Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Du thuyền nhẹ nhàng di chuyển, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống mặt nước trong vắt long lanh, đúng là một ngày rất thích hợp để đi du hồ, vừa mới vào xuân, hai hàng liễu rủ bên bờ Bạch Hà xanh non mơn mởn.
Nàng đứng trên boong tàu, tâm tình cực kỳ thoải mái, nghĩ đến không lâu nữa có thể gả cho Vệ Lang, đến lúc đó hai người sớm chiều ở chung, nàng không tin hắn sẽ không mê muội nàng. Ai ngờ bỗng nhiên thân thuyền rung động kịch liệt, chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, không biết chuyện gì đang xảy ra, có rất nhiều người đang chạy lại phía nàng, có người chèo thuyền, có bọn hạ nhân, tất cả đồng loạt hô lên bị đâm thuyền, quả nhiên sau đó càng lay động dữ dội.
Đúng lúc này, đột nhiên lưng nàng bị đẩy một cái, sức lực cực kỳ mạnh, nàng còn chưa kịp phản ứng đã rơi từ trên boong tàu xuống.
Nước ồ ạt chảy vào trong tai, nàng lênh đênh giữa dòng nước, nhưng có thể nhìn rõ mồn một cảnh tượng trên boong tàu.
Đứng bên trái là Trần Ngọc Tĩnh đang kinh hoàng thất thố, đứng bên phải là Lưu Oánh, hai tay nàng nắm chặt, gương mặt hiện lên vẻ đắc ý dào dạt, dường như đang thưởng thức kế hoạch hoàn mỹ của mình.
Nhưng nàng không thể làm gì, thân mình dần dần chìm xuống.
Trước mắt một mảnh đen nhánh.
Lạc Bảo Anh đang nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy, mồ hôi đầy đầu.
Đã lâu rồi không mơ thấy cơn ác mộng này, Tử Phù ở bên ngoài nghe thấy, vội vàng tiến vào, nhẹ giọng nói: “Cô nương vừa nằm mơ ạ, nô tỳ nghe thấy người kêu lên.”
“Ngươi nghe thấy ta nói gì?” Nàng hỏi.
“Không rõ lắm, giống như đang nói nước…” Tử Phù nói, “Cô nương khát sao?”
“Không.” Lạc Bảo Anh dựa vào gối đầu, mắt hơi rũ xuống, “Nhưng bị ngươi nói nên khát, rót cho ta một chén đi.”
Tử Phù vội vàng đến phòng bếp lấy nước.
Màn đêm sâu thẳm, khung cảnh yên bình tĩnh lặng, vào những đêm đầu thu ở đây, ngay cả tiếng kêu của côn trùng cũng không có, nàng vươn cánh tay tuyết trắng của mình ra, kéo chăn bọc kín người vì sợ lạnh.
Đến lúc này, có thể chấm dứt mọi việc được chưa?
Nếu không bao giờ mới có thể xử trảm những kẻ gây ra tội ác?
---------------------
Ra khỏi Lưu phủ, Lưu Oánh đội mũ có rèm che đi thẳng đến nha môn Hộ Bộ, tuy rằng Lưu phu nhân nói nàng không nên ra ngoài vào lúc này, nhưng nàng quyết không thể ngồi chờ chết, nàng phải rửa sạch oan khuất cho mình, khiến những người đó hối hận.
Dương Húc đang bàn bạc chuyện thuế ruộng đất với hai vị đại nhân khác ở chính đường, bên ngoài có người vào báo tin, hắn nhìn thoáng qua nhưng không có động tĩnh gì, chờ đến lúc xong xuôi mọi việc mới đứng lên, dò hỏi: “Còn ở bên ngoài sao?”
“Vâng.” Tùy tùng trả lời.
Dương Húc lập tức đi ra.
Quả nhiên có một cô nương đang đứng chờ trước cửa, nàng mặc váy dài màu trắng thuần, vòng eo thon nhỏ một tay có thể ôm hết, thoạt nhìn gầy hơn dạo trước rất nhiều, nếu không phải đã biết là ai, dựa vào thân ảnh này hắn chỉ sợ không nhận ra. Có thể thấy quả thật lời đồn rất đáng sợ, vẫn còn chưa định tội mà đã tra tấn tinh thần người ta đến mức không còn dáng vẻ ban đầu.
“Biểu muội.” Hắn đến trước mặt Lưu Oánh, nhẹ giọng nói, “Sao muội tới đây?”
Lưu Oánh tháo mũ có rèm xuống ngay trước mặt Dương Húc.
Tuy dáng người gầy đi nhưng dung mạo không thay đổi gì, vẫn cực kỳ xinh đẹp, biểu muội này của hắn không giống dáng vẻ ung dung tự tại, quốc sắc thiên hương của La Trân, mà là vẻ mỹ lệ tuyệt trần lại xen phần hào phóng, rất ưa nhìn, lúc đầu không thấy được nhưng khi đã chung đụng một thời gian, một lần hai lần, lập tức dễ dàng khiến mọi người nhớ rõ, đang lúc hắn muốn nói chuyện, lập tức nhìn thấy đôi mắt Lưu Oánh dâng tràn nước mắt.
Từng giọt nước mắt lấp lánh trong suốt như hạt trân châu lăn xuống.
“Biểu ca, muội hết cách rồi, xin biểu ca giúp muội giải oan!” Lưu Oánh muốn đi lên, nhưng bỗng nhiên thân thể lảo đảo, đột nhiên đổ vào trong ngực Dương Húc.
Tất cả mọi người trên đời không tin nàng cũng không sao, chỉ cần Dương Húc tin tưởng, như vậy là đủ rồi.
Vì hắn là Thái Tử, chỉ cần một lời nói của hắn đã đủ để Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và Lưu phu nhân phải xem xét lại, trước tiên nàng phải mượn sức hắn, được Dương Húc khẳng định, như vậy, nàng mới có thể dễ dàng gả ra ngoài.
Thân mình yếu ớt giống như không còn sức lực, Dương Húc hơi nhíu mày, đỡ lấy nàng nói: “Biểu muội, muội nói muốn giải oan, vậy muội định làm gì…”
Đang nói chuyện, một thiếu niên từ xa đi tới, nhướng mày nói: “Biểu tỷ, sao trùng hợp vậy? Ngươi muốn giải oan sao?”
La Thiên Trì nhìn chằm chằm kẻ thù ở trước mặt, đôi mắt giống như phát ra tia lửa, nếu không phải vì muốn quang minh chính đại xử tội Lưu Oánh thì hắn đã sớm lẻn vào khuê phòng lấy đầu nàng rồi!
Hiện giờ vẫn phải nhẫn nhịn một chút.
Thấy La Thiên Trì, Lưu Oánh bị dọa cho sợ hãi, rốt cuộc có chút chột dạ, nàng đúng lùi về sau, nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ biểu đệ cũng nghĩ giống những người đó, cảm thấy chính là ta đẩy biểu tỷ xuống nước?” Nàng cắn môi, “Ta biết mọi người bên ngoài đều nghi ngờ ta, bọn họ không hiểu rõ phải trái trắng đen nên mới tin lời đồn, cho nên hôm nay ta tới là muốn tố cáo những người đã bôi nhọ ta. Chỉ là ta không am hiểu mấy chuyện cáo trạng như này, biểu ca, còn phải nhờ huynh viết mẫu đơn kiện giùm ta…”
Nàng chưa nói xong đã nghe thấy La Thiên Trì cười lạnh: “Đơn kiện sao? Ta viết rồi.”
Hai người kia đều kinh ngạc nhìn hắn.
La Thiên Trì gằn từng chữ một nói: “La Thiên Trì ta tố cáo Lưu Oánh mưu hại thân tỷ La Trân!”
Không khác gì sét đánh giữa trời quang, sắc mặt Lưu Oánh đột nhiên trắng bệch, mà Dương Húc cũng không tự chủ được buông tay ra, nhìn chằm chằm La Thiên Trì nói: “Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”
“Đương nhiên.” La Thiên Trì nhìn Lưu Oánh, “Thuận Thiên Phủ đã tiếp nhận đơn kiện, hai ngày sau, chúng ta gặp ở công đường.”
Lưu Oánh ngây ra như phỗng, một chữ cũng không nói nên lời.
Tin tức sắp sửa xét xử lại vụ án khiến người người kinh sợ vào thời gian trước ở kinh thành nhanh chóng lan rộng, đương nhiên Lạc gia cũng biết, dù sao ở kinh thành cũng đã náo động một thời gian dài, tất cả mọi người đều suy đoán, không biết rốt cuộc kẻ thủ ác thật sự có phải là Lưu Oánh hay không.
Lão thái thái không tránh khỏi tò mò, nói với Viên thị: “Nếu La gia công tử đã khẳng định là Lưu cô nương thì tất nhiên là nàng, đúng là lòng dạ ác độc, La cô nương chính là biểu tỷ của nàng, dù gì cũng cùng nhau lớn lên.”
Viên thị nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ, than một tiếng: “Có lẽ là do ghen ghét với La cô nương, nghe nói Hoàng Hậu nương nương và Lưu phu nhân cực kỳ yêu thương nàng.”
Lão thái thái chặc chặc hai tiếng: “Không phải đích nữ, quả thật là…” Đang nói đột nhiên dừng lại, trong phòng có Viên thị, còn cả hai cháu gái đều là thứ nữ, cũng không thể vơ đũa cả nắm, bà cười tủm tỉm vỗ tay Viên thị, “Người với người rốt cuộc không giống nhau, trong lòng Lưu cô nương đen tối, chỉ thương cho Lang Nhi, đáng lẽ đã có thê tử tốt nhưng lại bị nàng hại.”
Viên thị cười cười, không so đo chuyện lão thái thái nói không lựa lời.
Trên thực tế, thân là thứ nữ, bên ngoài ra vẻ không có khúc mắc, nhưng trong lòng không tránh khỏi có chút ghen tỵ với đích nữ, nếu không phải ý trời trêu người, ai nguyện ý làm thứ nữ chứ?
Chỉ là người ta tốt số hơn mình mà thôi.
Lạc Bảo Chương bĩu môi: “Náo nhiệt như vậy, đáng tiếc không thể đi xem.”
Lạc Bảo Anh ôm lò sưởi tay, ấm áp dễ chịu, âm thầm suy nghĩ, nàng là người muốn đi xem nhất đây, nhưng cho dù không được đi thì nàng cũng có thể biết kết cục của Lưu Oánh.
Bởi vì kết cục này là một tay nàng an bài.
Giống như lúc trước Lưu Oánh đã tính toán một kế hoạch hoàn hảo dành cho nàng.
Oan oan tương báo.
--------------
Ngày mùng sáu tháng chín, cổng Thuận Thiên Phủ còn chưa mở đã có đầy dân chúng vây quanh, dù sao cũng là ân oán của thế gia vọng tộc, lúc trước lại lan truyền tưng bừng náo nhiệt như vậy khiến người nào người nấy hết sức tò mò, giờ ngày này đã tới, ai có thể không hiếu kỳ? Ngay cả các cô nương trong khuê phòng đều muốn đến góp mặt, chỉ tiếc phải giữ gìn lễ nghĩa quy củ nên không thể dễ dàng xuất đầu lộ diện.
Cho nên người vây xem chủ yếu là các công tử trong kinh thành, hoặc là dân chúng bình thường.
La Thiên Trì đến từ sớm, so với những người mang tâm lý hóng hớt xem kịch hay thì hắn lo lắng khẩn trương hơn nhiều, một lòng muốn Lưu Oánh phải đền tội, hắn đứng ở giữa công đường, hai tay đặt xuôi bên người, mặc áo báo đen như mực, dáng người cao ngất yên lặng như cây tùng.
Tấm lưng kia đen kịt, giống như bóng đêm dày đặc mịt mờ.
Lưu Oánh khoan thai tới muộn.
Mỗi một bước giống như giẫm trên mũi đao, trước khi tới, nàng đã nói chuyện với Lưu phu nhân, hy vọng Lưu phu nhân tin tưởng nàng, bảo La Thiên Trì không cần làm loạn lên như vậy, nhưng dáng vẻ Lưu phu nhân lạnh lùng, nói không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ quỷ thần đến hỏi tội, chỉ cần nàng vô tội, tất nhiên Tri phủ sẽ trả lại trong sạch cho nàng.
Tuy Lưu Oánh không nghĩ mình làm sai nhưng lại bị hành động của La Thiên Trì dọa sợ, hắn đoạn tuyệt như vậy, vô tình như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?
Đã nhiều ngày trắng đêm không ngủ, tinh thần hoảng hốt giống như sinh mệnh mình đã tận, nhưng nghĩ đến mặt trời ngày mai vẫn rực sáng, váy áo rạng rỡ hoa lệ, nàng quyết không thể chịu thua.
Nàng phải vượt qua!
Giống như đi trên dây thừng, nàng đoan trang bước đi, không lung lay ngã đổ, bước từng bước xuyên qua đám người, đi thẳng đến chính đường của nha môn.
Tri phủ đã ngồi yên vị bên trên, công chính nghiêm minh, một tiếng gõ vang lên, nha dịch hai bên phát ra tiếng hô uy vũ, vang vọng trong ngoài, ngay lập tức hai chân Lưu Oánh có chút mềm.
La Thiên Trì đánh đòn phủ đầu: “Tri phủ đại nhân, trong Hầu phủ của ta có một nô tỳ bị Lưu Oánh mua chuộc, nàng ta nhận được một số tiền lớn nên mới cố tình giấu diếm chuyện Lưu Oánh đẩy người trên thuyền xuống, thỉnh đại nhân tra rõ.”
Tri phủ lập tức cho dẫn người tới.
Chỉ thấy một nha hoàn khoảng hơn mười tuổi, mặt tròn tròn, Lưu Oánh nhìn qua, lắp bắp kinh hãi: “Lạc Nguyệt?” Nàng trừng lớn đôi mắt, cố sức tranh cãi, “Đại nhân, La Thiên Trì bôi nhọ ta, ta chưa từng đưa tiền cho người này, lại càng không biết chuyện đẩy người, xin đại nhân điều tra rõ ràng, trả lại trong sạch cho ta!”
Nàng vừa nói vừa hung hăng nhìn chằm chằm La Thiên Trì, đồng thời trong lòng nổi lên một chút khinh thường, cứ tưởng hắn có biện pháp gì hay, thì ra chỉ là tìm một tiện tỳ tới vu oan nàng. Mấy vụ án kiểu này rất khó điều tra, bằng không với bản lĩnh của Hoàng Hậu nương nương thì đã sớm bắt giam Trần Ngọc Tĩnh.
Hiện giờ tìm một nha hoàn… Đó là nha hoàn của Nghi Xuân Hầu phủ, La Thiên Trì muốn nàng ta nói gì mà chẳng được, ai không biết đạo lý trong đó?
Quá mức ngu xuẩn, đúng là về khoản này tỷ đệ La Trân giống nhau như đúc, người khác ca ngợi La Trân có tài hoa, lập tức cho rằng mình thật sự lợi hại, nhưng ngoại trừ thư pháp, còn có điểm nào La Trân có thể thắng được nàng? Chỉ vì thân phận thứ nữ mới khiến người đời bị che mờ đôi mắt, khiến viên minh châu là Lưu Oánh nàng bị phủ bụi trần!
Nàng ngạo nghễ nâng cằm lên.
Ai ngờ La Thiên Trì lại sai người lấy ra một vật: “Đây là thứ tìm được trong phòng nàng ta, lúc ấy nha dịch cũng ở đó, tiền tiêu vặt của nàng ta không thể mua nổi, hơn nữa, đây là vật tỷ tỷ ta tặng cho Lưu Oánh hơn một năm trước.”
Một cây trâm trâm vàng khảm ngọc xanh biếc, vừa nhìn đã biết là đồ từ trong cung chế tác ra, trên đời có một không hai.
Lúc này nét mặt Lưu Oánh mới thật sự thay đổi, quả thật La Trân đã tặng nàng rất nhiều thứ, nhưng vì là của La Trân nên nàng không thích, vì thế nàng đã sớm đem cất cây trâm đó đi.
Sao có thể!
“Cây trâm này nên ở trong tráp của ta…” Nàng thất thanh kêu lên, “Không có khả năng, nó không có khả năng ở chỗ này!”
Mọi người ồ lên.
Tri phủ quát: “Lạc Nguyệt đã khai là ngươi đưa cho nàng, ngươi còn giảo biện? Chẳng lẽ cây trâm có thể tự mọc cánh bay đi?”
“Không, không phải, là, là ngươi!” Lưu Oánh nhìn La Thiên Trì, trong mắt một mảnh kinh sợ, giờ mới hiểu được dụng ý của hắn ở đâu, nàng run rẩy nói, “Là ngươi, là ngươi trộm đến, có phải không?”
La Thiên Trì lạnh lùng nói: “Đừng trách bản hầu lại tố cáo ngươi thêm tội bôi nhọ danh dự!”
Bên ngoài náo nhiệt sôi nổi, hầu hết mọi người đều tin là Lưu Oánh đẩy La Trân, hoặc là mua chuộc Lạc Nguyệt đẩy La Trân, dù sao đó cũng là nha hoàn tùy thân của La Trân.
Bây giờ có nói gì cũng đều vô dụng.
Nhân chứng, vật chứng đã rõ rành rành.
Trong đầu Lưu Oánh ầm vang một tiếng, một lúc lâu vẫn không thể mở miệng.
Tri phủ thấy nàng vẫn không chịu nhận tội, lên giọng quát: “Phạm nhân gian xảo, không chịu mở miệng, dùng hình bấm ngón tay.”
Cuối cùng một tia sức lực còn sót lại cũng bị rút mất, Lưu Oanh đổ gục người xuống đất.
Ngón tay thon dài trắng tinh bị kẹp đến mức muốn gãy, trên mặt La Thiên Trì không để lộ cảm xúc gì, hắn nhớ tới lời nói của Lạc Bảo Anh, thật ra Lưu Oánh cũng chỉ là một con đom đóm chợt sáng rồi chợt tối thôi, đối phó với nàng không cần tốn nhiều sức lực, chỉ cần một con sâu nhỏ cũng có thể nuốt gọn nàng, nhưng nàng không chịu an phận làm người mà cứ cố tình muốn làm khó bọn họ.
Có thể thấy được làm người nhất định không thể quá kiêu căng ngạo mạn.
Nhưng bất kể như thế nào, lúc này cuộc đời Lưu Oánh nên kết thúc.
Chỉ nghe thấy tiếng thét thảm thiết vang lên, từng thanh âm đứt quãng từ trong miệng Lưu Oánh phát ra, giống như quang cảnh lá rụng mùa thu thê thảm tiêu điều: “Ta nhận tội, là, ta đẩy La Trân…”
Máu từ ngón tay nàng chảy xuống, sảnh đường một mảnh đỏ tươi.