể lấy đồ cúng làm cơm ăn thì cũng chẳng cần lý do gì đặc biệt để trồng rau kim châm trên mộ tổ tiên.
Có khoảnh khắc, nàng bất giác thầm mừng vì mình không phải làm dâu nhà này.
Từ xưa, cách chặn miệng người ta tốt nhất chính là tìm thứ gì đó nhét vào miệng họ. Vậy nên Lãnh Nguyệt ngồi xuống mép giường, bưng bát cháo bí đỏ kê vừa nóng hổi vừa thơm phức lên. Vừa định múc thì Cảnh Dực đã nói tiếp.
"Cháo này... ở đâu ra?"
"Không phải ta bới từ mộ tổ tiên nhà huynh lên đâu."
Lãnh Nguyệt thấy lòng nhẹ nhõm hơn đôi chút, múc nửa thìa cháo đưa đến bên miệng Cảnh Dực, nhưng hắn lại nhấp đôi môi trắng bệch rồi quay đầu đi.
Hành động đó vô tình để lộ hai xương quai xanh gầy guộc nhô lên, phác họa dáng vẻ yếu đuối, mệt mỏi của hắn sau những ngày dài bị hành hạ.
Lãnh Nguyệt không nỡ trêu hắn thêm, chỉ bất lực nói: "Huynh yên tâm ăn đi, không phải ta nấu đâu, không chết người được."
Nàng tự biết rõ khả năng của mình. Để một người đang khỏe mạnh ăn cháo nàng nấu đã là điều khó khăn, huống hồ là một người suốt đêm hôm qua đã nôn sống nôn chết. Nếu giờ nàng bắt hắn uống cháo nàng nấu, sang năm trên mộ hắn có lẽ cũng mọc đầy rau kim châm.
Cảnh Dực vẫn có vẻ không hài lòng lắm, "Vậy là ai nấu..."
"Đầu bếp nhà huynh nấu, ta đứng bên giám sát." Lãnh Nguyệt kiên nhẫn trả lời, "Ta bảo quản gia rằng đêm qua ta vất vả cả đêm nên đói bụng. Ta là người Thái Tử gia bỏ tiền mời đến để giúp đỡ, chắc họ không nỡ để ta nhịn đói cả sáng." Nói rồi, nàng lại đưa thìa cháo đến trước miệng hắn. "Giờ có chịu ăn không nào?"
Cảnh Dực rốt cuộc cũng ăn một miếng, nhưng lần sau khi nàng đưa thìa cháo lên, hắn lại quay đầu, không chịu ăn nữa.
Lãnh Nguyệt khẽ nhíu mày, hơi nghi hoặc đưa bát cháo lên mũi ngửi, tự nhủ: "Chẳng phải do ta nấu mà, lẽ nào vẫn khó ăn đến vậy sao?"
Cảnh Dực lắc đầu, "Không khó ăn..."
Lãnh Nguyệt trừng mắt: "Không khó ăn thì sao không chịu ăn?"
"Nàng ăn đi."
Lãnh Nguyệt sững người một chút, nhìn hắn rồi dường như hiểu ra. Thì ra hắn tưởng nàng thật sự đói, sợ ăn hết phần của nàng, cũng như sợ nàng và đứa bé trong bụng bị đói...
Một nỗi ấm áp dâng lên trong lòng nàng, khóe môi hiện lên nụ cười dịu dàng: "Huynh ăn đi, lát nữa ra ngoài ta sẽ ăn thêm, không giành của huynh đâu."
Cảnh Dực vẫn quay đầu đi, không chịu mở miệng.
Nếu là lúc bình thường, nàng đã ép hắn ngoan ngoãn ăn xong, nhưng giờ đây, nhìn hắn yếu ớt tựa vào thành giường, mặt trắng bệch như tờ giấy, khóe miệng còn in vết bầm do bị ép uống rượu, nàng thực sự không nỡ làm căng, đành nhượng bộ, tự xúc một muỗng ăn.
"Được chưa?"
Cảnh Dực vẫn lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía bụng nàng, thì thầm: "Còn phần của nó nữa..."
Lãnh Nguyệt biết mình có nói gì thì kết cục vẫn là nàng phải nhượng bộ. Cháo cũng sắp nguội, nàng đành miễn cưỡng ăn thêm một miếng nữa. Đến lúc ấy, Cảnh Dực mới ngoan ngoãn há miệng.
Cứ như vậy, nàng ăn hai thìa, hắn mới chịu ăn một. Cả bát cháo, cuối cùng Cảnh Dực chỉ ăn được một phần ba.
Lãnh Nguyệt có phần lo lắng, đưa tay khẽ xoa bụng hắn vẫn còn phẳng lì: "Ăn có tí thế này thôi, huynh no nổi sao?"
Đó giờ, dù Cảnh Dực ăn ít, nàng cũng không tin từng này thức ăn đủ cho một nam nhân đói lả bao ngày, nhưng hắn chỉ gật đầu tỏ vẻ mãn nguyện.
Ăn nhiều hơn chút nữa rồi lát sau lại bị ép nôn ra sạch sẽ, thà rằng ăn ít để khỏi uổng phí, còn không bằng để nàng sớm mai rét mướt ăn thêm một chút cho ấm người.
Mùa đông năm nay, lạnh lắm...
Lãnh Nguyệt không rõ hắn đang nghĩ gì, chỉ đặt bát cháo xuống, than nhẹ một tiếng, lắng nghe động tĩnh ngoài phòng, thấy không có ai nghe lén mới đè giọng xuống hỏi: "Một lát nữa ta phải đi rồi. Có chuyện này cần hỏi huynh."
Cảnh Dực khẽ ngẩn ra, môi nhấp nhẹ, dè dặt trả lời: "Thái gia gia ta trồng rau kim châm trên mộ là vì lần đầu gặp thái nãi nãi của ta, bà đang đi hái rau kim châm ở rừng cây nhỏ..."
"... Ta không phải muốn hỏi cái này."
So với chuyện vì sao thái nãi nãi lại ra rừng hái rau kim châm, nàng có chuyện khác muốn biết hơn: "Huynh còn nhớ hôm ấy tiên hoàng băng hà đã xảy ra chuyện gì không?"
Cảnh Dực ngớ ra, đôi mắt đột nhiên mở to, đang dựa vào đệm mềm bỗng cứng đờ, giọng nhỏ run rẩy: "Nàng... nàng tới đây để điều tra chuyện này?"
"Chứ còn gì nữa?" Lãnh Nguyệt ném cho hắn ánh nhìn như thể đối phương đang mơ màng trong cháo, rồi hất cằm về phía chiếc bát như trách móc: "Huynh nghĩ ta là Quan Âm đưa cơm, đến đưa xong là chạy luôn à?"
Cảnh Dực chẳng thấy nhẹ lòng chút nào, ngược lại đầu càng đau nhức, nhịn không được khẽ nhíu mày.
"Là Vương gia phái nàng đến sao?"
Lãnh Nguyệt thoáng sửng sốt, "Ta và Thái Tử gia bàn bạc, huynh không biết Vương gia đã rời kinh à?"
Cảnh Dực còn sững sờ hơn cả nàng, "Biết... đã hơn nửa tháng rồi, vẫn chưa về sao?"
Lãnh Nguyệt lắc đầu, nghĩ thầm, An Vương rời kinh phá án là chuyện bình thường, nhưng lần này không hề có chút tin tức nào. Hơn nữa, hắn còn đi cùng tiên sinh dạy hắn từ nhỏ và Ngô Giang, Thị vệ trưởng phủ An Vương. Có nghĩ thế nào thì chuyện này vẫn đáng lo hơn hẳn những lần trước.
"Nhị tỷ của ta nói cũng có lý," Lãnh Nguyệt nhìn Cảnh Dực có chút lo lắng, nghĩ hắn đang lo về tình hình rối ren trong kinh thành nên khẽ nói, "Vụ án này chưa rõ ràng thì Vương gia cũng không tiện nhúng tay. Đến Thái Tử gia cũng cho rằng đây là cách tốt nhất rồi. Qua đêm qua, tạm thời chúng ta đã gạt được bọn Tuệ Vương. Chỉ cần trước khi họ phát hiện có thêt tìm được chứng cứ về thích khách là có thể xử trí chuyện này một cách êm đẹp."
Giọng nói kiên định mà trầm ổn, từng chữ tuy nhẹ mà như có trọng lượng, giữa đôi mày toát lên vẻ cương nghị khác hẳn những nữ nhi tầm thường.
Kể từ khi nữ nhi khắp kinh thành biết rằng cảnh tứ công tử đã để tâm đến một nữ nhi nhà võ, rất nhiều người đã tập kiếm, nhưng trong mắt Cảnh Dực, dù họ có học thế nào cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Cảnh Dực cũng từng luyện khinh công, nhưng không đụng đến bất kỳ loại binh khí sát thương nào. Thế nhưng hắn luôn cảm thấy thanh kiếm trong tay người khác là để khoe hoặc để giết, còn khi ở trong tay Lãnh Nguyệt, đó lại là thanh kiếm cứu người. Thanh kiếm ấy mang theo khí chất chính trực hào sảng, là thứ mà ai bắt chước cũng không thể học nổi.
Chỉ là, Cảnh Dực chưa bao giờ ngờ rằng một ngày hắn lại mong nàng đừng mang vẻ hào khí ấy.
Cảnh Dực nhếch môi cười khổ, đưa đôi tay đau nhức đỡ đầu tựa vào đệm mềm, khẽ lắc đầu: "Chuyện này... không phải án giết người."
"Giết người phóng hỏa không là án giết người thì là gì?"
"Đây là triều chính."
Có lẽ vì thân thể suy yếu, giọng hắn thấp, nhưng bốn chữ "Đây là triều chính" lại như một câu nói không thể nề hà.
Lãnh Nguyệt thoáng ngẩn ra, khẽ gật đầu.
"Huynh nói vậy cũng không sai, chuyện này đúng là xảy ra trong triều đình, nhưng dù làm rõ rồi cũng chắc chắn không thể xử lý như những vụ án thông thường, nên bắt ai thì bắt, nên giết ai thì giết. Có tội thì trị, vô tội thì phòng, nếu cố sức điều tra mà cuối cùng lại đánh đổi cả tính mạng của mình thì thật sự không đáng..."
Với hiểu biết của Lãnh Nguyệt về triều chính, có thể thông suốt như vậy cũng đủ rồi.
Cảnh Dực vừa gật đầu thì nàng nói tiếp: "Nhưng ta vốn không định mạo hiểm như vậy. Những chuyện triều đình là do các huynh lo. Ta không nhận bổng lộc, cũng không cần gánh lấy gánh nặng ấy. Ta chỉ muốn giữ cho đứa trẻ trong bụng này có cha. Giữ cho cha của nó, cả gia đình của cha nó tồn tại."
Lãnh Nguyệt cúi đầu, nhìn vào bụng phẳng lặng của mình, ánh mắt vốn kiên định lạnh lùng thoáng chốc dịu lại, đầy vẻ ôn nhu. "Dù cha của nó có muốn ta hay không, thì nó cũng mang họ Cảnh. Những tật xấu của Cảnh gia ta không thể dạy, nhưng nếu không có những tật xấu ấy, thì cái họ Cảnh này cũng trở nên vô nghĩa..."
Ánh mắt Cảnh Dực khẽ động, nhưng Lãnh Nguyệt không để hắn có cơ hội lên tiếng. Nàng ngẩng cằm lên, trầm giọng nói tiếp: "Ta hiểu rõ những thói quen của người làm quan, đôi khi còn tàn nhẫn hơn cả luyện võ. Lúc này, Thái Tử gia tự mình nhường ngôi, đáng chết hay không thì vẫn sẽ chết. Hiện tại chỉ có một cách để thử, ta chỉ là..."
Nói đến đây, Lãnh Nguyệt như đột nhiên quên mất điều gì, khựng lại đôi chút rồi ngập ngừng tiếp tục, giọng không giấu nổi sự thiếu tự tin: "Chỉ là... chỉ là cùng lắm thì đập nồi bán sắt cũng không tiếc."
Cảnh Dực lặng im nhìn nàng, đôi môi mấp máy hai lần không thành tiếng. Cuối cùng, hắn hạ quyết tâm, khẽ thì thầm: "Ý nàng là... đập nồi dìm thuyền..."
Khuôn mặt dịu dàng của Lãnh Nguyệt lập tức sượng lại, đôi mày mềm mại thoáng cái sa sầm: "...Dù sao, chỉ cần huynh hiểu ý là được rồi, phải không!"
Chưa kịp quát hết câu, Cảnh Dực đã nở một nụ cười nhợt nhạt, ôn nhu như ánh xuân. Hắn gắng sức nửa ngồi dậy, kéo Lãnh Nguyệt - gương mặt đang đen như than - vào lòng, khẽ vuốt nhẹ sống lưng cứng đờ của nàng. Hắn thì thầm bên tai, "Ta hiểu mà... Thực xin lỗi, vất vả cho nàng rồi..."
Cảnh Dực chẳng còn bao nhiêu sức lực, Lãnh Nguyệt chỉ cần muốn tránh ra là có thể dễ dàng làm được. Nhưng dường như chữ "hiểu" của hắn như thể có ma lực, vừa lọt vào tai đã khiến mọi oán trách trong lòng nàng tan biến hết không còn dấu vết.
Lãnh Nguyệt nằm yên trong lòng hắn, mặc cho hắn nhẹ nhàng vỗ về, từng chút một xoa dịu mọi căng thẳng trong nàng. Cuối cùng, sau một lúc lâu, nàng khẽ lên tiếng: "Vậy huynh giúp ta một tay, được không?"
"Được."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");