Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Có rảnh không?" Thiếu nữ dựa vào khung cửa, ôm tay cười khẽ.
Chu Trì gật đầu: "Vào đi. Phía bên Dịch Hoằng cậu định thế nào..."
"Chuyện này không vội." Thẩm Loan lập tức kéo tủ lạnh, từ bên trong lấy ra hai
lon sữa dừa, một lon ném cho anh ấy, sau đó đặt mông ngồi trên sô pha: "Nói
chuyện trò chơi kia của cậu trước đi."
Chu Trì vững vàng bắt được, mở nắp, ngửa đầu uống một ngụm, cả người lập
tức sảng khoái: "Trò chơi làm sao vậy?"
"Không phải cậu chỉ viết cho vuiđấy chứ?"
"Tất nhiên không phải. Tôi định bán cho công ty game."
"Công ty nào?"
Chu Trì nói một cái tên, Thẩm Loan chắc chắn mình chưa từng nghe thấy.
"Có lẽ cậu không biết, đó là một công ty nhỏ, không có danh tiếng gì."
"Vậy mà cậu còn bán?"
"Nếu không thì sao?" Chu Trì dang hai tay ra.
"Không nghĩ đến việc tìm công ty lớn như " Tầm Dịch " hay " Đằng Á " sao?"
"Suy nghĩ thì có ích lợi gì? Cậu nhìn trúng người đó, nhưng người đó không
nhất định coi trọng cậu." Dù sao anh ấy cũng đột nhiên có ý tưởng viết trò chơi
này, có thể bán được bao nhiêu cũng được, chỉ là trò chơi nhỏ mà thôi, anh ấy
cũng không muốn quá để ý.
Chu Trì đã ngừng mơ mộng từ rất sớm. Một người chỉ học trung học chưa từng
vào đại học như anh ấy, dựa vào hứng thú và thiên phú tự học lập trình mấy
năm, mò mẫm viết mò mẫm vẽ kiếm miếng cơm, cũng không hy vọng xa vời
một bước lên trời.
Có lẽ nhờ phần sao cũng được này làm anh ấy thiếu đi vài phần chỉ vì cái trước
mắt, nhiều thêm vài phần rộng rãi thản nhiên. Không nghèo, cũng không giàu,
đánh game chơi, viết chút chương trình, cuộc sống cũng không quá khó khăn.
Thẩm Loan gật đầu, cô rất tán thành lời nói kia của Chu Trì.
Công ty nhỏ thì năng lực phát triển có hạn, chưa chắc sẽ trả giá cả vừa lòng;
công ty lớn năng lực phát triển mạnh, đoàn đội đầy đủ, nhưng mỗi ngày đều
nhận được vô số cành ôliu, chưa chắc sẽ để một người lập trình không chút
tiếng tăm gì vào trong mắt.
"Nếu tôi cho cậu một đội, cậu cảm thấy mình có đảm nhiệm được nhiệm vụ linh
dương đầu đàn không?"
Chu Trì sửng sốt: "Có ý gì?"
"Cậu có nghĩ tới việc thêm yếu tố cạnh tranh cho trò chơi này không. Tương tự
như Vương Giả vinh diệu ấy, phân phục trang, phân khu, phân cấp, chấm điểm,
tạo trạm?"
"Hizz-khaa!" Chu Trì hít một hơi khí lạnh: "Sao có thể?! Ý tưởng của tôi lúc
đầu cũng chỉ là nuôi hồ ly mà thôi."
"Đúng vậy, nuôi hồ ly. Hồ ly lớn, có thể thu hoạch kỹ năng, thông qua kỹ năng
hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ khen thưởng cũng có thể thăng cấp, cấp bậc
càng cao, kỹ năng lại càng mạnh."
Hai mắt Chu Trì sáng ngời, linh cảm giống như một cái công tắc, chạm nhẹ một
chút đã bị kích thích, sau đó, tuôn trào không thể kiểm soát được: "Hồ ly còn có
thể biến thành hình người, thiết kế các loại làn da và thiết bị, cũng có thể chia
đực cái, để người chơi có thể tiến hành hôn phối trong trò chơi, thậm chí là
mang thai đời sau! Quá trình trưởng thành phổ biến nhất bây giờ là Phật hệ, quá
trình thi đấu thể thao là quá trình vận hành! Nếu có thể, còn có thể tạo một bảng
xếp hạng giữa những người bạn với nhau, từ đó, cạnh tranh lại càng thú vị
hơn!"
Đột nhiên dừng lại, Chu Trì không khỏi nhíu mày: "Nhưng như vậy thì không
chỉ là một trò chơi nuôi dưỡng nhỏ, bình thường đề cập đếnthi đấu thể thao các
thứ, hình ảnh, yêu cầu chất lượng hình vẽ rất cao, cần người thiết kế anime,
trang trí, lập trình viên, không phải có thể dễ dàng hoàn thành như vậy."
Thẩm Loan cười khẽ: "Cho nên tôi mới hỏi cậu, nếu bây giờ có một đội, cậu có
thể lãnh đạo bọn họ phát triển trò chơi này không, từ suy nghĩ, thiết kế, lập
trình, đến hậu kỳ khi đưa vào hoạt động, bảo trì?"
Chu Trì trừng mắt: "Cậu cậu cậu..."
Cậu nửa ngày, lại không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Thẩm Loan nhướng mày, ghé sát vào: "Sao thế, vui mừng đến hỏng luôn rồi?"
"Tôi... Không phải..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");