Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
(Chương này mình đổi xưng hô thành tôi vs cậu nhá, tại vì 2 người này cũng đủ thân rồi, cộng với kiếp trước hai người là bạn thân nữa ý, nên mk sẽ đổi nha. Xin lũi mn vì làm phiền mn từ đầu chương ạ)
-----------
Ánh ban mai chiếu vào phòng xuyên qua khung cửa sổ khép hờ, dát lên chiếc giường một màu vàng chói mắt.
Người đàn ông đang ngủ trở mình, cánh tay dài vươn ra, rơi trên bụng phẳng lì của người phụ nữ.
Kèm theo một tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào, Thẩm Loan đạp một cước khiến anh tỉnh lại, Chu Trì chậm rãi mở mắt ra, “Đau quá.” Anh xoa xoa mông rêи ɾỉ, giọng nói khi tỉnh lại vẫn là giọng nói khàn khàn đặc thù.
Thẩm Loan ngồi dậy, cử động cái cổ cứng ngắc của mình, toàn thân cô đều là mùi nôn mích, cũng không dễ ngửi.
Cô liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một ánh mặt trời đỏ từ từ dâng lên, ánh sáng xuyên qua tầng mây, biến thành một mảnh màu vàng cam sáng ngời.
“Đầu cậu có choáng váng không?” Chu Trì ngáp một cái, đôi mắt đẹp phủ một tầng sương mù mỏng manh, nhưng vẫn không quên quan tâm Thẩm Loan.
“Không choáng.”
“Xem ra hôm qua chúng ta uống cũng không nhiều lắm, chính là cái mùi này.” Chu Trì lấy tay vỗ mặt mình hai cái, sau đó chứng sạch sẽ bộc phát ra, nhịn không được chán ghét bản thân một trận, “Đúng là rất hôi.”
Thẩm Loan cười lạnh một tiếng, xuống giường rồi đi vào phòng tắm.
Chu Trì vội vàng đuổi theo, “Mẹ kiếp, chúng ta như vậy cũng coi như là đã ‘ngủ’ rồi đúng không?”
“Muốn chết nói cứ việc nói thẳng.”
“Đùa một chút thôi mà, cậu đừng cứng ngắc như vậy chứ...”
Có lẽ đời này, bởi vì Chu Trì chưa từng trải qua đau khổ khi phải cắt cụt chân, anh cũng chưa từng cảm nhận được sự tuyệt vọng khi bị liệt nửa người.
So với kiếp trước, kiếp này Chu Trì rõ ràng có chút buông thả, không đủ thâm trầm, cũng không dính dáng với chững chạc, nhưng đó cũng là sức sống mà mỗi con người đều nên có ở độ tuổi này.
“Đi ra ngoài.” Thẩm Loan nắm lấy tay nắm cửa, vẻ mặt lạnh lùng lộ ra mùi cấm dục.
Yết hầu của Chu Trì nhúc nhích, “Tại sao?”
“Tôi muốn đi tắm.”
“Ồ.” Anh sờ sờ mũi, xám xịt rời đi, nhưng bỗng nhiên bước chân anh dừng một chút, “Nhưng ở đây đâu có đồ để cho cậu thay đâu?” Giờ mấy cửa hàng quần áo còn chưa mở cửa, bây giờ mà đi mua cũng không được.
“Tôi cảm thấy, chiếc áo khoác màu đỏ kia của cậu cũng rất đẹp.”
“Vậy nên?”
“Được trưng dụng.”
“.....” Đó chính là phiên bản giới hạn mà anh mất nửa tháng tiền lương cướp được đó, chính bản thân anh cũng mới mặc được có hai lần à nha.
“Trước đây, cậu nói mình đã tìm được việc làm?”
“Aung.” Chu Trì cam chịu đi tìm quần áo trong tủ, “Của cậu đây.”
Thẩm Loan giũ ra, khoa tay múa chân trước gương một phen, chiều dài vừa phải, hoàn toàn có thể mặc như một chiếc váy: “Ở đâu?”
“À, một quán bar.”
“Làm gì?”
“Phục vụ.”
“Vậy sao hôm qua cậu không đi làm.”
“Nghỉ luân phiên.”
Thẩm Loan cũng không hỏi nhiều nữa, đóng cửa lại, mở vòi sen ra, chờ nước nóng lên, cô cởi sạch, tóc quấn lên.
Mười lăm phút sau, mùi nôn mửa đã hết, giờ chỉ còn lại mùi sữa tắm.
Chu Trì ngồi trên ghế máy tính, quay đầu nhìn cô: “Cái áo này, cậu mặc vào rất đẹp.”
“Vậy sao, tôi cũng thấy vậy.”
“Hừ, Không tự luyến sẽ chết à.”
Nhưng nhìn đúng là đẹp thật.
Áo khoác màu đỏ, mang phong cách thể thao và giản dị, chiếc mũ trùm đầu khoa trương lại mang một chút hương vị hip-hop, mặc trên người Chu Trì thì trông giống như một chàng trai tỏa nắng.
Nhưng khi đổi thành Thẩm Loan mặc nó thì chiếc áo đã hoàn toàn thay thế bằng một phong cách khác, vạt áo bọc từ phần mông trở lên, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp của cô, trong vô hình nó lại tạo ra một vẻ gợi cảm.
Chu Trì đột nhiên nhớ tới, ngày hôm kia có hai vị khách đang thảo luận về “Duyệt Nữ Kinh*”, anh ta cũng đã nhiều lần nghe đến từ “chân chơi niên*”, lúc đó anh còn không cho là đúng, cái gì mà chỉ cần chân thôi cũng có thể chơi một năm, nhưng bây giờ anh đã biết rồi, chỉ cần là người đó giống Thẩm Loan như này.
“Trông đẹp không?” Cô mỉm cười.
“Hả?” Anh giật mình.
Thẩm Loan cũng không tiếp tục trêu chọc anh nữa, nếu đùa giỡn quá trớn sẽ rất dễ sinh ra hiểu lầm, “Đi trước đây, Dịch Hoằng ở bên kia, tạm thời không cần liên lạc.”
“Vậy chẳng phải là cậu đã giúp đỡ không công cho ông ta sao?”
“Không cần phải vội, kéo dài càng lâu, lãi suất càng cao.” Nói xong, cô xách túi xách lên, mở cửa đi ra ngoài.
Nghe tiếng giày cao gót chạm đất càng lúc càng đi xa, Chu Trì thở dài, cam chịu mở máy tính lên, bắt đầu lập trình nhàm chán.
Gần đây anh muốn làm một trò chơi nhỏ, anh đã có một ý tưởng sơ bộ, nhưng cần có thời gian để viết nó.
Thẩm Loan ở bên ngoài ăn sáng, gần mười giờ cô mới quay về nhà họ Thẩm.
Lúc đi qua vườn hoa thì cô gặp phải chú Đinh đang xới đất: “Cô ba, chào buổi sáng.”
“Đây là cây gì?” Thẩm Loan chỉ vào một chậu cây cảnh.
“Văn trúc*, cũng được gọi là Vân Phiến Tùng.”
*Văn trúc: Măng tây
“Có thể cho tôi nuôi không?”
“Được rồi, vậy lát nữa tôi sẽ cho người đưa lên phòng cho cô.”
“Không cần, tôi tự mình cầm lên là được.” Một chậu cây nhỏ, cầm một tay cũng được.
Lúc bước vào phòng khách, Thẩm Loan vừa đi lên lầu, vừa đánh giá tiểu tử trong tay, nhìn lông tơ xanh của nó xanh biếc biếc, rất đáng yêu.
“Đứng lại.” Giọng nói nặng nề của người đàn ông từ sau lưng truyền đến, mơ hồ mang theo vẻ giận dữ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");